Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 88: Chương 88: Anh muốn cô phá bỏ đứa nhỏ




Biết Lăng Duy Khiết muốn ở lại ăn cơm, Khanh Khanh không muốn xuống lầu. Thím Phúc lên gọi cô xuống ăn cơm thì cô viện cớ không khỏe, nhạt miệng nên không muốn ăn.

Mấy ngày nay, Khanh Khanh khó chịu cũng sẽ không ăn cơm. Thím Phúc đều sẽ làm thêm một chút thức ăn hợp khẩu vị của cô sau, cho nên cũng không khăng khăng muốn cô xuống ăn cơm.

Trên bàn cơm.

“Thím Phúc, cô ấy thường xuyên không ăn cơm thế này à?” Lăng Duy Khiết ngồi một mình trên bàn cơm, nhìn thức ăn phong phú trên bàn, lo lắng hỏi.

“Thỉnh thoảng cũng có xuống ăn, nhưng đa phần mợ chủ đều cảm thấy chán ăn. Triệu chứng thai nghén cũng khá nặng, không ăn nổi món gì cả!” Thím Phúc giải thích.

“Bác sĩ Hoành nói gì?” Lăng Duy Khiết hỏi lại.

“Bác sĩ Hoành nói tình trạng này cũng bình thường, phải qua hơn một tháng mới có thể giảm bớt. Tôi cũng cố gắng hết sức làm vài món có thể kích thích vị giác cho cô chủ, chẳng qua là khẩu vị vẫn không tốt lắm!”

“Chú thím ngồi xuống ăn chung đi, bây giờ cũng đã sang thế kỷ hai mươi mốt rồi, không còn nhiều quy định như vậy nữa đâu!” Lăng Duy Khiết nhìn chú Phúc đang đứng một bên liền nói với hai người.

“Lúc ông chủ còn sống…”

“Nhưng bố của con đã mất từ lâu rồi, hai người ngồi xuống đi.” Lăng Duy Khiết nói lần nữa.

Chú Phúc và thím Phúc nhìn nhau rồi mới ngồi xuống, dáng vẻ như đang đứng trước kẻ thù. Họ cảm thấy hình như cậu chủ có chuyện muốn nói.

Tuy chú Phúc và thím Phúc đã ngồi xuống nhưng hai người vẫn rất gò bó, ngay cả đũa cũng không dám động nhiều. Lăng Duy Khiết nhanh chóng ăn hết một chén cơm,sau đó mới nói với chú Phúc và thím Phúc: “Chú Phúc, thím Phúc, hai người cứ từ từ ăn, tôi lên lầu xem Khanh Khanh một chút.”

Sau khi trở về, Lăng Duy Khiết vẫn luôn lo lắng nghĩ ngợi. Bây giờ là phải hay không phải, anh cũng không dám khẳng định. Chỉ là anh cảm thấy có chút không yên lòng, lỡ như chuyện đó là thật thì sao?

Bây giờ Khanh Khanh đã có thai, nếu anh và cô thật sự là anh em, những chuyện khác đều không có gì thay đổi nhưng đứa nhỏ này chắc chắn không thể giữ lại.

Đứng bên ngoài phòng ngủ, Lăng Duy Khiết cảm thấy cực kỳ mâu thuẫn. Trước mắt, mặc kệ Khanh Khanh và anh có quan hệ máu mủ hay không, tóm lại anh không thể để cô biết được. Điều anh lo lắng là nếu điều đó là sự thật thì đứa nhỏ phải tính thế nào đây?

Trời cao luôn tàn nhẫn với anh như vậy, sau khi cho anh vui vẻ và hạnh phúc, khi anh cho rằng mình đang ở thiên đường thì ông trời lại tàn nhẫn đánh anh rớt xuống địa ngục.

Trước mắt, tuy việc quan trọng nhất là xác nhận thân phận của Khanh Khanh, nhưng chuyện đứa nhỏ cũng cần phải giải quyết. Nếu tiếp tục để cô mang thai, đứa bé càng ngày càng lớn, đến lúc đó cho dù muốn bỏ cũng sẽ có nguy hiểm rất lớn,

“Khanh Khanh, mở cửa!” Lăng Duy Khiết cứ tưởng là cửa mở sẵn nhưng khi không đẩy ra được thì anh mới biết Khanh Khanh đã khóa trái cửa từ bên trong rồi. Có vẻ cô vẫn còn rất giận anh, anh không còn cách nào đành gõ cửa gọi cô.

Khanh Khanh giả bộ ngủ, song Lăng Duy Khiết vẫn không ngừng gõ cửa. Để tránh quấy rầy tới chú Phúc và thím Phúc, Khanh Khanh bất đắc dĩ ra mở cửa.

“Có chuyện gì vậy?” Sau khi mở cửa, Khanh Khanh lạnh nhạt hỏi.

“Em còn muốn rời đi sao?” Vốn dĩ Lăng Duy Khiết muốn cải thiện mối quan hệ giữa hai người một chút. Nhưng thấy thái độ lạnh lùng của Khanh Khanh, trái tim anh đau đớn, giọng nói cũng lạnh xuống đến cả anh cũng không nhận ra.

“Anh yên tâm, tôi sẽ không cản anh báo thù đâu, anh muốn làm gì thì cứ làm đi! Nhưng tôi có một điều kiện, sau khi sinh đứa bé ra, chúng ta sẽ lập tức ký tên!” Khanh Khanh nhịn đau nói.

Mấy ngày nay, cô đã suy nghĩ kỹ rồi, bất kể đứa nhỏ là nam hay nữ, nếu Lăng Duy Khiết thật sự muốn bé thì cô sẽ giao cho anh. Cô đã có Lâm Lâm và Duệ Duệ rồi, đứa nhỏ này cho anh, hai người họ coi như không còn nợ gì nhau.

Sắc mặt Lăng Duy Khiết lạnh lùng, giọng nói hơi run rẩy: “Em thật sự không thể chờ được mà gấp gáp muốn rời khỏi anh như vậy sao?”

Khanh Khanh có hơi chần chờ, nhưng khi nhìn gương mặt lạnh lùng của Lăng Duy Khiết, nhớ tới kế hoạch báo thù của anh, cô vẫn bi thương gật đầu.

Lăng Duy Khiết chưa từng phải thực hiện một quyết định khó khăn như thế, nếu Khanh Khanh muốn rời đi… “Nếu em thật sự muốn như thế thì đứa nhỏ này cũng không cần ra đời nữa.”

Khanh Khanh cho rằng mình nghe lầm, một hồi lâu mới thì thào hỏi lại: “Anh nói cái gì?”

“Nếu em đã không muốn ở bên cạnh anh thì đứa nhỏ này cũng không cần sinh ra, tránh cho tương lai chỉ có bố mà không có mẹ.” Nhìn Khanh Khanh, Lăng Duy Khiết muốn rút lại lời vừa nói. Nhưng nhớ tới nụ cười lạnh của Thẩm Hạo Trự và sự do dự của chú Phúc thì anh không thể không quyết định như thế.

Nếu cô và anh thật sự có quan hệ ruột thịt thì tất cả những đau đớn và hận thù này cứ để anh gánh một mình đi.

Nếu Khanh Khanh muốn rời đi, vậy thì anh sẽ để cô đi. Như vậy vẫn tốt hơn so với việc ở lại bên cạnh anh mà hai người đều phải đau khổ.

“Lăng Duy Khiết, đây chính là quyết định mà anh đã suy nghĩ trong nhiều ngày qua sao?” Khanh Khanh cố gắng chịu đựng, trong đầu cô ầm ầm như có sét đánh, hơn nữa đó còn là từng tia, từng tia sét lớn.

“Phải, như thế thì cả hai đều sẽ tốt. Trong tương lai, em muốn gả cho người khác cũng dễ dàng hơn.” Nhìn dáng vẻ như sắp ngã xuống của Khanh Khanh, Lăng Duy Khiết thật sự rất muốn rút lại lời nói vừa rồi.

“Anh suy nghĩ chu đáo thật đấy, có phải tôi nên nói một tiếng… cám ơn không?!” Khanh Khanh muốn nhẫn nhịn nhưng nước mắt cô lại cứ trào ra.

“Dưa xanh cứ hái sẽ không ngọt. Dù nói thế nào thì chúng ta cũng đã từng hạnh phúc nên… Khanh Khanh… Khanh Khanh…” Lời Lăng Duy Khiết còn chưa nói hết thì

Khanh Khanh đã ngã xuống. Lăng Duy Khiết hoảng sợ, khi thân thể Khanh Khanh sắp tiếp xúc với thảm trải sàn thì anh đã ôm lấy cô.

“Vợ ơi, em đừng làm anh sợ, đừng dọa anh mà…” Lăng Duy Khiết ôm Khanh Khanh, ôm chặt cô vào lòng, giọng nói vừa khàn khàn vừa run rẩy: “Vợ ơi, anh không hề muốn như vậy. Anh hy vọng em sẽ ở lại bên cạnh anh nhưng có quá nhiều thứ khiến anh phải để tâm. Em hãy tha thứ cho anh, anh cũng không muốn như thế...”

Lăng Duy Khiết ôm lấy Khanh Khanh, giọng nói khàn khàn càng lúc càng nghẹn ngào.

Đúng lúc này, chú Phúc nghe thấy tiếng động nên vội vàng chạy lên lầu, nhìn thấy Lăng Duy Khiết đang ôm Khanh Khanh ngồi trên mặt đất, hình như còn đang khóc, thì chú kinh hãi vô cùng.

“Cậu chủ, mợ chủ làm sao thế ạ? Có cần đưa đi bệnh viện không ạ?”

Nghe thấy lời của chú Phúc, Lăng Duy Khiết như mới bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, ôm Khanh Khanh chạy nhanh xuống dưới lầu.

“Thả tôi ra…” Anh vừa đặt Khanh Khanh lên xe, chuẩn bị lái tới bệnh viện thì Khanh Khanh tỉnh lại.

“Em à, em tỉnh rồi! Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Lăng Duy Khiết vừa thấy cô tỉnh thì nhanh chóng đỡ cô dậy, lo lắng hỏi thăm.

“Tôi sống hay chết cũng không liên quan tới anh! Anh muốn dẫn tôi đi đến đó sao?” Khanh Khanh cắn răng, cố gắng nhịn xuống ý muốn đá văng Lăng Duy Khiết, run rẩy nói.

“Mợ chủ, hình như lúc nãy cô bị ngất đi nên cậu chủ định đưa cô đến bệnh viện.” Chú Phúc không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Khanh Khanh thì cho rằng hai người có hiểu lầm gì đó nên mới tiến lên giải thích giúp Lăng Duy Khiết.

Khanh Khanh cắn răng, từng chữ phát ra từ trong kẽ răng: “Đi bệnh viện, được, đi thôi! Tranh thủ mổ sớm một chút, sau đó chúng ta ký tên đi!”

“Ý của anh không phải như thế, em… nếu em cảm thấy khó chịu thì về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Nhìn gương mặt tái nhợt của Khanh Khanh, Lăng Duy Khiết cực kỳ hối hận. Cho dù thật sự muốn bỏ đứa nhỏ thì cũng không cần phải làm ngay bây giờ, cơ thể của

Khanh Khanh yếu như vậy làm sao có thể chống chọi được thương tổn khi phẫu thuật chứ.

“Lăng Duy Khiết, tôi rất khỏe, tôi không cần nghỉ ngơi, vậy giờ chúng ta đi bệnh viện đi!” Khanh Khanh nghiến răng, oán hận nói.

Thấy Khanh Khanh bắt đầu nổi tính bướng bỉnh, Lăng Duy Khiết đành phải lạnh mặt nói: “Im lặng, cho dù không cần đứa bé thì cũng chả cần phải gấp gáp một, hai ngày. Em muốn rời đi như thế thì tốt nhất là cố gắng chăm sóc cơ thể khỏe đã!”

Khanh Khanh bị Lăng Duy Khiết ôm về phòng, tuy không đi bệnh viện nhưng anh vẫn gọi Bác sĩ Hoành tới nhà một chuyến. Sau khi xác định Khanh Khanh không sao, Lăng Duy Khiết mới yên tâm rời đi. Trước khi đi, anh vẫn cảnh cáo Khanh Khanh một lần nữa.

“Thẩm Khanh Khanh, trước khi cơ thể em khỏe lại thì em không được đi bất cứ đâu!”

Khanh Khanh không để ý tới anh, cô đưa lưng về phía Lăng Duy Khiết.Anh cũng không còn cách nào nên đành đóng cửa lại, dặn dò chú thím Phúc phải chăm sóc tốt cho Khanh Khanh.

Đương nhiên, chăm sóc ở đây ngoại trừ sức khỏe còn nhấn mạnh một ý khác là phải canh chừng Khanh Khanh, không được để cô ấy chạy ra ngoài một mình. Dặn dò như vậy xong, Lăng Duy Khiết hình như vẫn có chút không yên lòng nên anh thuê thêm hai vệ sĩ, đến lúc đó anh mới yên tâm được một chút.

Lăng Duy Khiết không quay lại công ty mà trở về đọc nhật ký của bố mình, anh muốn tìm chút manh mối từ bên trong nhật ký. Nhưng khi đọc hết lần này tới lần khác, anh vẫn không tìm ra được chút gợi ý nào, cuối cùng, Lăng Duy Khiết không thể không buông tha việc này.

Nếu như muốn biết chân tướng thì còn một phương pháp đơn giản nhất chính là tìm một người trong cuộc khác - La Mị Quỳnh. Nhưng… Nếu lời Thẩm Hạo Trự nói là thật thì La Mị Quỳnh chính là người anh đã từng gặp kia. Dựa theo thành kiến của La Mị Quỳnh đối với anh, bà ta sẽ chịu nói cho anh biết sao?

Lăng Duy Khiết không muốn mất đi đứa con này, càng không muốn mất đi Khanh Khanh. Tuy đối với anh, việc đi thỉnh cầu La Mị Quỳnh là một sự sỉ nhục nặng nề. Bảo anh cúi đầu càng khó khăn hơn, nhưng vì vợ con, anh vẫn quyết định thử một lần.

Sau khi ra quyết định, Lăng Duy Khiết trở về nhà cũ lần nữa để gặp Khanh Khanh. Tất nhiên anh sẽ không nói nguyên nhân cho Khanh Khanh biết ngay bây giờ.

“Anh tới đúng lúc đấy, tôi đang rất khỏe, có thể đến bệnh viên rồi! Chúng ta đi thôi!” Vừa nhìn thấy Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh bắt đầu lạnh mặt.

“Khanh Khanh, lần trước là do anh không tốt, là lỗi của anh. Lần này, anh đến là để dẫn em đi thăm mẹ.” Lăng Duy Khiết dịu dàng nói.

Nghe giọng điệu ôn hòa của Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh không khỏi có chút khó hiểu. Dạo này, Lăng Duy Khiết một hồi vui, một hồi lại buồn khiến cô có chút khó phán đoán.

“Lăng Duy Khiết, anh lại muốn làm gì?” Trong lòng cô vô cùng nghi ngờ, Khanh Khanh cố ý lạnh nhạt.

“Vợ à, anh xin lỗi em, đều là lỗi của anh. Thật ra, ngày đó ở bệnh viện, anh thật sự rất vui, nhất thời còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý làm bố, chứ không phải như em nghĩ đâu!” Qua lâu như vậy, Lăng Duy Khiết mới giải thích với Khanh Khanh.

“Vui sao?” Khanh Khanh nhìn Lăng Duy Khiết. Hiện tại cô không thể đoán ra, vui mừng tới mức không nói ra lời? Vui mà mặt lạnh?

“Vợ à, anh thừa nhận là ngày đó, anh đã quá đáng, nhưng thật sự anh rất vui. Chúng ta kết hôn lâu như vậy rồi, nếu không chia xa thì bây giờ con cũng đã biết gọi bố, gọi mẹ rồi!” Lăng Duy Khiết dùng lời ngọt ngào dỗ dành cô.

“Vậy tại sao anh lại muốn đi tìm mẹ tôi vào lúc này?” Khanh Khanh vẫn không quá tin tưởng lời của Lăng Duy Khiết. Trong khoảng thời gian này, cô đã bị Lăng Duy Khiết làm tổn thương tới mức trái tim cũng đã lạnh lẽo, cho dù anh có dỗ ngon dỗ ngọt hơn nữa thì cô cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng anh nữa.

“Anh biết trong lòng em vẫn luôn tiếc nuối. Lần trước là do mẹ không có nhà, lần này có lẽ sẽ không như thế đâu!” Vốn dĩ Lăng Duy Khiết định giải thích đàng hoàng với Khanh Khanh nhưng lúc này, nhìn Khanh Khanh, anh lại có chút nói không nên lời.

“Vậy khi nào đi?” Khanh Khanh nửa tin nửa ngờ, dù nói thế nào, Lăng Duy Khiết cũng sẽ không tới mức muốn đưa cô sang Mỹ bán đâu nhỉ.

“Nếu cơ thể em không còn vấn đề gì thì bây giờ anh sẽ bảo Lý Trình đặt vé!” Lăng Duy Khiết tiến lên, đỡ Khanh Khanh ngồi xuống rồi khẽ nói.

“Vậy cũng được, tôi phải gọi điện cho anh trai trước để hỏi xem mẹ có ở nhà không, nếu có thì chúng ta sẽ qua đó!” Khanh Khanh suy nghĩ một chút rồi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.