Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 138: Chương 138: Bác sĩ giúp khanh khanh trốn thoát




“Nhỡ không có ai tới thì sao?” Khanh Khanh mò mẫm cửa, giờ khắc này cô thật sự sợ chết, cô còn phải chăm sóc hai đứa nhỏ, cô và Duy Khiết còn chưa tổ chức hôn lễ, nhất định phải sống sót.

“Không thể nào, nếu như cô ta thật sự muốn giết chúng ta thì chúng ta đã chết rồi. Giam chúng ta ở đây có nghĩa cô ta vẫn còn mục đích khác.” Bác sĩ Hà ngồi bệt xuống đất, giọng điệu có chút khác thường.

“Nhưng đã lâu như vậy rồi, cô ta vẫn chưa xuất hiện.” Khanh Khanh có chút lo lắng, đến cả việc có phải là Hồ Tiêu Lương hay không cô còn không chắc chắn, có thể là còn có người khác nữa?

“Mặc dù thời gian tôi tiếp xúc với Hồ Tiêu Lương không nhiều nhưng với kinh nghiệm của tôi, người phụ nữ này rất mưu mô, muốn giết thì cô ta cũng chỉ giết tôi. Còn cô, nhất định cô vẫn còn giá trị lợi dụng, cho nên đừng lo lắng, nhất định cô sẽ không sao.” Bác sĩ Hà trấn an Khanh Khanh.

“Nhưng chỗ này lạnh quá, nếu như cô ta đến muộn, e rằng chúng ta không chết đói chết khát ở đây thì cũng sẽ chết lạnh.” Khanh Khanh cũng không muốn bi quan như vậy nhưng thực sự nơi này rất lạnh.

“Đợi thêm đi, không được dễ dàng bỏ cuộc như vậy, hãy nghĩ tới chồng cô, nếu như cô chết thật, người phụ nữ kia nhất định sẽ hại anh ấy, đến lúc đó.....”

“Không, không được, Duy Khiết không thể nào ở bên cô ta được, tôi tuyệt đối không để cô ta làm hại Duy Khiết.” Khanh Khanh đứng bật dậy, cô bắt buộc phải hoạt động để bản thân không bị lạnh. Nhưng như vậy sẽ mất sức rất nhiều, cô không biết bản thân có thể chống chịu được bao lâu.

“Cô Lăng à, cô không thể cứ chạy mãi được, như này rất tốn sức, hơn nữa càng dễ bị ngã.” Bác sĩ liền khuyên nhủ khi nghe thấy tiếng bước chạy của Khanh Khanh.

“Nhưng mà thật sự rất lạnh, tôi.....”

“Suỵt, có tiếng động.” Bác sĩ huých Khanh Khanh rồi nói khẽ với cô.

Khanh Khanh nín lặng, dường như thật sự có tiếng động. Nhưng trong bóng đêm này bọn họ vốn không nhìn được gì. Mà cứ coi như có người đến thì sao chứ? Có thể trốn ra ngoài được sao?

“Cô Lăng, cô nghe cho rõ này, lát nữa sau khi bọn chúng vào hết đây, tôi sẽ giữ bọn chúng, cô hãy chạy thật nhanh, cho dù thế nào cũng phải chạy ra ngoài.” Bác sĩ Hà kéo Khanh Khanh đứng về phía sau cánh cửa.

“Vậy ông thì sao?” Tiếng bước chân ngày một gần rồi, Khanh Khanh có chút run sợ.

“Cô không cần lo cho tôi, chỉ cần cô có thể ra ngoài thì tôi sẽ không sao, đến lúc đó cô hãy tìm thêm người tới cứu tôi.” Bác sĩ ân cần đáp.

“Nhưng mà....”

“Tôi bị bệnh tim không chạy được nhanh, cô nhất định phải ra ngoài. Đến rồi, đừng nói gì.” Bác sĩ nói rồi bước nhanh vào trong bóng tối. Coi như đây là điều ông ta làm để chuộc tội, để sám hối với những chuyện ông ta từng làm.

“Mẹ nó, hai người đó chết chưa không biết, sao không có chút tiếng động nào vậy?” Cánh cửa bật mở, nhưng cũng không có quá nhiều ánh sáng, chỉ có ánh sáng chiếc đèn pin đảo qua đảo lại, nghe có vẻ như có hai người.

Tim Khanh Khanh đập “thình thịch”, cô thật sự không xác định được bây giờ là mấy giờ, cũng không biết đang ở đâu, thật sự có thể thoát ra ngoài sao?

“Cứu tôi.... cứu tôi...” Trong bóng tối vang lên giọng cầu cứu yếu ớt của bác sĩ, Khanh Khanh giật mình đang định chạy qua đó nhưng ánh đèn lại chiếu qua phía bác sĩ.

“Không phải chứ, mày qua đó xem thế nào.” Hai người bước vào đùn đầy lẫn nhau.

“Mày đi đi.”

“Cùng đi.”

Hai người cùng nói, từ từ tiến lại gần bác sĩ, Khanh Khanh hiểu rồi, là bác sĩ đang cố ý. Nhân cơ hội này cô phải thoát ra ngoài bằng được.

Nhìn cánh cửa đang rộng mở, Khanh Khanh rất muốn ra ngoài, nhưng không thể mặc kệ bác sĩ ở đây một mình được.

“Cô Lăng, chạy mau, nhanh...” Giữa lúc Khanh Khanh đang do dự, bác sĩ dùng sợi dây trói Khanh Khanh lúc trước quấn chặt vào hai tên đó, vừa quấn vừa hét lớn.

Nghe thấy bác sĩ hét lên Khanh Khanh không thể tiếp tục do dự được nữa liền cất bước chạy thẳng ra ngoài.

Trong lòng cô thầm nhủ: “Bác sĩ Hà, ông nhất định phải cố gắng chịu đựng, tôi nhất định sẽ tìm người tới cứu ông.”

“Nhanh, mau đuổi theo cô ta.” Khanh Khanh nghe thấy giọng nói phía sau, cố gắng leo lên trên, lên tới cầu thang mới biết thì ra đây là một nhà máy bỏ hoang, hơn nữa dường như cũng không phải trong nội thành, bốn phía vô cùng yên ắng, thật khiến người ta giật mình. Cũng may bây giờ không phải buổi tối, ít nhất có thể nhìn rõ chạy về hướng nào.

“Đứng lại, đứng lại.....” Tiếng hét phía sau ngày một gần, Khanh Khanh không biết chạy đi đâu chỉ có thể chạy thẳng ra đường, nhưng cô sắp kiệt sức rồi, cô rất sợ.

Sau khi quay đầu nhìn lại thấy khoảng cách không tới mười mét thì càng cắn chặt răng mà chạy. Nhưng không ngờ trên đường đột nhiên lại xuất hiện một chiếc xe con màu đen.

Tiếng xe phanh gấp chói tai, nỗi sợ hãi bủa vây Khanh Khanh, cô chỉ cảm thấy một cơn đau nhói, cả người cứ như bay lên trời. Tên đuổi theo Khanh Khanh thấy cô bị xe đụng trúng thì vội vàng lùi về.

Người bị hất lên cao như thế, đoán chừng là không sống nổi nữa rồi, ít nhất cũng coi như có cái để báo cáo.

“Thị...thị trưởng, không xong rồi, chúng ta.... chúng ta đâm vào người ta rồi?” Chiếc xe dừng lại, tài xế từ trong xe bước ra, thấy Khanh Khanh bị đâm hất văng lên rồi lại rơi xuống đến thì sợ hãi vô cùng.

“Mau, cứu người....” Người đàn ông trung niên trong xe bước ra, thúc giục đáp.

“Cứu...” Khanh Khanh nằm trên mặt đất, dùng chút ý chí cuối cùng còn sót lại để xin người ta đi cứu bác sĩ Hà, nhưng cơ thể dường như không phải của mình nữa rồi, trong phút chốc, ý thức như bị bóng tối bao trùm.

“Mau đưa người ta vào bệnh viện.” Người đàn ông trung niên bước từ trong xe ra thúc giục.

Thì ra ông ấy là thị trưởng Vương mới nhậm chức cách đây không lâu, hôm nay tới đây thăm nhà máy bỏ hoang này xem còn có giá trị sử dụng để đầu tư hay không, không ngờ vừa tới đây đã đâm vào người ta rồi.

“Vâng, thị trưởng, cô gái này bị thương rất nặng.” Thư ký của thị trưởng nhìn Khanh Khanh toàn thân đều là máu thì trái tim cũng nguội phân nửa, nếu như để người khác biết xe của thị trưởng đâm trúng người vậy thì nhất định sẽ có rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực.

“Không cần biết là nặng ra sao cũng cần phải cứu sống người ta, mau, cứu người là chuyện gấp.” Thị trưởng mặt mày bình tĩnh, uy nghiêm nói.

Xe của thị trưởng dừng bên ngoài bệnh viện Nhân Tế, bác sĩ lập tức ra đẩy Khanh Khanh vào phòng cấp cứu.

“Thị trưởng, ngài về trước đi, ở đây giao cho tôi là được rồi.” Thị trưởng Vương đang định xuống xe thì bị thư ký ngăn lại.

“Mạng người quan trọng, cậu lại bảo tôi quay về, cậu lập tức sắp xếp hoãn mọi việc hôm nay đi. Cô gái này là bị thương là tại tôi, tôi nhất định phải đợi cô ấy ra ngoài, xác nhận cô ấy không sao rồi mới rời khỏi đây.” Thị trưởng Vương nghiêm giọng nói.

“Nhưng mà, thị trưởng....”

“Không nhưng nhị gì hết, câu lập tức thông báo cho gia đình cô gái này đi, là chúng ta sai, chúng ta phải chịu trách nhiệm.” Thị trưởng dạy dỗ thư ký.

“Thị trưởng, lúc đó là cô gái này tự mình xông ra, chúng ta.....”

“Không cần nói gì hết, mau chóng thông báo cho gia đình cô ấy biết, tôi đi đến phòng phẫu thuật đợi trước.” Thị trưởng cắt lời của thư ký, không cần biết lý do là gì cũng đều không quan trọng bằng mạng sống. Đây không phải là lúc để trốn tránh trách nhiệm, cứu người mới là điều quan trọng nhất.

Trong phòng phẫu thuật, bác sĩ đang cố gắng, Khanh Khanh cũng đang vật lộn với thần chết. Cô bị thương rất nặng, gãy ba xương sườn, hơn nữa có một khúc bị gãy đâm thẳng vào phần phổi. Lúc đến đây mạng sống đã vô cùng yếu ớt rồi, bác sĩ cũng không nắm chắc được phần thành công, vả lại thị trưởng đứng bên ngoài đợi nên áp lực lại càng lớn.

Đã mười giờ tối rồi nhưng Hồ Tiêu Lương không những không xuất hiện mà thậm chí điện thoại còn tắt máy. Lăng Duy Khiết vô cùng tức giận, người phụ nữ này còn dám giở trò với anh.

“Duy Khiết, cậu định đi đâu?” Nhìn kim đồng hồ đã điểm mười giờ, Lăng Duy Khiết phẫn nỗ đứng dậy, Hạ Dụng vừa thấy thế thì tiến đến ngăn anh lại.

“Tôi đi tìm Hồ Tiêu Lương, cho dù có phải lục tung nhà cô ta thì tôi cũng phải tìm cho ra Khanh Khanh.” Lăng Duy Khiết đã không thể chịu đựng được nữa rồi, nếu như vẫn không tìm thấy Khanh Khanh, anh sẽ điên mất, hơn nữa hai đứa trẻ cũng sẽ điên mất.

“Duy Khiết, cậu đừng quên, Hồ Tiêu Lương không chỉ riêng Hồ Tiêu Lương mà cô ta còn là người của phó thị trưởng Tôn. Từ xưa tới nay dân không đấu nổi quan, chẳng lẽ cậu không muốn lăn lộn ở cái Thượng Hải này nữa hay sao?” Hạ Dụng khuyên nhủ.

“Vậy thì đã sao, cô ta chẳng qua cũng chỉ là một trong số người tình của ông ta, cậu nghĩ ông ta sẽ vì một người phụ nữ mà dám làm gì tập đoàn Lăng Vân sao? Mà cho dù ông ta có muốn thì cũng không có cái bản lĩnh đó.” Lăng Duy Khiết cười lạnh, anh vẫn còn chút tự tin về điều này.

“Nói thì nói vậy, nhưng đương nhiên tốt nhất vẫn là không nên đụng tới, nhất định vẫn còn cách khác, không phải cậu đã cử thám tử đi điều tra rồi sao, nhất định sẽ có tin tức.” Hạ Dụng vẫn nhẫn nại khuyên nhủ, Khanh Khanh quan trọng, nhưng đối với đàn ông mà nói thì phụ nữ hay sự nghiệp cũng đều quan trọng. Nếu như Lăng Duy Khiết thật sự đi tìm Hồ Tiêu Lương, vậy nhất định sẽ mạo phạm tới phó thị trưởng Tôn, huống hồ lần trước đã gây thù chuốc oán ở buổi đấu giá, lần này không được hành động theo cảm tính nữa.

“Tôi đợi không nổi nữa rồi, bây giờ trời lạnh giá rét thế này, cậu có thể bảo đảm Khanh Khanh sẽ không có chuyện gì không?” Lăng Duy Khiết nhìn Hạ Dụng chất vấn.

Hạ Dụng bất động, môi khẽ mấp máy nhưng lập tức ngậm lại, anh ta không thể bảo đảm, phụ nữ một khi đã điên lên thì không ai dám đảm bảo bọn họ sẽ làm những gì, hơn nữa bây giờ Hồ Tiêu Lương còn có dấu hiệu như kẻ điên.

Lăng Duy Khiết đẩy Hạ Dụng ra rồi đi khỏi, Hạ Dụng không ngăn lại nữa bởi vì anh ta ngăn không nổi, cũng bởi vì anh không dám bảo đảm. Nếu lỡ như Khanh Khanh thật sự xảy ra chuyện gì anh ta cũng không chịu trách nhiệm được, trước mắt chỉ có thể mong chờ Hồ Tiêu Lương biết thức thời một chút, hoặc là người của bọn họ có thể tìm ra Khanh Khanh.

Lăng Duy Khiết đến chỗ ở của Hồ Tiêu Lương, không ngờ phó thị trưởng Tôn cũng đang ở đây.

“Tổng giám đốc Lăng? Muộn thế này rồi, anh tìm tôi à?” Phó thị trưởng Tôn nhíu mày, nét mặt lộ rõ vẻ không vui.

Đây là nơi ông ta che giấu nhân tình, Lăng Duy Khiết xuất hiện ở đây cũng có nghĩa là anh biết, điều này đối với phó thị trưởng mà nói thì là một điều cực kì không an toàn.

“Phó thị trưởng Tôn cũng ở đây à? Tôi đến tìm Hồ Tiêu Lương.” Lăng Duy Khiết quả thật không ngờ đến phó thị trưởng Tôn cũng ở đây, có điều nếu như ông ta đã ở đây thì nhiều việc sẽ dễ nói hơn rồi.

Đứng trước mặt phó trị trưởng,Lăng Duy Khiết tin rằng Hồ Tiêu Lương sẽ không dám không thả người.

Phó thị trưởng Tôn không tức giận cũng càng dễ hiểu hơn, lúc nói chuyện còn mời Lăng Duy Khiết vào nhà. Mặc dù đã không còn sớm nữa nhưng đứng trước cửa thế này cũng làm người khác chú ý, “Hai người quen nhau từ trước rồi à?”

“Cô ta từng là vợ của bố tôi, phó thị trưởng Tôn, tôi đến không vì lý do gì khác, chỉ có hy vọng là cô ta có thể thả vợ tôi ra. Phó thị trưởng Tôn này, không biết tội bắt cóc phải ngồi tù bao lâu?” Lăng Duy Khiết cố ý đáp.

“Bắt cóc? Lăng Duy Khiết, cậu nói bừa cái gì vậy? Ai bắt cóc ai? Chuyện này thì có liên quan gì tới Hồ Tiêu Lương?” Phó thị trường Tôn càng ngày càng mất bình tĩnh.

Xã hội hiện nạy đàn ông có tình nhân là chuyện bình thường, nhưng ông là phó thị trưởng, nếu như tình nhân của ông ta từng lấy một doanh nhân rồi vậy thì lại là một chuyện khác.

“Chính là Hồ Tiêu Lương, ngày hôm nay, cô ta lập mưu lừa vợ tôi đến bệnh viện Đồng Tế, sau đó nhân cơ hội này bắt cóc vợ tôi, phó thị trưởng nếu không tin có thể tự mình hỏi cô ta.” Lăng Duy Khiết chỉ về phía Hồ Tiêu Lương ở bên trong, người mà anh không có chút tình cảm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.