“Thế nên tôi định gặp Tiêu Phụng.” Khanh Khanh không nhận ra ẩn ý trong câu nói của Hạ Dụng, chỉ nói ra suy nghĩ của mình.
“Cô muốn nói mọi chuyện cho La Tiêu Phụng?” Hạ Dụng kinh ngạc. Anh nghĩ, đây có xem như phản bội không?
“Đúng, bọn họ một người là chồng tôi, một người là người thân của tôi, tôi không muốn nhìn thấy ai tổn thương. Huống hồ, tôi cảm thấy chuyện tình cảm không phải đơn phương, có lẽ năm đó bố của Duy Khiết cũng sai chứ? Anh ấy không thể đổ mọi lỗi lầm lên mẹ tôi được.” Khanh Khanh trịnh nghiêm túc nói.
Cô đã nghĩ về chuyện này rất lâu, và cả chuyện của mình. Giống như Lăng Duy Khiết và Tiêu Phụng, nếu Lăng Duy Khiết không phối hợp thì Tiêu Phụng có nhiệt tình thế nào đi nữa cũng làm sao dính được lên người Lăng Duy Khiết, càng không thể xảy ra chuyện gì, cho nên cô cảm thấy câu chuyện hai mươi năm trước có lẽ cũng như vậy.
“Chuyện này, có lẽ chỉ người trong cuộc mới biết. Nhưng tôi từng nghe Duy Khiết nói, bố cậu ấy để lại nhật ký, có lẽ bên trong có ghi lại, hoặc là cô hỏi thử mẹ mình xem. Như vậy, chuyện năm đó sẽ được làm sáng tỏ.” Thân là người đứng ngoài, quả thực Hạ Dương không biết phải nói gì, nói gì cũng không ổn, sợ sẽ phá hoại tình cảm vợ chồng bọn họ.
“Có nhật ký?” Khanh Khanh kinh ngạc, nhưng cô lại càng muốn xem cuốn nhật ký kia, lẽ nào vì trong nhật ký có ghi lại gì đó, nếu không thì sao hận thù của Duy Khiết lại sâu như vậy.
“Tôi chỉ nghe Duy Khiết nhắc tới thôi, hay cô thử hỏi Duy Khiết đi, xem thử xem, chỉ là dù thế nào, một bên khác là mẹ cô, chỉ sợ người khó xử nhất là cô.” Hạ Dụng hơi xấu hổ, thật mong lần này bản thân đừng phạm phải sai lầm nghiêm trọng nào nữa.
“Tôi hiểu rồi, Hạ Dụng. Tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy.” Khanh Khanh gật đầu. Lúc này, giường đã được chuyển đến, hai đứa trẻ cũng chạy tới đây.
“Được rồi, vậy đêm nay tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa. Sáng ngày mai tôi sẽ tới đón Lâm Lâm và Duệ Duệ đi chơi.” Hạ Dụng gật đầu. Vấn đề ngủ nghỉ của mẹ con họ đã được giải quyết rồi, anh còn phải chạy về Sí Duyên một chuyến.
“Hạ Dụng, cảm ơn anh.” Khanh Khanh cảm kích nói, “Lâm Lâm, Duệ Duệ giúp mẹ tiễn chú được không?”
Cho dù giữa cô và Lăng Duy Khiết sẽ ra sao, cô vẫn quyết định sẽ để Lăng Duy Khiết gặp mặt hai đứa nhỏ.
“Vâng, chú ơi, tụi cháu tiễn chú nhé.” Lâm Lâm vui vẻ nhảy xuống giường, hai anh em tiễn Hạ Dụng rời đi.
Khanh Khanh tắt TV. Trước khi Lăng Duy Khiết nhìn thấy hai đứa, cô phải để La Tiêu Phụng nhìn thấy trước, giờ hôn lễ còn chưa tổ chức, tất cả vẫn kịp.
Tuy rằng đêm đã về khuya nhưng Khanh Khanh vẫn không ngủ được, cô quyết định gọi điện thoại cho La Tiêu Phụng.
Mà La Tiêu Phụng ở một bệnh viện khác đang giận dỗi với mẹ, cô ta nhìn thấy điện thoại của Thẩm Khanh Khanh, cố ý nói: “Thẩm Khanh Khanh, hôm nay tôi và Duy Khiết rất bận, gần đây phải chuẩn bị cho hôn lễ, đợi chúng tôi xong việc lại tới tìm cô nhé. Còn nữa, hôm nay chúng tôi đã đăng ký rồi.”
“Tiêu Phụng, tôi muốn gặp cô có được không?” Khanh Khanh hít sâu rồi nói.
“Thẩm Khanh Khanh, cô nghe tôi nói có hiểu không hả? Chị đây phải chuẩn bị hôn lễ, phải chụp ảnh cưới, tạm thời không có thời gian tới gặp cô.” La Tiêu Phụng nổi giận đùng đùng nói.
“Thế này, xin hỏi mẹ cô có đang ở Trung Quốc không? Tôi có thể gặp bà ấy không?” Khanh Khanh biết La Tiêu Phụng vì đang phải nằm viện nên không tiện tới gặp cô, bởi vậy cô lại nói.
“Không, mẹ tôi về Mỹ rồi, cô muốn châm ngòi gì? Thẩm Khanh Khanh, đó là mẹ tôi, cô cho rằng bà ấy sẽ tin tưởng mấy lời quỷ quái của cô sao?” La Tiêu Phụng nhìn mẹ đang bên cạnh mình, đắc ý nói.
“Cô yên tâm, tôi không muốn nói tới mấy chuyện kia, tôi có chuyện khác muốn chứng thực với mẹ cô, nhờ cô giúp tôi chuyển lời, giúp tôi hỏi bà ấy có quen Thẩm Chính Đức không?” Khanh Khanh mơ hồ nghe thấy trong điện thoại của La Tiêu Phụng có giọng nói khác, cô đoán chắc là mẹ đang ở đó.
“Xin khiếu, Thẩm Khanh Khanh, cô lại muốn làm gì? Thẩm Chính Đức kia không phải lại là kẻ nào trong nhà cô chứ? Mẹ tôi sao có thể...”
“Tiêu Phụng, đưa điện thoại cho mẹ.” La Tiêu Phụng đang nói thì mẹ cô ta vươn tay ra đòi điện thoại.
“Mẹ, không phải mẹ thật sự quen Thẩm Chính Đức gì đó chứ?” Tay La Tiêu Phụng ấn điện thoại, kinh ngạc hỏi mẹ mình.
“Đưa điện thoại cho mẹ là được.” La Mị Quỳnh vươn tay ra lấy điện thoại.
Thấy mẹ mình cầm điện thoại ra ngoài, La Tiêu Phụng đang nằm trên giường bèn hô lên: “Mẹ, con đàn bà kia là kẻ thứ ba, cô ta cướp Duy Khiết với con. Mẹ đừng bị cô ta lừa.”
La Mị Quỳnh cầm điện thoại ra bên ngoài, nhìn điện thoại vẫn chưa bị ngắt, bà nói với đầu dây bên kia: “Xin hỏi cô còn đó không?”
“Tôi còn, bà là....” Khanh Khanh nghe thấy một giọng nói khác nhưng không biết phải xưng hô thế nào. Giờ gọi là mẹ thì hình như có chút đột ngột, nhưng rõ ràng là mẹ, nếu gọi là dì cũng kỳ lạ.
“Tôi là La Mị Quỳnh, Thẩm Chính Đức là gì của cô?” Giọng nói của La Mị Quỳnh có chút thay đổi, hình như bà đã nhận ra thân phận của Khanh Khanh.
“Tôi là con gái ông ấy, Thẩm Khanh Khanh, năm nay 28 tuổi. Tôi có thể gặp bà không? Bà La.” Khanh Khanh nghĩ một lúc, quyết định gọi là bà La.
“Có thể, cô đang ở đâu? Ngày mai chúng ta hẹn một địa điểm gặp mặt được không?” Giọng nói của La Mị Quỳnh dường như vô cùng kích động, có phần lộn xộn.
“Xin lỗi, tôi đang nằm viện, trong thời gian ngắn không thể ra viện, xin hỏi bà có thể tới bệnh viện Dương Quang, khoa sản phụ, phòng bệnh 6346 được không?” Lúc này Khanh Khanh vô cùng bình tĩnh, hai đứa nhỏ tiễn Hạ Dụng ra ngoài đã trở lại, đang ở bên cạnh Khanh Khanh rồi.
“Mẹ, chú đã về rồi, mẹ đang nói chuyện điện thoại với ai thế?” Dường như cả cơ thể của Lâm Lâm đều đặt lên người Khanh Khanh.
“Đồ ngốc, anh đang đè lên mẹ đấy, mau lui ra.” Duệ Duệ vừa thấy đã hét ầm lên.
“Được, vậy sáng mai ta sẽ tới gặp con, đứa nhỏ, con... con kết hôn rồi ư?” La Mị Quỳnh nghe được tiếng của trẻ nhỏtrong điện thoại, giọng nói của bà run rẩy lên tiếng hỏi.
“Vâng ạ, bà La, giờ trễ lắm rồi, tôi không quấy rầy bà nghỉ ngơi nữa, ngày mai chúng ta gặp mặt nhé.” Khanh Khanh đáp.
“Được, sáng mai ta sẽ tới đúng giờ.”
Khanh Khanh cúp điện thoại, lòng khó nén kích động. Cô tới Mỹ tìm bà hai lần, lần thứ nhất bà không ở đấy, lần thứ hai vì nhìn thấy La Tiêu Phụng nên cô không dám đi vào. Ngày mai, ngày mai cuối cùng cũng có thể gặp mẹ rồi.
“Mẹ, ngày mai mẹ phải gặp ai thế ạ?” Vừa rồi Duệ Duệ vẫn luôn chăm chú nghe mẹ nói điện thoại, giờ Khanh Khanh cúp điện thoại rồi bèn lên tiếng hỏi.
“Cục cưng, sáng sớm mai, người đến đây có thể sẽ là bà ngoại của các con, cho nên các con nhất định phải lễ phép nhé.” Khanh Khanh thật sự sợ ngày mai hai đứa nói gì lỡ lời nhưng lại không thể đuổi chúng nó ra ngoài.
“Vâng, nhất định rồi ạ.” Hai đứa nhỏ đồng thanh.
Sáng sớm hôm sau, Khanh Khanh vừa dậy, vốn dĩ muốn tự mình đi mua đồ ăn sáng nhưng gặp đúng lúc Thẩm Hạo Trự tới đây, anh ta giận dữ mắng Khanh Khanh một hồi rồi đuổi cô về giường.
“Anh, một lúc nữa... Người kia... Mẹ em có thể sẽ tới.” Khanh Khanh nói với Thẩm Hạo Trự.
“Mẹ, em nói chuyện với bà ấy rồi?” Thẩm Hạo Trự vui mừng nói. Nhưng khi anh ta nhìn thấy vẻ mặt của Khanh Khanh, lập tức hơi hiểu ra, anh ta khó hiểu nói: “Em liên hệ với La Mị Quỳnh rồi hả?”
“Vâng, có vài chuyện em nhất định phải biết rõ.” Khanh Khanh gật đầu. Từ năm năm trước, sau khi biết được thân thế của mình, cô lập tức muốn gặp mẹ. Cô cùng từng phỏng đoán mình có thể là con gái riêng, chỉ có điều cô không ngờ mẹ lại là kẻ thứ ba.
Thẩm Hạo Trự trầm mặc một lát rồi nói: “Vậy có cần gọi bố tới không?”
“Anh, cảm ơn anh, em không muốn bố mẹ lo lắng.” Khanh Khanh nghĩ một lát mới chậm rãi lắc đầu.
“Được rồi, vậy em ăn sáng trước đi. Chút nữa nếu bà ấy tới, anh đảm nhận việc trông cửa vậy.” Đối với bất kỳ yêu cầu nào của Khanh Khanh, Thẩm Hạo Trự luôn đáp ứng vô điều kiện, từ nhỏ đã như vậy. Cho dù hôm nay Khanh Khanh đã lập gia đình, thậm chí là vợ người ta, Thẩm Hạo Trự vẫn như vậy.
Nửa giờ sau, ba mẹ con Khanh Khanh vừa mới ăn xong bữa sáng thì La Mị Quỳnh tới. Nhìn thấy La Mị Quỳnh xuất hiện trong phòng bệnh, Khanh Khanh không chút nghi ngờ. Thì ra... thì ra cô và mẹ giống nhau như vậy.
Khanh Khanh kích động bước xuống giường, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói nhưng vào khoảnh khắc này lại không cất lên lời.
Thẩm Hạo Trự thấy vậy vội vàng dẫn hai đứa nhỏ đi, “Lâm Lâm, Duệ Duệ, cậu dẫn các cháu đi chơi nhé.”
“Mẹ, tụi con không đi, tụi con phải ở lại bảo vệ mẹ.” Lâm Lâm ôm chặt chân Khanh Khanh, mặc kệ người này là ai, hai đứa cũng không đi. Ngày hôm đó sau khi hai đứa đi mẹ đã phải vào viện, bọn chúng sợ mất mẹ, cho nên tối hôm qua hai anh em đã ra quyết định, sau này không rời xa mẹ một tấc.
“Anh, kệ bọn nhỏ đi.” Khanh Khanh nhìn hai đứa nói.
“Dì La, dì ngồi đi, cháu ra ngoài mua chút đồ uống, xin hỏi dì uống gì ạ?” Thẩm Hạo Trự bất đắc dĩ đành phải quay sang hỏi La Mị Quỳnh.
“Cà phê, cảm ơn.” Cho dù là đang nói chuyện, La Mị Quỳnh vẫn chỉ nhìn Khanh Khanh chăm chú.
“Khanh Khanh, con gọi là Khanh Khanh đúng không?” La Mị Quỳnh kích động kéo tay Khanh Khanh.
“Đúng vậy bà La, mời bà ngồi.” Khanh Khanh đè nén kích động trong lòng xuống.
“Con không thoải mái thì về giường nằm trước đi đã.” La Mị Quỳnh nói rồi tiến lên trước đỡ Khanh Khanh. Lâm Lâm và Duệ Duệ bước lên đứng chắn trước Khanh Khanh, hiển nhiên là muốn ngăn việc lại gần của La Mị Quỳnh.
“Lâm Lâm, Duệ Duệ, không được quá đáng.” Khanh Khanh kéo hai đứa nhỏ ra rồi tự mình về giường. Đứng hồi lâu, cô quả thực thấy không thoải mái.
“Đứa nhỏ, xin lỗi, ta không có....” Vẻ mặt La Mị Quỳnh ảm đạm, cúi đầu không dám trực tiếp đối diện với Khanh Khanh.
“Thật ra hôm nay tôi gặp bà cũng không vì chuyện khác, chỉ là... chỉ là muốn hỏi bà, bà có quen Lăng Kiến Hoa không?” Khanh Khanh lắp bắp hồi lâu rồi mới nói.
“Con... sao con biết Lăng Kiến Hoa?” Sắc mặt La Mị Quỳnh hơi trắng bệch đi, ánh mắt bà bối rối.
“Lăng Duy Khiết là con trai của Lăng Kiến Hoa, cũng là chồng tôi, tôi...”
Khanh Khanh chỉ nói tới tên cha chồng và chồng ra, La Mị Quỳnh đã đứng dậy kêu lên sợ hãi, “Gì cơ? Lăng Duy Khiết là con trai của Lăng Kiến Hoa? Con nói là Lăng Duy Khiết, tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Vân?”
“Đúng vậy, anh ấy cũng là chồng tôi. Thật ra bà nhìn hai đứa trẻ này là biết, chúng nó gần như giống Duy Khiết y hệt.” Khanh Khanh nhìn thấy vẻ mặt của La Mị Quỳnh, trái tim cô lặng xuống, chẳng lẽ năm đó mẹ thật sự là người thứ ba?
Vậy cha cô là ai? Cha của La Tiêu Phụng là ai? Không lẽ bọn họ cùng cha?
“Đúng vậy, thật sự giống, thật sự rất giống...” La Mị Quỳnh vươn tay ra, muốn vuốt ve khuôn mặt đứa bé nhưng Lâm Lâm cúi đầu tránh đi.
Nhìn vẻ mặt của La Mị Quỳnh, Khanh Khanh khó khăn nói: “Năm đó, bà thật sự đã chen vào cuộc hôn nhân của họ sao? Bà thật sự là... thật sự là người thứ ba sao?”