Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 181: Chương 181: Cảm giác sợ hãi không thể gạt bỏ




“Đúng, đều là anh không tốt, nhưng hôm nay là ngày lễ tình nhân, đừng khóc có được không?” Hạ Dụng khẽ đẩy San San, một tay lau nước mắt trên mặt cho cô.

“Lạnh quá, A... Anh... Sao anh lại không mặc quần áo vậy?” San San dường như đã hoàn toàn trở lại bình thường, thấy Hạ Dụng đang ở trần, cô sợ hãi kêu lên.

“Biết không mặc quần áo là tốt rồi, nếu em còn ôm anh như vậy nữa, đêm lễ tình nhân này, anh tin...” Vì để San San nhẹ nhõm hơn một chút, Hạ Dụng cố ý dùng đôi mắt háo sắc nhìn cô nói.

“A... Sao anh lại cởi quần áo của tôi ra, đi ra ngoài... mau đi ra ngoài” Sau khi hai người tách nhau ra, San San mới biết lúc này cơ thể mình còn lạnh hơn cả Hạ Dụng.

“Xem ra em đã hoàn toàn tỉnh táo, vậy thì tốt, anh cũng đi thay quần áo đây, em ngâm người một lát trước đi, anh đi chuẩn bị chút nước coca gừng.” Thấy San San biết kêu gào, Hạ Dụng cũng yên tâm, có điều nước biển mùa đông vẫn rất lạnh, đặc biệt là không tốt đối với cơ thể phụ nữ, cho nên vẫn cần chuẩn bị chút gừng để giảm lạnh sẽ tốt hơn.

Nhìn Hạ Dụng rời đi, San San ngâm mình vào trong nước, cảm giác sợ hãi đó lại đến rồi.

Mười năm nay, cô thậm chí còn không dám tắm bồn tắm, chỉ cần ngâm mình thì đêm hôm đó nhất định sẽ gặp ác mộng, cho nên cô vẫn luôn tắm vòi hoa sen.

Từ trong nước bước ra, cảm giác sợ hãi muốn chết đó, cô tự nhủ với bản thân, đều đã qua rồi, không sao nữa rồi, Hạ Dụng đang ở bên cạnh cô, hơn nữa bà cụ và cô cách nhau một biển Thái Bình Dương mà.

Ngày lễ tình nhân, cô không ngờ chương trình lễ tình nhân này lại ‘phong phú’ đến vậy. Có điều bây giờ phải làm sao đây? Có nên nhân cơ hội kêu Hạ Dụng đưa mình trở về không?

Cứ nói cơ thể không được khỏe nên rời đi là cái cớ tốt nhất. Nhưng sau khi trở về thì sẽ thế nào đây? Có một số việc đến cùng vẫn phải giải quyết, nhìn từ sự quyết tâm của Hạ Dụng, nếu không khiến anh ấy mất hết hi vọng, hoặc không đáp ứng yêu cầu của anh ấy, như vậy sẽ vẫn tiếp tục sự dùng dằng không rõ ràng này.

“San San, thấy đỡ hơn chút nào chưa? Nước coca phải uống nhân lúc còn nóng.” Hạ Dụng đã thay quần áo xong lại bước vào, thấy San San vẫn còn ngâm mình dưới nước, không khỏi có chút lo lắng.

Nhiệt độ nước vốn đã không cao lắm, nãy giờ cũng đã trôi qua nửa giờ rồi, cô lại vẫn còn ở bên trong, như vậy rất dễ bị cảm lạnh.

“Cảm ơn, tôi sắp xong rồi, có thể... hắt xì...” Quả nhiên, sự lo lắng của Hạ Dụng đã lập tức tới rồi, San San nói được nửa câu thì liền hắt hơi một cái.

“Em đó, nước lạnh rồi mà còn chưa đứng dậy, có phải định khiến bản thân vào viện không.” Hạ Dụng vốn đang chuẩn bị đi ra, nhưng nghe thấy tiếng hắt xì, liền đi đến, hơn nữa còn cầm khăn tắm.

“Phiền anh ra ngoài trước có được không? Tôi không phải đứa trẻ lên ba, tôi có thể tự làm được.” San San nhìn về phía Hạ Dụng tay cầm khăn tắm, đứng dậy cũng không được, nhưng ngâm mình trong nước thật sự ngày càng lạnh, chỉ đành nói.

“Con trai cũng đã lớn như vậy rồi, còn có gì đáng xấu hổ chứ, hơn nữa, nếu anh thật sự có ham muốn, em cho rằng em trốn được chắc?” Hạ Dụng lắc đầu, đi tới, nắm lấy cổ tay San San, kéo cô ra khỏi bồn tắm.

Thấy Hạ Dụng dường như không hề có suy nghĩ lung tung, San San vốn đang giãy giụa cũng buông lỏng tay ra, mặc Hạ Dụng lau người cho cô. Tuy anh ấy nói không sai, nhưng dù sao cũng đã xa nhau nhiều năm như vậy rồi, huống hồ hiện tại bọn họ cũng không phải là người yêu nữa.

“Hạ Dụng, anh quan tâm tôi thật sao?” Lúc Hạ Dụng lau tóc cho cô, San San rất nghiêm túc ngẩng đầu hỏi.

“Hứa San San, chẳng lẽ anh còn cần diễn kịch chắc? Em là mẹ của con anh, anh không quan tâm em, thì ai quan tâm em chứ.” Hạ Dụng vốn định nói vợ, nhưng sợ San San phản cảm, vì vậy đã dùng tiếng xưng hô mẹ của con này để thay thế.

“Ồ... thì ra là bởi vì tôi là mẹ của con anh, ha, thật sự rất cảm ơn sự quan tâm của anh.” San San nghe thấy mấy chữ mẹ của con, trong lòng vô cùng khó chịu, thì ra tất cả những gì anh ấy làm hiện giờ đều vì cô là mẹ của con anh.

“Có em mới có con trai. Đương nhiên, nếu em chịu cho anh một danh phận, vậy thì, đương nhiên sẽ là cô Hạ, em yêu, có thể suy xét một chút được không? “ Hạ Dụng thấy San San hoàn toàn trở lại bình thường, lại bắt đầu trêu ghẹo nói.

“Đừng tưởng rằng ở trên biển, anh chính là đại ca, nếu anh thật sự muốn ở bên tôi trong kỳ nghỉ này, vậy thì từ giờ trở đi, anh không được nhắc lại bất cứ vấn đề gì có liên quan đến tình cảm, nếu không, tôi sẽ lập tức nhảy xuống biển, dù phải bơi thì tôi cũng bơi về.” Nhìn Hạ Dụng, San San quyết định thả lỏng chính mình, tận hưởng cho tốt kỳ nghỉ này.

“A... San San, ý của em là, em đồng ý đón ngày lễ tình nhân cùng anh sao?” Hạ Dụng vui mừng quá độ, thậm chí ngay cả quần áo cũng quên không mặc cho cô.

“Vậy còn phải xem biểu hiện của anh, nếu cứ giống như bây giờ, đương nhiên là lập tức rút lại.” San San nhìn Hạ Dụng đang ngây người, vẻ mặt nghiêm túc đón lấy khăn tắm, quấn lên người, đi ra ngoài.

Hạ Dụng ở phía sau, không hề nhìn thấy nụ cười xán lạn lúc San San đi ra ngoài, vẫn đứng ngây ngốc ở đó như cũ.

Về đến phòng, San San mở tủ quần áo ra, nhìn thấy quần áo đầy tủ, nụ cười trên mặt càng tươi hơn. Mặc dù được cho là ‘bắt cóc’ lên đây, nhưng bọn họ đã lên kế hoạch cho cô ở trên biển mấy ngày, mấy thứ như quần áo và đồ dùng hàng ngày chắc chắn đều đã chuẩn bị xong.

Hạ Dụng sau khi tỉnh lại liền chạy sang, lúc đến nơi, San San đã thay một bộ đồ ngủ khá kín đáo, vốn hơi mệt, nhưng bởi vì trong lòng còn vướng bận nên không ngủ được, bây giờ sau khi trải qua biến cố rơi xuống biển, lúc này buồn ngủ chết đi được.

“Tổng giám đốc Hạ, tôi hơi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi trước, anh không phiền chứ.” San San thấy Hạ Dụng đang bước vào, vén chăn rồi leo lên giường, vốn đã quên mất Hạ Dụng gọi cô đi uống nước coca gừng.

“Đương nhiên, em chờ một chút, anh đi lấy nước coca vào.” Hạ Dụng sửng sốt, lập tức vui vẻ nói.

Thấy giọng San San dịu dàng hơn nhiều, đến biểu cảm cũng không còn xa cách, cự tuyệt anh ấy như trước nữa, liền vui sướng đến nỗi muốn bay lên.

Xem ra sự cố gắng của anh ấy cuối cùng cũng không uổng phí, San San cuối cùng cũng đã thay đổi quan điểm rồi.

Một lát sau, Hạ Dụng liền mang nước coca gừng vào phòng, San San uống liền một hơi hết sạch hai bát lớn, ngả đầu định ngủ.

“Đợi đã, tóc còn ướt, ngủ như vậy rất dễ bị đau đầu, cảm lạnh, chờ anh một lát, anh đi lấy máy sấy.” Hạ Dụng nói, giống như người máy, vội vàng thu dọn bát thìa, không lâu sau lại cầm máy sấy tóc vào.

“Có thể nói cho tôi biết, mọi thứ trên du thuyền là ai chuẩn bị vậy?” Bên tai là tiếng máy sấy tóc ‘vù vù’, trong mái tóc là bàn tay to lớn dịu dàng của Hạ Dụng, San San cảm thấy ấm lòng, cũng không biết là nước coca vừa nãy có tác dụng, hay là tác dụng trong lòng, lúc này cô thật sự rất muốn ngủ.

“Du thuyền này là mượn Tony, có điều mọi thứ trên thuyền đều là hai ngày nay anh tự tay chuẩn bị, mỗi bộ đồ trong tủ quần áo đều là anh tỉ mỉ chọn lựa, có phải có chút cảm động rồi không?”

“Ừ, Hạ Dụng, còn bao lâu nữa vậy, tôi buồn ngủ rồi.” trong đầu San San lúc này đã mơ hồ, đâu có nghe rõ Hạ Dụng đang nói gì, chỉ là…

“Sắp xong rồi, cố nhịn một chút.” Hạ Dụng vừa rồi động tác tay càng nhanh hơn.

“Đã mười năm rồi, lẽ nào anh không gặp được người phụ nữ nào mà anh thích sao?” San San ngáp, thấy Hạ Dụng đứng ở trước mặt mình, để tránh ngủ gật, cô liền nghịch khuy áo trên quần áo của anh ấy.

“Nhất định phải nói sao?” Cuối cùng tóc cũng đã sấy khô được 80% rồi, Hạ Dụng buông máy sấy, ngồi xuống giường nói.

San San vốn đã buồn ngủ díu mắt, sau khi nghe thấy giọng nói do dự của Hạ Dụng, lập tức mở to mắt, chờ câu tiếp theo của Hạ Dụng.

“Mau nói đi, đừng có lại úp mở nữa.” Thấy bộ dạng vừa muốn nói vừa không của Hạ Dụng, San San thúc giục nói, hơn nữa cả người cũng nhích lại gần.

“Người con gái anh thích ư?” Hạ Dụng đương nhiên biết thích mà San San nói là như thế nào, nhưng anh lại cố ý hiểu theo ý khác.

Thấy San San không ngừng gật đầu, ý cười ở đáy mắt Hạ Dụng lại càng rộ lên, “Thực ra cũng có người anh thích thật, nhưng có điều... có điều cô ấy đã là hoa có chủ rồi.”

“Hoa đã có chủ ư? Không phải chứ, anh muốn làm kẻ thứ ba sao?” San San tạm thời dứt bỏ sự khó chịu trong lòng, nóng ruột hỏi, nửa người trên đã dán lên cơ thể Hạ Dụng.

“Nếu em không bận tâm anh lấy vợ hai? Nếu đối phương cũng không có ý kiến…”

“Liên quan gì đến tôi chứ, Hạ Dụng, bản thân anh lăng nhăng, nhưng đừng có bê tha, nghe nói hiện nay rất thịnh hành mốt ngoại tình, thì ra tổng giám đốc Hạ cũng chạy theo mốt...” San San kỳ quái nói.

“Sao nào? Ghen rồi hả?” Cánh tay Hạ Dụng liền hạ xuống, cố ý mập mờ nói.

“Hứ, tôi sẽ ghen ư, anh nghĩ anh là ai chứ?” San San hừ một tiếng, gối đầu lên đùi Hạ Dụng.

“Anh là chồng em mà, San San, em còn nhớ hay không, hôn lễ của chúng ta đó? Nhà thờ đó vẫn còn, lời hứa tình yêu của chúng ta vẫn còn vang bên tai, mấy năm nay, cứ đến ngày đó, anh đều đến nơi đó, mỗi lần đến, liền có cảm giác, em vẫn ở bên anh…”

“Này, xem ra chúng ta cần phải quy định rõ ràng, không phải đã nói không đề cập tới chuyện tình cảm sao.” Lúc này San San đã hoàn toàn hết buồn ngủ, hơn nữa cùng với giọng nói của Hạ Dụng, ký ức nhanh chóng quay lại mười năm về trước, lúc này mặt tối sầm lại nói.

“Quy định rõ ràng? Cũng được, nhưng nếu em muốn quy định rõ ràng thì anh cũng có thể đưa ra chút ý kiến nho nhỏ phải không?” Tay Hạ Dụng lại đặt lên vai San San, cảm thấy cơ ở bả vai rất cứng, anh ấy liền giúp cô xoa bóp.

“NO, chỉ phụ nữ mới có quyền, điều thứ nhất, về sau không được phép nói đến chuyện tình cảm nữa, nếu anh nhắc lại thì mãi mãi sẽ không có sau đó nữa. Điều thứ hai, vẫn là không được nói đến chuyện tình cảm. Điều thứ ba, lúc tôi nói chuyện, anh không được phép xen vào, cũng không được phép phản bác, tóm lại, không được phép, không được phép...” San San mặc dù đang nằm, nhưng tay vẫn không ngừng đấm lên ngực Hạ Dụng.

“Không thành vấn đề, nhưng…”

“Không có nhưng nhị gì hết, bây giờ... a... đau quá... a... mạnh chút đi... thật thoải mái.”

“Em đó, mới có hơn hai mươi tuổi, nhưng cơ thể này...” Cùng lúc Hạ Dụng nói chuyện, tay vẫn không ngừng, anh ấy ngưng lại một lát rồi nói: “Như vậy thì tốt rồi, em nghỉ ngơi thêm mấy tuần, anh cùng em đi chơi để thư giãn là được rồi. Hôm đó, Duy Khiết và Khanh Khanh nói bọn họ sẽ chờ chúng ta ở biển Aegean, hay là, ngày mai chúng ta qua đó nhé?” Hạ Dụng vừa xoa bóp vừa nói.

Sau khi San San rơi xuống biển, dường như đã biến thành người khác, không những dễ nói chuyện, hơn nữa cũng không còn nói năng lạnh lùng như trước kia, khá giống những cô gái bình thường.

Anh ấy đang nghĩ, có khi nào rời khỏi Shelf, rời khỏi môi trường kia, San San của anh ấy sẽ trở lại? Dù thế nào đi nữa thì anh cũng phải thử xem sao.

“Tiếp tục, tôi phát hiện ra ưu điểm thứ hai của anh rồi, ngoại trừ có thể làm đầu bếp, anh cũng có thể suy nghĩ làm thợ mát xa, hứ... thật thoải mái, mạnh hơn chút đi...” San San vừa kêu thoải mái, vừa cố quên những lời của Hạ Dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.