Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 37: Chương 37: Cô không nhìn ra là tôi đang theo đuổi cô sao?




“Ồ, nhưng mà tôi cảm thấy tôi đã khỏe rồi, tổng giám đốc, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi cúp máy nhé?” Khanh Khanh nhìn điện thoại, không biết tổng giám đốc có bị ấm đầu hay không mà lại không thích nhân viên của mình đi làm, đúng là kì lạ.

Vốn dĩ cô muốn báo đáp ơn anh đã chăm sóc cô ngày hôm qua, chẳng ngờ lại bị anh nổi cáu không rõ nguyên do, kệ đi, chỉ cần làm tốt việc của mình thôi, không dây đến ông chủ lớn được, tốt nhất là nên tránh càng xa càng tốt.

Lăng Duy Khiết mang theo bữa sáng đến công ty, từ đầu anh định mang cho hàng xóm, nhưng lúc cầm lên mới biết đã nguội rồi, vậy là lại đặt xuống.

Cô gái này quả thực khiến cho người ta bực mình, đáng lẽ anh định vứt bữa sáng đi, nhưng nghĩ đến cô ấy thì lại không nỡ vứt bỏ.

“Thư kí La, hâm nóng bữa sáng này lại, rồi đưa cho thiết kế Thẩm.” Lăng Duy Khiết gọi thư kí đến bảo.

“Tổng giám đốc, bây giờ đã là mười giờ sáng rồi.” Thư kí La Tiêu Phụng nhìn bữa sáng, nhỏ giọng nói.

Lăng Duy Khiết không vui: “Bảo cô đưa thì cô cứ đưa, nhiều lời như thế làm gì.”

Thư kí La không tình nguyện mang bữa sáng đến phòng làm việc của Thẩm Khanh Khanh.

“Thiết kế Thẩm, đây là tổng giám đốc “thưởng” cho cô, mời cô dùng.”

“Thư kí La, hình như bây giờ vẫn chưa đến giờ ăn cơm trưa mà?” Khanh Khanh đặt bát cháo trứng gà vẫn còn đang tỏa ra hơi nóng xuống bàn, cô không khỏi nhíu mày, nhìn dáng vẻ của thư kí La, bữa sáng này cô cũng không dám ăn, huống chi cô đã ăn sáng rồi, giờ còn chưa đói.

“Đây là đồ tổng giám đốc bảo mang đến cho cô, ăn hay không ăn cô tự quyết định.” Thư kí La khó chịu, lắc lắc cái eo nhỏ đi mất.

Khanh Khanh định gọi điện lên phòng tổng giám đốc, nhưng nhớ lại lời nói của thư kí La nên buông bỏ ngay ý định ấy. Tính tình tổng giám đốc có chút kì quặc, cứ để đó đi, cùng lắm thì đến trưa biến nó thành cơm trưa là được.

Đến thời gian dùng cơm trưa, Khanh Khanh quyết định không nên lãng phí “ý tốt” của tổng giám đốc, nhưng mà vừa cầm bữa sáng lạnh ngắt lên chuẩn bị đi hâm nóng thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra.

“Tổng giám đốc, sau này trước khi anh đi vào có thể gõ cửa được không.” Nhìn thấy sắc mặt dần dần chuyển sang màu đen của Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh bất đắc dĩ nói.

“Trưa cô định ăn cái này à?” Lăng Duy Khiết nhìn bữa sáng trên tay Khanh Khanh, đen mặt nói.

“Tôi... bát cháo này vẫn ăn được, hâm nóng lại là được rồi.” Khanh Khanh hơi xấu hổ, rõ ràng chẳng phải chuyện gì to tát mà lại bị Lăng Duy Khiết nhìn chằm chằm cứ như cô đã làm sai gì đó thì phải.

“Đi, đi ăn trưa thôi.” Lăng Duy Khiết nói, đi đến kéo tay Khanh Khanh, Khanh Khanh giật mình rụt tay lại.

“Tổng giám đốc, tôi còn muốn xem mấy bản thiết kế, trưa...”

“Nếu cô không thể đảm nhiệm công việc của mình, tôi không ngại đổi cái ghế này đâu.” Trong lúc nói Lăng Duy Khiết đi đến cầm lấy bữa sáng trên tay Khanh Khanh.

“Tổng giám đốc, trước khi chúng ta đi ăn trưa, tôi có thể hỏi anh một câu hỏi riêng tư được không?” Khanh Khanh lùi về sau mấy bước, dù cô có ngốc nghếch hơn nữa thì vẫn nhận ra tổng giám đốc đối xử với mình không giống như đối xử với mọi người. Để tránh xảy ra hiểu lầm không đáng có, cô thấy mình nhất định phải nói rõ ràng một lần.

“Nói.” Lăng Duy Khiết đoạt lấy bữa sáng trên tay Khanh Khanh quăng thẳng ra ngoài.

Khanh Khanh muốn cướp lại cũng chẳng kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn bữa sáng kia vẽ một đường parabol bay vào trong thùng rác.

“Tổng giám đốc, lãng phí là rất xấu đấy, anh có biết trên thế giới có biết bao người đến cơm cũng không được ăn no không.” Khanh Khanh tức giận trợn mắt nhìn Lăng Duy Khiết.

“Chuyện cô muốn nói chính là chuyện này à?” Lăng Duy Khiết dễ dàng đổi đề tài.

“Đương nhiên không phải, tôi muốn hỏi có phải tổng giám đốc có ý gì với tôi không?” Khanh Khanh ngẩn ra một chút, đỏ mặt nói.

Khanh Khanh mong chỉ là cô nghĩ nhiều thôi, thà bây giờ cô bẽ mặt cũng phải hỏi rõ ràng vấn đề này trong ngày hôm nay.

“Đúng, tôi đang theo đuổi cô.” Con ngươi đen nhánh của Lăng Duy Khiết sáng lên, hếch mũi lên nói.

Khanh Khanh cảm thấy có người đang ném bom nguyên tử vào đầu cô, có phải cô nghe nhầm không, tổng giám đốc nói cái gì mà “đúng” phải không? Anh ấy còn nói đang theo đuổi cô? Hay là do cô cảm nặng hơn rồi, tại sao lại choáng váng thế này.

“Chuyện tôi theo đuổi cô khó tiếp nhận đến vậy cơ à?” Nhìn biểu cảm của Khanh Khanh, dáng vẻ bây giờ của cô khác một trời một vực với cô gái lớn mật cầu hôn anh năm năm trước.

“Phải... Không phải... Tổng giám đốc, tôi nghĩ, tôi nhất định phải nói với anh, tôi đã kết hôn rồi.” Khanh Khanh vỗ vỗ mặt mình, cô quay về là muốn tìm lại bố của Duệ Duệ và Lâm Lâm chứ không phải quay về để yêu đương.

“Tôi biết, nhưng việc này không ảnh hưởng đến việc tôi theo đuổi cô.” Lăng Duy Khiết càng vui vẻ, giống như đang đợi nhìn dáng vẻ Khanh Khanh kinh ngạc.

“Tổng giám đốc, câu chuyện đùa này chẳng hài hước chút nào, mời anh ra ngoài, tôi sẽ không đi ăn cơm trưa với anh.” Khanh Khanh không tài nào kiềm chế cho mặt mình đừng nóng lên, nguyên do không chỉ là xấu hổ mà giận dữ nhiều hơn, đây là hạng đàn ông gì không biết, sao anh ta lại có thể nói ra mấy lời như vậy.

“Thẩm Khanh Khanh, nếu thật sự không có hứng thú với một người đàn ông, phụ nữ thông minh nên biết làm thế nào để đập tan ý đồ của anh ta chứ không phải là kích thích ham muốn chiếm hữu của anh ta.”

Khi nói thân thể Lăng Duy Khiết nghiêng về phía trước, đặt một cái hôn phớt lên gò má cô, sau đó nhân lúc cô còn chưa hồi hồn lại đã giữ chặt tay cô, “Đi thôi, trời đánh tránh miếng ăn, mấy chuyện khác cô không cần phải lo lắng, chỉ cần tiếp nhận là được rồi.”

“Buông tôi ra, anh nói bừa bãi cái gì đó? Cái gì mà chỉ cần tiếp nhận là được rồi, tôi đã nói rồi, tôi đã kết hôn, tôi có chồng rồi.” Khanh Khanh tức giận muốn rút tay lại, nhưng không ngờ Lăng Duy Khiết chỉ cười mỉm một cái, nụ cười đó lướt qua mắt Khanh Khanh, cô vẫn còn chưa hồi hồn lại, Lăng Duy Khiết đột ngột nghiêng người, ngón tay dài nâng cằm cô lên, không đợi cô kịp phản kháng đã nhẹ nhàng ấn môi mình lên môi cô. Lúc hai cánh môi chạm vào nhau, đầu óc Thẩm Khanh Khanh trong nháy mắt trống rỗng, khi hoàn hồn lại cũng không đẩy anh ra, ngây ngô đáp lại nụ hôn của anh.

Nụ hôn này có phần quen thuộc, rất giống, rất giống mùi vị trong kí ức, Khanh Khanh hơi mơ màng.

Lăng Duy Khiết ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng ma sát trên môi cô, dần dần cảm thấy chỉ chạm môi thôi là không đủ, đầu lưỡi anh tiến vào trong miệng cô, từ đầu vẫn chỉ dịu dàng ma sát, dần dần biến thành dồn dập chiếm đoạt. Lý trí của Thẩm Khanh Khanh nhanh chóng bị sụp đổ dưới sự chiếm đoạt của môi lưỡi anh.

Lăng Duy Khiết nhìn đôi mắt mơ màng của cô mà lặng lẽ buông cô ra, cánh môi mỏng nhẹ nhàng đặt xuống môi cô, khàn giọng dụ dỗ, “Thẩm Khanh Khanh, làm bạn gái của tôi nhé.”

“Ừ. Cái gì?”

Do Thẩm Khanh Khanh vẫn đang bị vây hãm trong ý loạn tình mê không để ý anh đang nói cái gì, mơ mơ hồ hồ đáp lời, vừa đáp xong mới từ từ hồi tỉnh lại, thần sắc mê man trên mặt lập tức bị quét sạch, cô đẩy Lăng Duy Khiết ra, căm hận nói, “Lăng Duy Khiết, anh...” Dám sử dụng sắc đẹp với cô, cô đã nói với anh ta là cô kết hôn rồi, chẳng lẽ anh ta nghĩ cô đang nói đùa chắc?

Tâm trạng Lăng Duy Khiết cực kì tốt, anh nở nụ cười, con ngươi đảo một vòng trên người cô, nói ẩn ý, “Tôi không ngại bị em ăn miếng trả miếng đâu.”

“...” Thẩm Khanh Khanh tức nghẹn nửa ngày trời không nói được câu nào, cô không thể bị sắc đẹp của anh ta mê hoặc được. Mặc dù tên của chồng cô giống tên của vị tổng giám đốc trước mắt này, tuy anh ấy không đẹp trai như vị trước mắt này, nhưng Thẩm Khanh Khanh cô tuyệt đối không phải người đứng núi này trông núi nọ, không thể phản bội hôn nhân của chính mình được.

“Đi thôi em yêu, nếu em không ngại đổi lấy em đổi thành bữa trưa thì tôi...”

“Vô liêm sỉ, Lăng Duy Khiết, anh đừng nghĩ anh là tổng giám đốc thì tôi phải nhịn anh, nếu còn có lần tiếp theo, tôi, tôi,...” Khanh Khanh ấp úng tôi hồi lâu cũng chẳng nghĩ ra biện pháp nào để đáp trả anh ta.

“Em nói đi, tôi không ngại em ăn miếng trả miếng.” Ý cười trong mắt Lăng Duy Khiết càng sâu, đôi con ngươi tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

“Lăng Duy Khiết, tôi nói lại lần nữa, tôi đã kết hôn rồi, hơn nữa...” Thẩm Khanh Khanh định nói mình đã là mẹ của hai đứa trẻ, nhưng nhìn biểu cảm của Lăng Duy Khiết, cô quyết định từ bỏ, anh ta chỉ là một tên công tử nhà giàu, loại người này giảng đạo lý cũng vô dụng, chỉ cần sau này giữ khoảng cách với anh ta là được.

“Khanh Khanh, em muốn đứng ở đây để thảo luận với tôi vấn đề này à? Định dùng cái bụng đói thảo luận xem có muốn làm bạn gái của tôi không ư?” Thấy Khanh Khanh giận dữ như vậy, tâm trạng của Lăng Duy Khiết lại tốt vô cùng, anh thật sự không ngờ rằng chia cách năm năm Thẩm Khanh Khanh vẫn nhớ mình đã là phụ nữ có chồng rồi, nếu đã như vậy, người “bạn gái” này anh càng muốn.

“Được, Lăng Duy Khiết, hôm nay chúng ta nói rõ ràng, giữa chúng ta chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới, tuyệt đối không thể có loại quan hệ thứ hai.” Thẩm Khanh Khanh tức giận trừng mắt nhìn Lăng Duy Khiết.

Lăng Duy Khiết vốn chỉ coi cô là con mèo đang giơ nanh múa vuốt mà thôi, không hề để tâm chút nào, ngược lại còn ôm eo cô đi vào thang máy, tiếp đó là lên xe.

Đến lúc đến bên ngoài nhà hàng, Khanh Khanh mới kinh ngạc nhận ra mình đã bị anh ta làm cho tức giận đến mức mất đi lý trí rồi, đây là lần đầu tiên có người có thể làm cô mất kiểm soát đến vậy.

Sau khi Khanh Khanh nhận thức được sự thất thường của mình, cô uống liên tục mấy cốc nước, sau đó lạnh mặt nhìn Lăng Duy Khiết.

“Khanh Khanh, tuy rằng dáng vẻ em tức giận rất rung động lòng người, nhưng tức giận không tốt cho sức khỏe, hơn nữa, được làm bạn gái của tôi là xui xẻo đến vậy hả.” Lăng Duy Khiết nhìn Khanh Khanh uống từng ngụm lớn nước, cười nói.

“Tổng giám đốc, nếu anh còn nhắc đến hai chữ “bạn gái” nữa thì đứng trách tôi không khách khí.” Khanh Khanh thật sự rất muốn hất nước lên mặt anh ta, cô không ngờ tính tình mình tốt như thế mà khi gặp phải cái tên tổng giám đốc “lưu manh” này lại không kiềm chế nổi.

Lăng Duy Khiết không giải thích, coi như bữa cơm này là bữa cơm thứ hai vợ chồng bọn họ nghiêm túc ăn cùng nhau, lần đầu tiên chắc là bữa sáng năm năm trước sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn. Anh nhìn Khanh Khanh, khác biệt thật lớn, rất khó tưởng tượng cô và cô gái vừa có chút ngượng ngùng vừa có chút căng thẳng năm năm trước lại là một.

“Khanh Khanh, chồng em nhất định là đối với em tốt lắm.” Để làm dịu bầu không khí Lăng Duy Khiết cố tình nói.

“Đương nhiên rồi.” Khanh Khanh ngớ ra, cô không nghĩ Lăng Duy Khiết lại đột ngột đổi đề tài, nhưng nhìn bộ dáng của anh ta chắc là không có ý gì khác cả, sắc mặt cô khá hơn đôi chút.

“Có thể kể cho tôi nghe anh ta theo đuổi em thế nào không? Hoặc là kể xem anh ta cầu hôn em thế nào ấy?” Lăng Duy Khiết vừa cắt bít tết vừa giả bộ tùy ý hỏi.

“Tổng giám đốc, đây là chuyện riêng của tôi, tôi tin rằng chuyện này không có chút liên hệ vào với công việc cả.” Khanh Khanh vừa mới thả lỏng cơ mặt, lúc này lại căng lên.

“Ok, chúng ta ăn cơm.” Lăng Duy Khiết cười, từ biểu cảm của Khanh Khanh không khó để đoán ra mấy năm nay cô ấy không có bạn trai, nghĩ như vậy trong lòng anh càng vui mừng.

“Tổng giám đốc, anh đã quấy nhiễu tôi, tôi cảm thấy giữa chúng ta ngoại trừ quan hệ sếp và nhân viên ra thì không nên có quan hệ nào khác nữa, hy vọng tổng giám đốc thông cảm, bữa ăn này tôi mời, cảm ơn hôm qua tổng giám đốc đã chiếu cố.” Khanh Khanh không động dao dĩa, đặt tiền lên bàn rồi đứng dậy rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.