Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 161: Chương 161: Hồ Tiêu lương vượt ngục




Trong bệnh viện, Lăng Duy Khiết cùng Khanh Khanh đến thăm La Tiêu Phụng, nhưng La Tiêu Phụng lại ngoảnh mặt đi, không chịu nhìn Khanh Khanh.

“Hai người đi đi, tôi không muốn nhìn thấy hai người, nếu không phải do hai người thì mẹ cũng sẽ không chết, hai người đi đi…” Trong lòng La Tiêu Phụng rất hận, mẹ đi rồi, tết cô ta ở trong bệnh viện nhưng lại chẳng ai đến thăm cô ta.

Mồng một tết, cô ta vô cùng mong chờ, đợi anh trai, chị gái của cô ta, nhưng ngoài cảnh sát ra thì chẳng có ai đến cả, mồng hai tết, cô ta vẫn chờ đợi nhưng vẫn chẳng có ai. Cô ta hận, hận xuất thân của cô ta, cùng một người bố, cùng một người mẹ nhưng Lăng Duy Khiết và Thẩm Khanh Khanh lại không đến thăm cô ta, bọn họ căn bản không xem cô là em gái mà.

“Tiêu Phụng, chị biết mẹ không còn nữa, trong lòng em rất buồn, nhưng…”

“Im miệng, mẹ chết rồi, chị còn chẳng cả rơi lấy một giọt nước mắt, tôi nhập viện bao nhiêu ngày rồi. hai người cũng chẳng thèm đến thăm tôi lấy một lần, sao hôm nay lại giả bộ chạy đến đây chứ, chị muốn làm gì?” La Tiêu Phụng hét lên với Khanh Khanh.

“Cô im đi, tối qua Khanh Khanh mới biết chuyện hôm nay liền đến thăm cô luôn mà cô lại còn hét lên với cô ấy như vậy, là ai khiến các người thành ra như này chứ? Lẽ nào là Khanh Khanh sao? Là do các người tự gieo gió gặt bão.” Lăng Duy Khiết thấy La Tiêu Phụng vừa mở mồm ra đã hét lên với Khanh Khanh thế là anh liền không kiềm nổi cơn giận mà nói.

“Khiết, đừng như vậy, đúng là lỗi của em.” Khanh Khanh kéo Lăng Duy Khiết lại rồi đẩy anh ra ngoài.

“Khanh Khanh, chúng ta đi, người phụ nữ không biết suy nghĩ như này, em còn đến làm gì?” Lăng Duy Khiết kéo Khanh Khanh bảo cô cùng ra ngoài.

“Anh ra ngoài trước đi, Tiêu Phụng, em muốn uống gì, ăn gì không? Để anh em đi mua.” Khanh Khanh vừa đẩy Duy Khiết, vừa quay đầu lại hỏi La Tiêu Phụng.

La Tiêu Phụng giận phừng phừng, còn tưởng là cô ta sẽ không quan tâm cơ, ai ngờ đâu cô ta lại mở miệng nói: “Tôi muốn uống cà phê, cánh gà rán.”

Lăng Duy Khiết ngập ngừng một lúc rồi quay đầu nhìn La Tiểu Khiết một cái, rồi lại nói với Khanh Khanh: “Vợ à, nếu cô ta còn nói năng lỗ mãng nữa thì em đừng quan tâm đến cô ta nữa.”

“Biết rồi, anh mau đi mua cà phê đi, mua cho em cốc trà sũa nữa.” Khanh Khanh đẩy Lăng Duy Khiết ra ngoài, không đợi cho anh kịp nói gì nữa liền đóng luôn cửa vào.

“Chị không cần vờ vịt nữa, tôi sẽ không thừa nhận người chị là chị đâu.” Vừa đóng cửa vào, sau lưng liền truyền đến giọng nói khinh thường của La Tiêu Phụng.

“Em thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng không sao, chúng ta đều là cùng một mẹ đẻ ra, Tiêu Phụng, em còn yêu Khiết không?” Khanh Khanh đi đến trước giường bệnh, đỡ La Tiêu Phụng dậy, giúp cô ta lót gối vào lưng, dịu dàng nói.

“Chuyện này không liên quan đến chị.” La Tiêu Phụng nghiến răng, không chịu thua mà đáp.

“Xét về quan hệ huyết thống thì Khiết là anh trai em, cõ lẽ em không thích chị nhưng nếu em có thể buông bỏ xuống được, thật sự có thể xem bọn chị là anh trai, chị gái thì hãy quay về ở đi.” Đây là quyết định mà Khanh Khanh suốt đêm không ngủ để đưa ra.

Giờ mẹ đã không còn nữa rồi, để Tiêu Phụng một mình đi Mỹ cô cũng không yên tâm, suy cho cùng thì bên đó ngoại trừ cô em dâu nhỏ hơn cô ta ra thì chẳng còn ai nữa, hơn nữa cô và Lăng Duy Khiết lại là anh trai và chị gái, chăm sóc cô ta cũng là điều đương nhiên mà.

“Chị đồng ý để tôi ở nhà họ Lăng sao? La Tiêu Phụng không ngờ Khanh Khanh sẽ chủ động bảo cô ta về ở nhà họ Lăng nên nhất thời để lộ ra tâm trạng vui mừng.

“Em là em gái của chị và Khiết, nơi đó vốn dĩ là nhà của em, nếu em có thể buông bỏ được thì tại sao lại không được cơ chứ?” Khanh Khanh kẽ mỉm cười rồi đáp.

Tối hôm qua, cô và Lăng Duy Khiết đã thương lượng cả buổi tối, bản tính La Tiêu Phụng không hề xấu, chỉ là bị La Mị Quỳnh chiều hư rồi thôi, vả lại bọn họ thấy tình cảm của La Tiêu Phụng đối với Lăng Duy Khiết cũng chẳng phải là tình yêu nam nữ, nói thật ra thì chẳng qua cũng chỉ là lòng đố kị của phụ nữ và lòng ham hư vinh mà thôi.

“Tôi đã không còn mẹ nữa rồi, hai người... hai người sẽ không bỏ rơi tôi đấy chứ?” La Tiêu Phụng nhìn Khanh Khanh nước mắt lưng tròng, thực ra tâm tư cô ta cũng không phức tạp đến vậy đâu, cô ta chẳng qua là muốn có một gia thế tốt, gả cho một người đàn ông tốt, có thể được mặc hàng hiệu, được đi xe sang, suy cho cùng thì chính là muốn được gả vào nhà giàu thôi.

Mặc dù không thể gả cho Lăng Duy Khiết nhưng nếu Lăng Duy Khiết thừa nhận người em gái là cô thì lại khác rồi, cho dù là không gả nhưng ở nhà họ Lăng thì cả đời cũng có thể được sống cuộc sống mà cô ta muốn. Nếu thật sự muốn lấy chồng thì với thân phận là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Lăng Vân của cô cũng có thể lấy được người rất tốt. Vậy nên lúc này Khanh Khanh đưa ra đề nghị này, cô ta đương nhiên là đồng ý rồi, vốn dĩ cô ta cũng không muốn đi mà.

“Không đâu, em là em gái của bọn chị, Tiêu Phụng, chỉ cần em suy nghĩ đúng đắn thì chị tin Khiết cũng có thể chấp nhận em thôi.” Khanh Khanh thấy La Tiêu Phụng có dấu hiệu mềm lòng nên cô liền nói tiếp.

Thực ra Khanh Khanh rất mâu thuẫn, cô đều có khúc mắc với những chuyện xảy ra trong quá khứ và sự coi thường của La Tiêu Phụng đối với cô, nhưng dù nói thế nào thì La Tiêu Phụng cũng là em gái của cô và Khiết, giờ mẹ mất rồi, mà cô cũng biết rất rõ rằng người mà La Mị Quỳnh bận lòng nhất thực ra vẫn là La Tiêu Phụng.

Làm như vậy vừa là nhớ đến tình anh em, chị em, mặt khác cũng là để mẹ yên tâm hơn.

“Anh có đồng ý không?” Biết Khanh Khanh đã đồng ý, La Tiêu Phụng lại lập tức hỏi tiếp.

“Tối qua bọn chị đã bàn bạc rồi, chúng ta là người một nhà.” Khanh Khanh không giải thích nhiều thêm nữa, cô tin rằng Tiêu Phụng có thể hiểu được ý cô.

“Chị à, cảm ơn chị, mẹ không còn nữa, em chỉ còn lại chị với anh thôi.” La Tiêu Phụng nước mắt lưng tròng mà nói.

“Cố gắng dưỡng thương đi, đợi sức khỏe em ổn định rồi bọn chị sẽ đón em về nhà.” Khanh Khanh giúp La Tiêu Phụng vuốt vuốt tóc mái trước trán, lúc nhỏ, cô rất mong có đứa em, giờ có thật rồi nên cô sẽ cố gắng làm một người chị tốt, chỉ mong Tiêu Phụng đừng làm cô thất vọng thôi.

Lúc Lăng Duy Khiết quay lại, Khanh Khanh đang gọt hoa quả cho La Tiêu Phụng, thấy hai người hòa thuận như chị em ruột như vậy, Lăng Duy Khiết tất nhiên là vui mừng rồi, thế nhưng anh lại vẫn có chút không yên tâm.

La Tiêu Phụng từng là thư kí của anh, làm việc ở Lăng Vân lâu như vậy rồi, Lăng Duy Khiết đương nhiên hiểu rất rõ tính tình cô ta.

Nếu nếu chỉ là quan hệ về mặt công việc thì chẳng sao, nhưng đây là ở chung nhà, trong lòng anh rất lo lắng, nhưng lần này La Mị Quỳnh mất, Khanh Khanh rất đau lòng, giờ cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, đến lúc đó rồi từ từ xem sao thôi.

Hai người họ ở trong bệnh viện rất lâu, đợi La Tiêu Phụng ăn xong bữa trưa rồi mới về, vừa ra khỏi bệnh viện thì Lăng Duy Khiết liền nhận được điện thoại của Hạ Dụng.

Mấy người họ lại gặp nhau trong quán trà.

“Khiết, Khanh Khanh, ở đây.” Lúc Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh đến quán trà thì bố con nhà Hạ Dụng đã đến từ sớm rồi, thấy hai người họ, Hạ Dụng liền vui mừng vẫy tay.

“Hạ Dụng, đây là... Trời ạ, anh đã có con trai lớn thế này rồi á?” Khanh Khanh đi lại gần, cô kêu lên kinh ngạc khi thấy cậu bé ngồi bên cạnh Hạ Dụng.

“Vẫn là Khanh Khanh có con mắt tinh tường, vừa nhìn một cái liền nhận ra chúng tôi là bố con.” Hạ Dụng vui vẻ ngoắc ngón tay cái về phía Khanh Khanh, đồng thời nói như xem thường Lăng Duy Khiết: “Không giống ai kia, con mắt đó chỉ nhìn rõ con trai mình thôi.”

“Cháu chào chú Lăng, chào thím, cháu tên là Hạ Dạ, chú thím gọi cháu Tiểu Diệp là được.” Không kiêu căng như lúc trước ở nhà họ Hạ, Hạ Dạ lúc này ngoan đến nỗi khiến Hạ Dụng muốn rớt nước mắt luôn.

“Ngoan quá, Tiểu Diệp, mẹ cháu đâu? Sao không thấy đi cùng vậy?” Khanh Khanh nhìn xung quanh một lượt, nhưng không nhìn thấy người phụ nữ nào cả nên không kiềm được nghi hoặc mà hỏi.

“San San đang ở New York, gọi điện cho hai người qua đây chính là muốn báo với hai người là ngày mai tôi và Tiểu Diệp sẽ đi New York, chuyện bên này tạm thời phải làm phiền Khiết rồi.” Hạ Dụng ôm con trai, hạnh phúc mà nói.

“Không thành vấn đề, cậu đi thì nhớ tự mình cẩn thận nhiều hơn.” Lăng Duy Khiết lập tức bày tỏ thái độ.

“Nếu nhà tôi đến tìm cậu thì cậu cứ bảo tôi không liên lạc với cậu, cứ bảo là cậu không biết nhé.” Hạ Dụng dường như lo lắng người nhà anh ấy sẽ không bỏ qua nên liền nhắc nhở Lăng Duy Khiết, tuyệt đối không thể thể người nhà biết anh ấy đã đi New York được.

Thấy biểu cảm đó của Hạ Dụng, Lăng Duy Khiết lại thở dài: “Cậu và người nhà lại xảy ra mâu thuẫn gì rồi?”

“Hơn cả thế cơ ạ, bố cháu lại bị đánh nữa, chú Lăng chú nhìn xem, dấu tay trên mặt kia giờ vẫn chưa tan kìa.” Hạ Dạ chỉ tay lên mặt Hạ Dụng.

Lăng Duy Khiết chăm chú nhìn: “Cậu với người nhà lại cãi nhau nữa hả?”

“Cũng không cãi nhau gì, họ chẳng qua chỉ coi tôi là công cụ gieo giống thôi, hi vọng tôi có thể giúp họ tạo ra một con rối chăng, nhưng đáng tiếc mà, con trai tôi trông lại rất phản nghịch.” Hạ Dụng xoa đầu con trai rồi cười ngật ngưỡng.

“Hạ Dụng, chuyện tình cảm... Nếu vẫn còn có khả năng thì tuyệt đối đừng từ bỏ.” Lăng Duy Khiết nhìn Hạ Dụng, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại vẫn không nói ra, chỉ nói một câu khích lệ thôi.

“Tôi biết, đợi sau khi tôi đến Mỹ...” Hạ Dụng đang nói thì điện thoại bỗng reo lên, anh ấy cầm điện thoại lên xem rồi liền không do dự gì mà bắt máy luôn.

Nhìn Hạ Dụng bắt máy, sắc mặt liên tục thay đổi mà mặt vợ chồng nhà Lăng Duy Khiết cũng theo đó mà bắt đầu lo lắng, còn tưởng là người nhà họ Hạ lại tìm Hạ Dụng cơ.

“Khiết à, có tin không hay, Hồ Tiêu Lương trốn ra rồi, hai người phải cẩn thận đấy.” Hóa ra là bạn học ở cụ cảnh sát của Hạ Dụng gọi đến, bọn họ nhận được tin sáng nay Hồ Tiêu Lương đánh bị thương người coi nhà tù rồi trốn ra ngoài rồi.

“Khiết à, cô ta có khi nào sẽ về nhà mình không?” Khanh Khanh kinh ngạc kêu lên.

“Có thể đấy, nhưng mà không cần lo, ông bà nội, còn cả Lâm Lâm, Duệ Duệ đều đến tòa thị uy rồi, giờ này trong nhà chỉ có đám vệ sĩ và chú Phúc thôi, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.” Lăng Duy Khiết đoán Hồ Tiêu Lương chắc chắn sẽ đến nhà anh, may mà giờ nàytrong nhà không có ai cả, có điều vẫn phải gọi điện cho Vương Trị Văn xác nhận lại xem.

“Khanh Khanh, cô không cần lo, vệ sĩ cũng đâu phải dạng vừa đâu, gọi điện về nhắc nhở bọn họ là được, nếu là Hồ Tiêu Lương thì tuyệt đối đừng nương tay là được.” Hạ Dụng cũng an ủi cô thêm.

“Hi vọng vậy đi, Khiết à, chúng ta có nên về nhà không?” Khanh Khanh nghiêng đầu hỏi Lăng Duy Khiết đang gọi điện thoại.

Nếu không tìm thấy người trong nhà, Hồ Tiêu Lương tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc đâu, không biết chừng lại đến nhà bố mẹ cũng nên, vậy nên Khanh Khanh vẫn thấy họ nên ở nhà ôm cây đợi thỏ thì hơn. Như vậy thì chí ít cũng không khiến người vô tội bị thương, sẽ không lại xảy ra bi kịch như buổi tối hôm giao thừa nữa.

“Ông bà nội và hai đứa nhỏ đều đang ở tòa thị uy, chúng ta không cần lo, có điều phải gọi điện cho Thẩm Hạo Trự cái, tốt nhất là bảo bố mẹ vợ tránh đi một lát.” Lăng Duy Khiết nói rồi liền lập tức gọi điện đi.

Thật không biết đám coi ngục đấy làm ăn kiểu gì nữa, lại để một người phụ nữa yếu đuối chạy thoát được, hơn nữa còn là vào lúc này nữa, chỉ cẩn nghĩ thôi cũng thấy tức giận mà.

“Khiết à, hay là cả nhà các cậu ra nước ngoài tránh đi, đợi sau khi bắt được Hồ Tiêu Lương về quy án rồi hãy về.” Hạ Dụng đưa ra đề nghị.

Có lẽ Hồ Tiêu Lương là nhắm vào Khanh Khanh và Lăng Duy Khiết chăng, chỉ cần họ đi rồi thì cho dù Hồ Tiêu Lương có ra ngoài cũng chẳng làm được gì, trừ phi là đuổi theo ra nước ngoài, nhưng đó tuyệt đối là điều không thể.

“Ngược lại đây lại là chủ ý hay đấy, Khanh Khanh, hay là mai chúng ta đi cùng Hạ Dụng đến New York chơi đi.” Lăng Duy Khiết vui vẻ nói.

“Vẫn là thôi đi, tay em còn phải thay thuốc nữa, với lại Tiêu Phụng còn đang ở trong viện, chúng ta cứ thế đi bỏ lại nó có vẻ không được hay lắm đâu.” Khanh Khanh có chút lung lay nhưng nghĩ đến La Tiêu Phụng mới gặp vừa nãy, cuối cùng cô vẫn lắc đầu từ chối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.