Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 45: Chương 45: Cuối cùng cũng có tin tức về người phụ nữ kia




“Nếu không phải hôm nay cậu làm hỏng chuyện tốt của tôi thì có lẽ không cần hai tháng đâu.” Lăng Duy Khiết oán trách, hôm nay có cơ hội tốt vậy mà, suýt chút nữa đã xong rồi. Haizzz, tất cả chỉ tại người anh em quá “nhiệt tình” này làm hỏng.

“Không phải chứ? Hai người ở trong phòng làm việc những ba giờ, ít nhất cũng chiến mấy hiệp rồi, phải nói anh không...”

“Câm miệng, Đoan Minh Dũng, nếu cậu dám nói ra chữ kia, tôi sẽ cho cậu biết thế nào gọi là... hà hà...” Lăng Duy Khiết nói xong, siết chặt nắm đấm làm vang tiếng răng rắc.

Ở ngoài cửa, La Tiêu Phụng ôm trái tim đang đập thình thịch của mình. Thảo nào Lý Trình không dám nói, thì ra, thì ra tổng giám đốc và người đàn bà kia ở trong phòng làm việc... Nhưng mà, tại sao có thể như vậy chứ? Chẳng trách tổng giám đốc đuổi cô ra, thì ra là vì tằng tịu với ả kia.

“Ok, ok, em không nói là được. Nhưng lúc người đẹp họ Thẩm đi ra, nhìn mặt mày tươi tỉnh lắm, chẳng có chút nào giống chưa thỏa mãn, trừ phi...”

“Đoan Minh Dũng, cậu muốn ăn đòn thật rồi...” Lăng Duy Khiết cầm lấy tập tài liệu trên bàn, ném về phía anh ta. Đoan Minh Dũng cũng không ngồi yên, cơ thể nhỏ bé lập tức né tránh, tập tài liệu kia cứ thế đập vào cửa.

“A...” Ngoại trừ âm thanh tài liệu rơi xuống đất còn có giọng phụ nữ hét ầm lên cùng với tiếng “lách cách”.

“Ai ở bên ngoài?” Ánh mắt Lăng Duy Khiết lạnh lẽo, đột nhiên quát to.

Đoan Minh Dũng gần cửa nhất, nhanh tay nhanh chân tức khắc mở ra cửa. La Tiêu Phụng chẳng biết nên trốn hay đi vào, đành ngồi xổm người xuống thu dọn cốc cà phê vỡ vụn.

“Xin lỗi, tôi sắp tan làm rồi, không biết tổng giám đốc và phó tổng giám đốc còn nói chuyện bao lâu nên pha cà phê, không ngờ... Xin lỗi.” La Tiêu Phụng vừa nhặt mảnh cốc cà phê lên vừa giải thích.

“Ừ, vậy cô dọn xong đi rồi về nghỉ. Đoan Minh Dũng, đi thôi, chúng ta đi uống một chén.” Lăng Duy Khiết lại chẳng buồn để ý, anh cầm áo khoác và chìa khóa xe, nhấc Đoan Minh Dũng đang giúp La Tiêu Phụng nhặt mảnh vỡ lên, bỏ lại đống lộn xộn này cho La Tiêu Phụng.

“Khiết, anh có cảm thấy ánh mắt thư ký La nhìn anh khá đặc biệt hay không?” Vừa vào thang máy, Đoan Minh Dũng tiếp tục phát huy bản tính nhiều chuyện của mình.

“Cậu nghi ngờ thư ký La nghe trộm chúng ta nói chuyện à?” Ánh mắt Lăng Duy Khiết hơi thay đổi, khó chịu nói.

“Rất có khả năng, tan làm từ lâu rồi mà... Chưa kể, anh không thấy quá trùng hợp sao?” Đoan Minh Dũng nhún vai, thật may khi bọn họ không bàn bí mật kinh doanh.

“Có chút, xem ra đến lúc thay thư ký rồi.” Lăng Duy Khiết hơi cau mày, khẽ than.

Anh không thích trong công việc dính líu đến tình cảm, cho nên ở công ty, chức vụ thư ký của anh là bị thay đổi nhanh nhất. La Tiêu Phụng được điều đến phòng tổng giám đốc chưa đến nửa năm, so với các đời thư ký trước là khá dài.

“Lại thay à? Khiết, thay vì thường xuyên đổi thư ký, chi bằng anh cứ chọn thư ký nam đi, như vậy bớt được bao nhiêu việc.” Đoan Minh Dũng thở dài theo.

Lăng Duy Khiết gọi điện thoại đến phòng nhân sự, một lần nữa thông báo tuyển thư ký tổng giám đốc, tuy nhiên lần này yêu cầu là nam.

Anh còn chưa cúp máy thì điện thoại lại có một cuộc gọi đến, nhìn dãy số hiển thị Lăng Duy Khiết hơi thất vọng, không phải Khanh Khanh gọi.

“Anh Lăng, đã tìm được người mà anh giao cho chúng tôi điều tra, xin hỏi lúc nào anh rảnh để tôi đem tài liệu qua đưa cho anh.”

“Vậy cậu cứ đem tới đây.” Lăng Duy Khiết nhìn bên ngoài.

“Vâng, anh Lăng chờ một chút, tôi sẽ đến ngay.”

Ngắt máy, ánh mắt Lăng Duy Khiết lạnh băng mang theo vẻ chết chóc.

Năm năm qua, rốt cuộc cũng có manh mối rồi. Hồ Tiêu Lương, tôi xem cô còn chạy đi đâu được nữa? Kể từ khi bố anh đổ bệnh rồi qua đời, Hồ Tiêu Lương lập tức vơ vét trong nhà, mang theo tất cả vốn lưu động của công ty bỏ trốn mất dạng. Lúc ấy anh phải vội về xử lý chuyện công ty, vượt qua cửa ải gian khó về tài chính, không có hơi sức đâu mà tìm kiếm cô ta, cuối cùng bây giờ cũng có tin tức rồi.

Nghĩ đến ả đàn bà Hồ Tiêu Lương kia, Lăng Duy Khiết lại hận nghiến răng nghiến lợi. Đến bây giờ trái tim từng rung động vì cô ta vẫn đầy rẫy vết thương, nếu không vì cô ta, bố anh đã không mất sớm đến thế; nếu không phải vì cô ta, cuộc đời anh có thể miêu tả bằng một từ “hoàn mỹ”; nếu không phải cô ta, có lẽ năm năm trước anh ta đã đến tìm Khanh Khanh trước khi cô ấy tìm anh rồi.

“Tổng giám đốc, có một anh bảo rằng đến gặp ngài, xin hỏi có để anh ta vào không ạ?” Ngay lúc Lăng Duy Khiết đang suy nghĩ cách đối phó với Hồ Tiêu Lương thì điện thoại đổ chuông, hóa ra là bảo vệ tòa nhà gọi tới.

“Để anh ta lên đây.”

Lăng Duy Khiết cầm tài liệu trên bàn làm việc, thật bất ngờ, anh còn tưởng là Hồ Tiêu Lương, không ngờ lại là người phụ nữ kia.

“La Mị Quỳnh, bà ta ra nước ngoài rồi hả?” Lăng Duy Khiết xem nội dung tài liệu, ánh mắt càng lạnh giá hơn. Người đàn bà kia, bà ta chỉ vì hạnh phúc của mình mà phá hỏng hôn nhân của người khác, bà ta dựa vào cái gì mà có thể sống sung sướng đến vậy.

“Tổng giám đốc Lăng, chúng tôi điều tra ra được, con gái của bà ta về nước rồi. Nếu anh cần chúng tôi có thể điều tra giúp anh.” Thám tử Tiểu Lý đứng bên cung cấp thông tin.

“Dĩ nhiên rồi, mong các anh nhanh chóng điều tra ra.” Lăng Duy Khiết khép tập tài liệu lại, kẻ phá hoại gia đình người khác không có tư cách được hạnh phúc, anh sẽ khiến bà ta cũng phải nếm trải nỗi đau tương tự.

“Nhất định rồi, tổng giám đốc Lăng, tôi đi trước, có gì cứ việc gọi điện thoại cho tôi.” Tiểu Lý đứng lên chào.

“Được, đây là tiền công của cậu.” Lăng Duy Khiết hào phóng đưa tấm chi phiếu chín con số.

Ra khỏi phòng làm việc, Lăng Duy Khiết vốn định gọi điện thoại cho Khanh Khanh nhưng thấy đã muộn nên đành thôi.

Về đến nhà, Khanh Khanh nhớ tới chuyện xảy ra ban ngày mà trái tim còn đập rộn rã. Chưa từng nghĩ tới Lăng Duy Khiết chính là người chồng trên danh nghĩa của mình. Hôm nay anh ở trước mặt mình, phải làm sao bây giờ? Cứ trực tiếp nói thật với anh “này, chồng à, em sinh cho anh hai đứa con trai rồi đấy” ư?

Nếu vậy cô cũng đến nghẹn lời mất, huống chi đột nhiên bảo là anh có hai đứa con bốn tuổi, anh có thể đón nhận sự thật này sao?

Hơn nữa Duệ Duệ và Lâm Lâm có thể đón nhận ông bố trẻ như Lăng Duy Khiết không? Lòng Khanh Khanh ngổn ngang trăm mối, trằn trọc trở mình trên giường, mãi mà không ngủ được. Cô cầm điện thoại định gọi cho Lăng Duy Khiết thăm dò xem anh có suy nghĩ gì đến chuyện con cái không, nhưng mới bấm được mấy con số cô lại thôi.

Sáng sớm hôm sau, Khanh Khanh thấy đôi mắt gấu mèo của mình, vốn định xin nghỉ nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua, để tránh chột dạ, cô lại xốc tinh thần, trang điểm tỉ mỉ, đeo kính tới công ty.

“Chị Thẩm, chờ em một chút.” Khanh Khanh vừa bước vào thang máy thì đằng sau vang lên tiếng thở hổn hển.

Khanh Khanh ấn giữ thang máy theo bản năng, chờ đối phương đến gần, cô lập tức hối hận. Lý do chỉ vì người vừa tới là La Tiêu Phụng, thư ký của Lăng Duy Khiết.

“Chào thư ký La.” Khanh Khanh hơi lùi về sau, tiện tay đẩy gọng kính trên sống mũi, giống như sợ rơi kính vậy.

“Ơ, chị Thẩm, sao hôm nay chị lại đeo kính?”

“Hôm qua sơ ý làm mất kính áp tròng rồi.” Khanh Khanh bắt đầu bịa chuyện, dù sao cũng không thể để người ta biết đêm qua cô mất ngủ được.

“Ồ, đánh rơi ở phòng làm việc của tổng giám đốc sao?” Không ngờ La Tiêu Phụng lại bám theo câu nói của Khanh Khanh.

“Không, không phải thế, hôm qua lúc tôi tắm ở nhà, đoảng quá nên bị rơi.” Tim Khanh Khanh thót lên tận cổ họng. Cô thư ký La này thật là, nói kiểu gì mờ ám vậy.

“Thế hả? Hôm qua lúc tan làm, tôi có đến thu dọn phòng của tổng giám đốc, hình như có thấy ở trên bàn làm việc...”

“Không thể nào.” Khanh Khanh bật thốt. Cô không hề cận thị, càng không có thói quen đeo kính áp tròng, làm sao có chuyện đánh rơi ở bàn làm việc của Lăng Duy Khiết được, trừ phi...

“Ha ha, chị Thẩm này, nghe phó tổng giám đốc nói, ngày hôm qua anh ấy trông thấy...”

“Đấy chỉ là hiểu lầm thôi, tôi và tổng giám đốc thật sự không làm, thật sự không làm...” Khanh Khanh nhìn vẻ mặt tươi cười của La Tiêu Phụng, bấy giờ mới giận mình phát hiện mình nói hớ.

“Ôi chao chị Thẩm, tổng giám đốc của chúng ta trẻ tuổi, nhà giàu, đẹp trai, chị thích tổng giám đốc là rất bình thường, không chỉ riêng công ty chúng ta mà bên ngoài cũng có biết bao thiếu nữ thầm mến anh ấy. Có điều, dù thế nào thì đây cũng là nơi làm việc, hy vọng sau này chị Thẩm biết ý một chút.” Vẻ mặt tươi cười của La Tiêu Phụng thoắt biến thành giễu cợt.

“Tôi không làm vậy. Thư ký La, chuyện hôm qua thật sự chỉ là hiểu lầm thôi, tôi và tổng giám đốc không hề xảy ra chuyện gì.” Mặt Khanh Khanh hơi nóng lên. Sự việc hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, nhưng La Tiêu Phụng nói đúng, nếu Đoan Minh Dũng không xuất hiện thì có lẽ cô đã bị ăn sạch trên bàn làm việc của Lăng Duy Khiết rồi.

“Chị Thẩm, chị đừng hiểu lầm, em chỉ có ý tốt thôi. Bởi vì danh tiếng đáng quý nên nếu bị những bà tám trong công ty biết được, không rõ sẽ tam sao thất bản thế nào. Ví dụ như sở dĩ nhà thiết kế Thẩm giành giải nhất cuộc thi thiết kế Đại Hàn là vì luôn...”

“Thư ký La, cô đến phòng làm việc của tôi một chút.” Sắc mặt Khanh Khanh trắng bệch, đúng lúc cô không biết làm thế nào để thoát thân thì giọng phó tổng giám đốc Đoan Minh Dũng truyền đến kịp thời giải cứu cô.

Tranh thủ lúc La Tiêu Phụng quay đầu, Khanh Khanh vội vã trốn biệt về phòng làm việc của mình.

“Phó tổng giám đốc, anh tìm tôi có chuyện gì?” La Tiêu Phụng bĩu môi, buồn bực đi đến phòng của Đoan Minh Dũng.

Bởi vì chiêng vang thì không cần gõ mạnh, cô ta tin tưởng mình nói vậy đã đủ cho Khanh Khanh hiểu. Nếu Khanh Khanh còn ngốc nghếch không biết thì đúng là hết thuốc chữa, đừng trách cô ta vô tình.

“Thư ký La, đây là giấy thuyên chuyển công tác của cô. Từ hôm nay trở đi, cô lên tầng chín làm thư ký.” Đoan Minh Dũng cầm tờ giấy chuyển công tác do Lăng Duy Khiết ký tên.

“Tại sao? Phó tổng giám đốc, tôi tự nhận mình có thể đảm đương vị trí thư ký tổng giám đốc, trong quá trình tại nhiệm, chưa hề phạm phải bất kỳ sai lầm sao, tại sao phải điều chuyển xuống dưới?” Vừa nghe đến phải rời khỏi phòng tổng giám đốc, sắc mặt La Tiêu Phụng đột ngột thay đổi, chất vấn ngay.

“Thư ký La, đây là lệnh của cấp trên, cô có thể lựa chọn.” Đoan Minh Dũng nhướng mày. Cá nhân anh ta không có ý kiến gì với thư ký La, nhưng cô là thư ký của Khiết, nếu Khiết cảm thấy không thích hợp thì thôi, đây không phải việc anh ta có thể giải thích.

“Lựa chọn gì? Sao phải lựa chọn?” La Tiêu Phụng sợ run, ngơ ngác nhìn Đoan Minh Dũng.

“Cô có thể chọn làm theo lệnh hoặc cũng chọn nghỉ việc.” Đoan Minh Dũng như thể đang nói đùa.

“Đây là lệnh của tổng giám đốc ư?” La Tiêu Phụng sa sầm mặt, cắn môi. Cô ta không cam lòng, hơn nữa thời gian cô ta vào công ty lâu hơn Thẩm Khanh Khanh. Chưa kể Thẩm Khanh Khanh chỉ là nhà thiết kế, còn cô ta là thư ký tổng giám đốc, giữa hai người không hề có xung đột gì, tại sao, tại sao tổng giám đốc lại muốn điều cô đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.