Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 192: Chương 192: Bà hạ quỳ xuống trước mặt bà nội




“Mẹ, con không sao cả, chỉ là không cẩn thận nên bị thương thôi.” Hạ Dụng thấy mẹ mình lo lắng như vậy thì không nói nên lời, có lẽ anh ấy không nên quấy rầy mẹ.

“Tiểu Dụng, trước đây con cũng không như vậy, nói cho mẹ biết đã xảy ra chuyện gì rồi?” Bà Hạ ôm lấy con trai của mình, khóc thút thít.

“Mẹ, thật ra con muốn nói cho mẹ biết, con... mẹ đã có cháu nội rồi.” Hạ Dụng cầm lấy bàn tay của mẹ, tươi cười nói.

Bà Hạ giật mình, vui vẻ nói: “Dụng, con có bạn gái rồi sao?”

“Mẹ, mẹ còn nhớ cô gái mà mười năm trước con dẫn đến ra mắt mẹ không? Cô ấy tên là San San, cô ấy là mẹ của đứa bé, thằng bé cũng sắp được mười tuổi rồi.” Hạ Dụng đứng dậy, tránh né ánh mắt tìm tòi của mẹ mình, sau đó rót cho bản thân một cốc nước.

“Mười tuổi rồi, vậy đứa bé kia đâu? Sao con không dẫn nó đến cho mẹ gặp mặt.” Bà Hạ vui vẻ nói.

“Mẹ, sau tết con sang Mỹ là để gặp hai mẹ con cô ấy, nhưng mà... có người thuê sát thủ muốn giết chết hai mẹ con họ, mẹ, con nên làm như thế nào đây?” Hạ Dụng uống hết hơn nửa cốc nước rồi quay sang hỏi mẹ.

“A! Vết thương của con... Dụng, con bị thương cũng là vì lý do đó sao?” Bà Hạ hoảng sợ nhìn về phía cánh tay của con trai mình, sau đó bà ấy giống như hiểu được điều gì đó: “Có phải là bà nội của con không?”

“Mẹ, mẹ biết sao?” Hạ Dụng ngạc nhiên nhìn mẹ của mình, sao mẹ lại biết được? Chẳng lẽ trước đây...

Bà Hạ gật đầu, thở dài nói: “Bà nội của con chính là người như vậy, trước đây bà ấy nhất quyết không tha cho hai mẹ con chúng ta, nếu như không phải là ba con quỳ xuống cầu xin bà ấy, nếu như người phụ nữ kia không sinh được thì sợ là bà ấy sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”

“Mẹ, tại sao mẹ không nói cho con biết sớm hơn?” ‘Xoảng’, cốc nước trong tay của Hạ Dụng vỡ nát.

“Đều là chuyện trong quá khứ, hơn nữa giờ con đã khôn lớn rồi, nên mẹ cho rằng sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa, không ngờ đến thế kỷ 21 rồi mà bà ấy vẫn còn làm như thế.” Bà Hạ khóc lóc thảm thiết.

“Mẹ, con muốn đi tìm bà ta, không cần biết bà ta là ai, chỉ cần bà ta ra tay với vợ con của con thì con nhất định sẽ không tha thứ cho bà ta, lần này là vì San San và Diệp may mắn, nên mới giữ được mạng sống, nhưng nếu bà ta vẫn tiếp tục thuê sát thủ, thì con chỉ có thể dùng chính cách đó để đối phó với bà ta thôi.” Hạ Dụng nắm chặt tay, máu trong lòng bàn tay anh ấy không ngừng nhỏ xuống sàn nhà.

“Không được, thằng bé này, sao con có thể như vậy, nhanh, đưa tay cho mẹ xem xem, có còn vụn thủy tinh hay không.” Bà Hạ nhìn thấy máu nhỏ xuống sàn nhà thì hoảng sợ chạy đến, rồi cầm tay của Hạ Dụng lên để xem xét.

“Mẹ, mẹ có đồng ý cùng con đến nước Mỹ không?” Hạ Dụng thấy mẹ lấy hòm thuốc ra giúp mình khử trùng vết thương thì lên tiếng hỏi.

Hạ Dụng cảm nhận được mẹ của mình đang run rẩy, anh ấy biết là mẹ không bỏ được bố, cho dù bà ấy có phải nhận hết ấm ức thì cũng sẽ vì bố mà ở lại thành phố này, nghĩ đến đây trái tim anh lại thấy khổ sở.

“Con trai, con định di dân đến Mỹ sao?” Bà Hạ không trực tiếp trả lời mà lại hỏi ngược lại.

“Mẹ, mẹ cảm thấy con cần phải ở lại nơi này sao? Bọn họ không phải là vô tình vô nghĩa, mà là máu lạnh, mười năm trước, bà ta đẩy San San xuống dưới biển, nhưng cô ấy may mắn không chết, lại được người khác cứu. Mười năm sau, bà ta cũng không chịu buông tha cho San San, mẹ cảm thấy con còn phải ở lại nơi đây sao?” Hạ Dựng căm uất nói.

“Con trai, nếu như con đã quyết định thì cứ đi đi, mẹ...” Giọng nói của bà Hạ có phần do dự.

“Mẹ, mẹ còn ở lại nơi này làm gì? Nếu như trong lòng ông ta có mẹ, thì bao năm nay ông ta có thể nhẫn tâm nhìn mẹ nhận hết ấm ức như vậy sao? Mẹ đi đến Mỹ với con được không? Diệp rất đáng yêu, thằng bé còn cần mẹ chăm sóc, chẳng lẽ mẹ không muốn gặp mặt cháu trai của mẹ sao?” Hạ Dụng dùng con trai để dụ dỗ mẹ của mình.

“Con trai, con định bao giờ đi, có thể để mẹ suy nghĩ một chút không?” Bà Hạ nhìn về phía con trai, cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, bà ấy rất yêu người đàn ông kia, tuy ông ta không tốt, nhưng bà ấy vẫn thương ông ta, sẵn lòng làm tất cả cho ông ta, nhưng bây giờ...

“Mẹ, mẹ đã vì ông ta mà lãng phí hơn nửa đời người rồi, mẹ nhìn xem, trên đầu mẹ đã xuất hiện tóc bạc rồi, mẹ còn định vì ông ta mà lãng phí nốt nửa đời sau sao? Mẹ có thể đi đến Mỹ với con, vào tuổi này, mẹ đáng lẽ nên hưởng niềm vui bên con cháu, mẹ, con xin mẹ hãy đồng ý đi, mẹ đừng ở lại nơi này nữa được không?” Hạ Dụng khuyên nhủ.

“Dụng, mẹ... mẹ không biết nói tiếng Anh, đến nơi đó cũng không có ai quen biết...” Bà Hạ đau đầu nhìn con trai, suy nghĩ của bà ấy cũng bắt đầu lung lay, nhưng dù sao bà ấy cũng đã quen thuộc với nơi này, nếu như sang Mỹ với con trai thì bà ấy không biết gì cả, thậm chí đến ngôn ngữ cũng không biết, như vậy khi đến đó bà ấy có thể làm cái gì đây?

“Mẹ, tiếng Anh rất đơn giản, huống hồ, con, San San và Diệp đều biết nói tiếng Trung, chỉ cần mẹ đến Mỹ, thì sẽ rất dễ học tiếng Anh trong môi trường đó.” Hạ Dụng nghe thấy thứ mà bà Hạ lo lắng là ngôn ngữ không thông chứ không phải là luyến tiếc người đàn ông kia thì anh ấy cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Vậy thì được rồi, con trai, chúng ta cùng nhau đến nhà họ Hạ thôi.” Cuối cùng thì bà Hạ cũng gật đầu, nhưng mà, bà ấy còn có chuyện muốn làm trước khi rời khỏi đây.

Ít nhất là muốn nói lời tạm biệt với người đàn ông kia, nhiều năm như vậy, bà ấy vì ông ta mà ở lại nơi đây, cho dù phải chịu bao nhiêu ấm ức thì bà ấy cũng không cảm thấy khổ sở, nhưng mà vì con trai, vì cháu trai nên bà ấy phải rời khỏi thành phố này.

“Được, vậy chúng ta cùng nhau đến nhà họ Hạ để nói chuyện với bà ta.” Hạ Dụng ôm lấy mẹ của mình, nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên anh ấy cảm thấy mẹ ở gần mình đến như vậy.

Bà Hạ nấu bữa sáng, sau khi hai mẹ con ăn xong thì bà ấy lái xe chở hai người đến biệt thự của nhà họ Hạ, bởi vì còn sớm, nên khi hai người đến nơi, mọi người trong nhà họ Hạ còn đang ăn sáng.

“Cậu chủ, cậu đã trở về rồi.” Quản gia mở cửa, nhưng ông ta chỉ chào hỏi Hạ Dụng chứ không chào hỏi mẹ của anh ấy.

“Ừ, bọn họ đều ở nhà sao?” Hạ Dụng gật đầu, sau đó đi vào trong nhà.

“Bà nội và ông nội cậu đang ăn sáng, bà chủ và cô chủ vẫn chưa dậy.” Quản gia đi ở đằng sau rồi nói theo.

“Con trai, con không được manh động, cho dù là việc lớn bằng trời thì cũng phải từ từ nói, cho dù như thế nào thì đó cũng là bà nội của con.” Bà Hạ đi bên cạnh không ngừng dặn dò.

“Mẹ, ở trong mắt của bọn họ, con chỉ là một món đồ của nhà họ Hạ, nếu như bà ta thật lòng coi con là cháu trai, thì sẽ không làm ra những chuyện như vậy, nhưng mà con nghe lời của mẹ, sẽ không động thủ với bọn họ.” Hạ Dụng nắm lấy tay mẹ, lúc này anh ấy nhất định sẽ không làm cho mẹ cảm thấy cô đơn, chỉ cần anh ấy ở bên mẹ thì bà ấy sẽ không bị người đàn ông kia tác động.

“Được, con trai, cho dù có tức giận như thế nào thì con cũng phải nhớ con cũng theo họ Hạ.” Đôi mắt của bà Hạ lại đỏ hoe.

Thật ra bà ấy vẫn luôn tự trách bản thân mình, nếu như bà ấy không sinh Dụng ra thì ngày hôm nay con trai của bà ấy sẽ không phải đau khổ như vậy, nếu như ba mươi năm trước bà ấy cứng rắn, quả quyết hơn một chút thì hôm nay cũng sẽ không làm hại đến cháu của mình.

“Cuối cùng thì cháu cũng chịu về nhà rồi.” Bà cụ Hạ liếc nhìn Hạ Dụng rồi lạnh lùng châm chọc, sau đó quay sang nói với quản gia: “Ông Lý, ông quên mất quy của của nhà họ Hạ rồi sao, ai cho người phụ nữ này vào nhà.”

Bà cụ Hạ vừa nói vừa đập đũa xuống bàn ăn.

“Mẹ tôi đến đây cùng với tôi, bà đã đủ chưa, bà nghĩ rằng chúng tôi muốn đến cái nơi đáng ghét này sao?” Hạ Dụng đá chiếc ghế bay ra ngoài, anh ấy đứng trước bàn ăn, nhìn “bà nội” của mình, anh thật sự chưa bao giờ gặp một người phụ nữ điên cuồng như vậy.

“Hạ Dụng, con nói chuyện với bà nội của mình kiểu gì vậy.” Ông Hạ trợn mắt nhìn con trai, giận dữ nói.

“Xin lỗi, tôi không có một người bà nội không có tính người như vậy, hôm nay tôi đến đây là để nói cho các người biết, nếu như các người còn ra tay với vợ con tôi thì đừng trách tôi dùng lại chính cách đó để đối phó với các người.” Hạ Dụng lạnh lùng nhìn bà nội của mình, sau này anh ấy không muốn gặp lại bà ta nữa.

“Hạ Dụng, con có ý gì?” Ông Hạ hoảng sợ đứng dậy, không dám tin mà nhìn mẹ của mình, có lẽ là vì chuyện này đã từng xảy ra với ông ta, nên khi con trai vừa nói là ông ta lập tức nhớ ra.

“Con có ý gì? Con tin là bố cũng biết rất rõ, con và vợ đang hưởng tuần trăng mật ở trên biển thì bị bắt cóc, suýt nữa thì chết rồi, mấy hôm trước, hai người bọn con đại nạn không chết, về đến được New York, thì vợ và con trai của con lại gặp phải sát thủ, bây giờ vợ con còn đang nằm trong viện, bố, bây giờ con còn gọi bố một tiếng ‘bố’ cũng là vì nể mặt mẹ, đừng làm những chuyện thất đức nữa. Một trong hai tên sát thủ được phái đến Mỹ đã bị con trai của con giết chết, nên mọi người đừng có cho là con trai của con sẽ cam chịu như con, nếu như mọi người cứ khăng khăng làm theo ý mình thì đừng trách bố con con bất hiếu.”

“Mẹ, mẹ... mẹ thật sự đã làm như vậy sao?” Ông Hạ đối mặt với sự chỉ trích của con trai thì bối rối nhìn về phía người mẹ vẫn luôn vô cùng bình tĩnh của mình.

“Là tôi làm, vậy thì đã sao, tôi đã nói từ lâu rồi, là không phải ai cũng có tư cách bước chân vào nhà họ Hạ, cũng không phải là bất cứ người phụ nữ nào cũng có thể sinh ra con cháu nhà họ Hạ, loại phụ nữ kia, cô ta căn bản là...”

“Được rồi, mười năm trước bà đã giết cô ấy một lần, nay bà lại muốn giết cô ấy một lần nữa sao? Bà không nên ép chúng tôi, nếu như bà không chịu từ bỏ, thì chúng tôi sẽ công khai những việc ác mà bà đã làm từ mười năm trước cho mọi người biết, tôi tin là bà cũng không muốn quãng đời còn lại của mình phải sống trong tù chứ.” Hạ Dụng giận dữ hét với bà nội của mình.

“Ôi chao, thật là nhộn nhịp, anh trai, mười năm trước ai bị ‘Lão Phật gia’ của chúng ta giết vậy?” Ở bên này, khi mà bầu không khí giữa Hạ Dụng và bà cụ Hạ đang tràn ngập mùi thuốc súng, thì có một người phụ nữ tóc tai bù xù đang hi hi ha ha đi từ trên tầng xuống.

“Hạ Mộng, con cút lên trên tầng cho bố.” Không đợi bà cụ Hạ lên tiếng thì ông Hạ đã tức giận nói với con gái của mình.

“Bố, con cũng quen với tác phong chuyên quyền của nhà chúng ta từ trước đến nay, nhưng mà giết người, thì chính là một tin lớn. Anh trai, có cần em báo cảnh sát giúp anh không.” Hạ Mộng, em gái của Hạ Dụng cũng không để lời nói của bố mình vào mắt, dù gì thì cô ta cũng đã quá quen với cái nhà này rồi.

“Nếu như cháu không sợ bị sét đánh thì cứ việc báo cảnh sát, cháu cũng nghe kỹ cho ta, ta nhất quyết sẽ không thừa nhận bọn họ, cháu cũng đừng nghĩ đến việc bọn họ có thể bước vào nhà họ Hạ.” Bà cụ vẫn rất bình tĩnh, như thể bà ta chắc chắn rằng Hạ Dụng sẽ không báo cảnh sát.

“Bà hãy nghe cho kỹ, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không còn là họ Hạ nữa, tôi sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với mấy người, bà cũng đừng cho rằng cái họ này quý báu lắm, tôi không thèm, mặt khác, ông Hạ, tôi đến đây cũng là muốn thông báo cho ông biết là, từ ngày hôm nay, mẹ tôi sẽ không lại để yên cho mấy người nhục nhã nữa, mẹ sẽ đến Mỹ với tôi, vĩnh viễn rời xa nhà họ Hạ.” Hạ Dụng kéo mẹ của mình, nhưng bà Hạ vẫn cúi đầu, tựa như rất khó mở lời.

“Lân, em... em đã quyết định sẽ đến Mỹ với Dụng.” Bà Hạ sau khi nói xong lại quỳ xuống trước mặt của bà cụ Hạ: “Bà, cầu xin bà buông tha cho con dâu và cháu trai của tôi.”

“Mẹ, mẹ làm cái gì vậy? Mẹ đứng lên đi, mẹ không cần phải quỳ trước bà ta, nếu như bà ta còn dám động đến một sợi tóc của San San và Diệp Nhi thì con nhất định sẽ dùng cách đó để đối phó với bà ta.” Hạ Dụng kéo mẹ mình đứng dậy, tức giận nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.