Bà Hoa hỏi Vân. - Thế nào cháu có đồng ý ngủ lại ở đây
không....?? Vân cười khổ bảo. - Bà cho cháu về đi vì cháu đã đi cả ngày rồi
cháu sợ có chuyện gì xảy ra thì sao...!! Bà Hoa gạt đi, bà nói. - Cháu đừng viện
cớ nữa, dù cháu có đi cả tháng hay cả năm cũng không có ai lấy cái gì của cháu
đâu mà lo, thôi nghe lời bà đi lên phòng tắm rửa, thay quần áo để còn nghỉ ngơi
nữa chứ...!!
Vân rơi vào tình trạng bị đưa vào tình huống đã rồi, nó muốn
về cho nhanh, nhưng nó thấy thái độ không thích của Khoa dành cho nó, nó liền
tươi cười bảo bà Hoa. - Vâng, cháu sẽ ngủ lại ở đây đêm nay, còn chuyện có chuyển
đến đây sống hay không cháu xin bà cho cháu thời gian suy nghĩ đã...!! Bà Hoa
thấy nó đồng ý bà vui lắm, bà nói. - Cháu ngủ ở phòng bên cạnh của Khoa nhé, và
khi cháu đến đây sống thì phòng đó thuộc về cháu luôn....!!
Vân nghe bà Hoa nói mà phát sợ, hic, cái gì mà gần phòng của
tên kia, chúa ơi, không được mình nên đi về thì hơn. Bà Hoa thấy nó còn phân
vân, bà buồn cười, bà hối thúc nó. - Kìa cháu, sao không lên phòng của mình đi,
bà đã cho người dẹp dọn và trang trí lại phòng đó cho cháu rồi, còn quần áo thì
bà đã để cả ở trên giường, cháu thích mặc bộ nào thì lấy mà mặc, bà cũng phải về
phòng của mình đây...!! Bà Hoa nói xong câu đó, bà cũng bỏ về phòng của mình,
Vân nhìn căn nhà này, nó ớn quá, nó đi từng bước lên lầu, nó hơi sợ nhưng cố mà
bước. Nó nhìn quay xem phòng của nó là phòng nào, nhưng nó đành chịu vì ở đây
phòng nào cũng giống như phòng nào, nó nhắm đại một phòng và mở cửa bước vào.
Nó thấy căn phòng này được trang trí rất có nghệ thuật, những bức tranh treo ở
trên tường đẹp quá làm cho nó không rời mắt ra được, nó định lấy tay của mình sờ
vào thì nó nghe có tiếng quát. - Cô đang làm gì trong phòng của người khác thế
hả...?? Vân giật mình quay lại, nó thấy Khoa đang nhìn nó đầy tức tối, hai tay
của anh khoanh lại, anh hất hàm bảo nó. - Cô có biết là vào phòng của người
khác mà không gõ cửa là bất lịch sự lắm không...?? Vân cũng tức không kém nó muốn
xạc cho tên kia một hồi lắm, nhưng hắn nói đúng vì nó tự tiện vào phòng của hắn
nên hắn tức giận mà mắng nó là phải, do ở đây có nhiều phòng quá mà cái nào
cũng giống nhau, hơn nữa nó tới đây là lần đầu nên nó mới bị nhầm phòng như thế
này. Nó hối lỗi bảo Khoa. - Anh thông cảm bà chỉ bảo là phòng của tôi gần phòng
của anh mà không nói cho tôi biết nó có những đặc điểm gì nên tôi mới vào nhầm
phòng của anh...!! Khoa cười khẩy nghĩ, bà của anh muốn cái gì mà sắp xếp cho
con nhỏ này ở đây rồi bây giờ là ở gần phòng của anh. Khoa nói mát, anh bảo
Vân. - Dù cô có không biết thì cô cũng nên gõ trước khi vào chứ, cô cứ thế mà
xông bừa vào như thế này mà coi được à...!! Vân bữu môi, nó nhìn Khoa như kẻ
thù, nó mai mỉa. - Anh không thích tôi ở đây chứ gì, anh yên tâm đi vì tôi cũng
không có hứng thú với anh, nhưng anh dám thách thức tôi, nên tôi báo cho anh một
tin buồn là bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ dọn đến đây sống...!! Khoa không còn tin
ở tai của mình nữa, anh cũng khinh khỉnh bảo nó. - Chắc là cô thấy ở trọ khổ
quá nay được bà tôi mời về đây nên cô lợi dụng luôn cơ hội này để đổi đời chứ
gì...!! Vân tái mặt, sao anh ta dám sỉ nhục nó như thế chứ, nó không nói gì cả,
nó bước đến, nó tát cho Khoa một cái vào mặt, chưa hết nó chửu Khoa luôn. - Anh
tưởng tôi là ai hả, anh có biết là tôi khinh nhất là những con người như anh
không , anh đừng có cậy gia đình của anh giàu có mà anh có quyền sỉ nhục tôi,
tôi nói thật tôi cũng chán ngán anh lắm rồi, nếu như không phải vì anh bắt tôi
phải đền tiền bồi thường cho anh thì tôi cũng không thèm đến công ty của anh
làm việc đâu, tôi không làm cho anh tôi cũng đâu có chết đói, tôi nghèo thật
nhưng tôi không bao giờ đem lòng tự trọng của mình ra để bán...!! Hai dòng lệ của
nó rơi xuống, đây là lần đầu tiên nó bị người ta sỉ nhục như thế này, nó bước
thẳng ra cửa, nó nghĩ thôi thì mình đi về cho xong. Khoa bàng hoàng, anh không
ngờ mình chỉ có nói thế thôi mà nó đã đùng đùng đánh anh và chửu rủa anh như thế.
Anh thấy nó bỏ đi, anh định giữ nó lại, nhưng nghĩ thế nào anh lại thôi, anh
đoán chắc là nó đang đi sang phòng bên cạnh hoặc xuống lầu. Vân bị Khoa sỉ nhục
nên tự ái của nó nổi lên, nó bước xuống lầu, nó nhờ chị giúp viêc mở cổng cho
nó đi về và nó thề nó sẽ không bao giờ quay lại căn nhà này nữa, dù nó có quý
bà Hoa nhưng nó sợ bị hiểu lầm là lợi dụng bà Hoa như vừa rồi lắm. Vân đi được
ngang đường thì trời mưa to, Vân không có ô dù hay là nón để che đầu, Vân ngán
ngẩm nghĩ kiểu này thế nào mình cũng bị ướt hết, trong lòng của nó lại xôi lên
vì tức giận, bao nhiêu cơn tức được nó xả ra bằng cách vừa đi vừa chửi rủa Khoa
không tiếc lời.
Khoa xoa xoa hai cái vào má, từ bé tới giờ đây là lần đầu
tiên anh bị con gái đánh và chửu như tát nước vào mặt như thế này. Anh cười khẩy
nghĩ, con nhỏ này ghê gớm và nóng tính quá, dù người ta có nói hay làm gì nó
thì cũng phải suy nghĩ rồi mới ra tay chứ, đằng này nạn nhân của nó vừa mới dứt
lời là nó đã đánh phủ đầu người ta rồi. Nhìn trời đang mưa to, anh không hiểu tại
sao trong lòng của mình có một chút hơi bồn chồn và lo lắng, anh nghe có tiếng
gõ cửa. - Mời vào...!! Bà Hoa bước vào trong, bà nhìn Khoa hỏi. - Cháu có thấy
Vân đâu không...?? Khoa thờ ơ trả lời bà nội của mình. - Chắc là cô ấy đi loanh
quanh ở đâu đó thôi...!! Bà Hoa lo lắng nói. - Cháu không biết là trời đang mưa
à, trời lại tối như thế này mà con bé Vân có thể bỏ đi đâu được chứ...!!! Hai
người còn đang thắc mắc không biết là Vân đã đi đâu thì cô giúp việc vào. Cô
bưng cho Khoa một tách cà phê, nghe bà Hoa nhắc tới Vân, cô trả lời. - Lúc nãy
Vân nhờ cháu mở cổng cho nó về rồi...!! Bà Hoa kinh ngạc hỏi Hồng - cô giúp việc.
- Vân về lúc nào, rõ ràng lúc bà đi ngủ, bà đã dặn nó là lên phòng của nó để tắm
rửa và nghỉ ngơi rồi cơ mà, tại sao tự nhiên nó lại bỏ về là thế nào...!! Khoa
như kẻ trộm sợ bị bắt quả tang, anh giả vờ hỏi Hồng. - Chị thấy nó về lâu chưa,
và trước khi về Vân có mang theo ô dù hay là cái gì khác không...?? Hồng lễ
phép trả lời chủ của mình. - Cô ấy không mang theo cái gì cả, mà hình như cô ấy
đang tức giận cái gì đấy thì phải vì trên mắt của cô ấy vẫn còn ướt và cô ấy vừa
đi vừa nguyền rủa ai đó...!! Bà Hoa trừng mắt nhìn Khoa, bà quát. - Chắc là do
cháu chứ gì, bà nói cho cháu biết cháu mà còn không mau đi đón nó về đây là
không xong với bà đâu...!! Khoa cười khổ bảo bà nội của mình. - Cháu có làm gì
cô ấy đâu, nếu cô ấy muốn về thì ai mà giữ nổi, tại sao cháu lại phải đi đón cô
ấy là thế nào....!! Bà Hoa cười mát, bà nói. - Nếu vì chuyện này mà Vân từ chối
tới đây ở, bà sẽ bay về bên kia ngay lập tức và không bao giờ sang đây nữa,
cháu cũng đừng bao giờ gọi bà là bà nội của cháu, vì vậy cháu hãy liệu mà
làm...!! Khoa sợ hãi, anh chỉ còn mình bà là người thân ở trên đời, mà bà là
già cả thế kia, anh vội nói. - Bà đừng giận cháu, cháu sẽ đi đón cô ấy ngay
đây...!! Anh vội vớ lấy chiếc chìa khóa xe ở trên bàn và bước ra cửa, mặc dù
trong lòng không phục và cảm thấy bị bắt ép nhưng vì bà anh, anh đành chịu.
Vân sẽ còn chửu rủa Khoa nữa nếu như nó không nghe có tiếng
còi xe ở đằng sau, lúc này cả người của nó đã bị ướt như chuột lột, nhưng vì tức
tên kia nên nó không quan tâm là nó có bị lạnh vì nước mưa hay không. Vân giật
mình quay lại để nhìn, vừa nhìn thấy người ngồi ở đằng sau tay lái, Vân cảm thấy
ngán ngẩm, Vân quay đi và tiếp tục cất bước, nó không thèm bảo tên kia thế nào.
Nhưng đi được vài bước nó liền hắt xì hơi mất cái, và người của nó run lên, nó
vội ôm lấy mình, quần áo của nó đang rỏ nước ròng ròng xuống chân, nước mưa vẫn
hắt và tạt lên mặt nó. Khoa vội bảo nó khi nhìn thấy nó run lên vì lạnh. - Cô
còn không mau vào xe đi...!! Vân cười khẩy bảo Khoa. - Anh còn đóng kịch với
tôi làm gì, không phải là anh không muốn nhìn thấy mặt của tôi hay sao, tôi đã
làm đúng như ý muốn của anh, sao anh còn tới đây quấy rầy tôi...!!!
Khoa tức mình nghĩ, con nhỏ kia ai thèm tới đón cô chứ, nếu
như không phải vì bà nội của tôi thì cô đừng hòng có cơ hội lên mặt với tôi.
Anh đành phải cầm cái ô và bước xuống xe, anh bước lại gần
nó, anh lấy cái ô che mưa cho nó, anh bảo.
- Thôi cô đừng giận tôi nữa mà lên xe cho tôi nhờ...!!
Vân nghe Khoa nói nó hơi ngạc nhiên về thái độ của Khoa, mặc
dù nó hiểu anh làm thế này là do bà của anh ép nhưng hình như anh ấy cũng không
xấu như nó tưởng, nhưng mà cùng về nhà với hắn ư, không bao giờ.
Nó đứng tránh sang một bên và nói.
- Không cần anh phải thương hại tôi, tôi có thể tự đi về nhà
của mình....!!
Khoa nhìn Vân từ đầu tới chân, do nó bị ướt nên quần áo của
nó dính chặt vào người, anh đỏ mặt vội quay đi.
Vân thấy thái độ của Khoa khi nhìn mình, nó giật mình nhìn
xuống, nó vội ôm lấy ngực và gắt Khoa.
- Anh...anh nhìn cái gì đấy hả, anh có biết là mình vô duyên
lắm không...??
Khoa cười cười, anh không thèm nhìn đi chỗ khác nữa mà anh
nhìn thẳng vào người của nó, anh trêu.
- Thế nào hả em, em sẽ theo anh về nhà chứ, hay là em định cứ
như thế này mà đi về nhà....!!
Vân nghe Khoa nhắc, nó vội nhìn mọi người đi đường ở xung
quanh, tuy họ phóng xe nhanh vì trời mưa, nhưng một cô gái bị ướt sũng như thế
này mà đi ra đường làm cho không ít ánh mắt tò mò đang nhìn nó. Vân đỏ mặt vì xấu
hổ, nó không còn cách nào khác đành bảo Khoa.
- Vậy...vậy anh cho tôi đi nhờ xe .....!!!
Khoa phì cười, đúng là con gái, anh nghĩ chanh chua cho lắm
vào, tôi cứ tưởng cô không cảm thấy ngại mà đi như thế ở trên đường chứ.
Vân trèo lên xe, nước trên người của nó rỏ xuống làm ướt cả
cái ghế, Khoa thấy thế liền ném cho nó một cái khăn bông, anh khẽ quát.
- Tôi chưa thấy ai trẻ con như cô, người ta mới nói có thế
thôi mà đã đùng đùng bỏ về là thế nào, chưa hết sao cô còn dám đánh và chửu cả
tôi....??
Vân tức giận quát lại Khoa cũng không kém.
- Cho anh chết, ai bảo anh dám sỉ nhục tôi, nói cho anh biết
lần sau mà anh còn làm như thế với tôi nữa tôi không những đánh anh mà còn chửu
rủa anh thật thậm tệ cho anh uất ức mà điên lên thì thôi...!!
Khoa giả vờ sợ hãi hỏi.
- Cô làm tôi sợ quá, nhưng cô có biết là cô vừa vi phạm giao
kèo của hai chúng ta không hả, tôi đã tăng thêm cho cô 5% số tiền mà cô phải bồi
thường cho tôi rồi đấy...!!!
Vân kinh ngạc hỏi Khoa.
- Anh bảo sao, tôi có làm gì anh đâu mà chưa chi anh lại
tính thêm tiền cho tôi là thế nào...??
Khoa cười khẩy bảo Vân.
- Cô đánh và chửu ông chủ của mình mà bảo là không làm gì
tôi à, không lẽ tôi phải nằm viện hay cái lỗ tai của tôi bị điếc thì tôi mới có
quyền phạt tiền của cô...!!
Vân điên tiết nói.
- Anh cứ bắt bí tôi mãi là sao, lần này là do anh gây sự với
tôi trước chứ....!!
Khoa trả lời Vân.
- Cứ cho là như thế đi, cô cũng phải biết kiềm chế mình, người
ta chỉ có nói vài câu là cô đã nổi khùng lên là thế n ào...!!
Vân hắt xì hơi liên tục, Vân nghĩ nó đã bị cảm lạnh mất rồi,
Vân sợ nhất là ốm và phải uống thuốc, nó nghĩ đến mấy tuần sắp tới, nó phải
mang theo một hộp khăn giấy và mấy vỉ thuốc là đã buồn não cả lòng rồi.
Cái chân của nó lại bị nhức do thay đổi thời tiết, nó đau đớn
nghĩ mình không có duyên với bọn đàn ông vì gặp ai hay quen biết ai cũng đều là
tai họa cả, nó vì ông chồng không biết mặt mà phải ra khỏi nhà và phải sống
chui sống nhủi, nó vì tên Hoàng phải nằm viện gần hai tháng và giờ đây cái chân
của nó vẫn còn đau.
Nó căm hận nghĩ, mình mà có thể thoát được cái tình trạng bị
bắt ép này, nó sẽ cho tên Khoa kia chết, nhưng vấn đề của nó bây giờ là cái bản
hợp đồng kia, không lẽ nó phải đi ăn trộm.
Nó giật mình với cái ý tưởng táo bạo đó nhưng nó không còn
cách nào khác cả, nếu nó không làm thế thì cả đời của nó cũng chỉ là một con dối
của tên kia.
Khoa thấy nó vì mình mà bị ốm anh cũng hơi xót xa, anh quay
sang định hỏi nó có sao không, nhưng khi nhìn thấy cái mặt nhăn như khỉ và đang
suy nghĩ gì của nó, anh phì cười bảo nó.
- Có phải cô đang tính đi ăn trộm cái bản hợp đồng và bản
giao kèo kia không, tôi xin lỗi vì làm cho cô phải thất vọng nhưng tôi đã cho gửi
nó ở két sắt của nhà băng rồi, nếu cô có tài mở khóa và phá khoá thì xin mời...!!
Vân giật mình, nó không ngờ những toan tính trong đầu của nó
từ nãy giờ đều bị tên Khoa kia vạch trần ra hết cả.
Nó vội lấp liếm.
- Anh nói gì lạ thế, tôi làm gì có cái ý tưởng điên khùng ấy...!!
Mặc dù Khoa biết là mình không hề nói sai cho Vân, nhưng anh
cũng giả vờ đồng tình với nó, anh hối lỗi nói.
- Vậy thì cô cho tôi xin lỗi nhé, vì tôi chỉ đoán mò thôi
mà...!!
Vân tức muốn ói cả máu ra ngoài, khi nghe cái giọng mai mỉa
của Khoa, nhưng nó đành chịu vì anh ta đâu có nói oan cho nó.
Anh lái xe một vòng rồi dừng lại, anh tắt máy xe và bảo nó.
- Cô chờ tôi ở đây, tôi đi mua thuốc cảm cho cô....!!
Vân nhìn Khoa mà không tin vào mắt mình nữa, anh ta bảo sao
cơ, mua thuốc cảm cho nó à, khó tin quá.
Khoa bước xuống xe, anh đi vào một cửa hiệu thuốc tây gần
đó, anh bảo chị bán thuốc.
- Chị có thể kê đơn thuốc cho em hai ngày dành cho người bị
cảm được không...??
Chị kia cười tươi bảo Khoa.
- Được rồi, em chờ chị một chút...!!
Chị bán thuốc hỏi anh về bệnh tình của Vân rồi theo đó chị lấy
thuốc và ghi rõ nên uống như thế nào trong một tờ giấy.
Khoa cầm lấy túi thuốc sau khi trả tiền cho chị, anh quay ra
xe của mình, anh đưa thuốc cho Vân và bảo.
- Cô nhớ uống thuốc đều đặn theo những gì được ghi ở trên giấy...!!
Vân cảm động, từ lúc nó bỏ nhà ra đi đến nay ngoài Dì Thoa
ra chưa có ai đối xử tốt và quan tâm tới nó như thế này, tuy tên Khoa hay gây sự
và hay cãi nhau với nó nhưng anh ta cũng không tệ bạc với nó lắm.
- Cám ơn anh nhiều vì anh đã lo cho tôi...!!
Khoa cười bảo nó.
- Cô cũng đừng có làm như thế này nữa nhé, nói thật là tôi mệt
mỏi với cái tính trẻ con của cô lắm rồi...!!!
Vân cười mát hỏi Khoa.
- Sao anh không sa thải tôi đi, nếu anh làm thế không phải
là anh không cần phải chịu đựng tôi thêm nữa à...!!
Khoa bí lý vì anh ép nó chứ có phải là nó ép anh thuê nó
đâu.