Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 92: Chương 92: Khanh khanh nhờ thẩm hạo trự chăm sóc con trai




Lăng Duy Khiết nhìn Khanh Khanh bước vào trung tâm thương mại, lại không biết cô lại lặng lẽ rời đi. Khanh Khanh vốn định lựa chọn trung tâm thương mại gần khách sạn của con, thế thì qua lại sẽ không tốn nhiều thời gian, không tới mức bị bắt quả tang.

Trong khách sạn, Khanh Khanh gõ cửa cả buổi mà không ai tới mở cửa. Bất đắc dĩ, cô đành phải gọi điện thoại.

“Cưng à, mẹ tới rồi, hai đứa còn chưa ngủ dậy hả?” Khanh Khanh sốt ruột nói.

“Mẹ, tụi con đang ăn sáng ở nhà ăn.” Đầu dây bên kia truyền tới tiếng trẻ con, không ngờ hai đứa bé này lại dậy sớm như thế.

Không phải là Khanh Khanh không muốn cùng ăn chung với bọn trẻ, nhưng sợ bị người khác nhìn thấy, càng sợ truyền vào tai Lăng Duy Khiết, cho nên cô nói: “Thế mẹ ở đây chờ các con nhé.”

“Dạ mẹ. Tụi con về ngay đây.”

Nghe thấy bọn trẻ nói về ngay, Khanh Khanh lại càng vui vẻ hơn, bởi vậy cô cứ đứng chờ ngoài cửa. Không lâu sau, quả nhiên hai đứa trẻ đã chạy về.

“Lâm Lâm, Duệ Duệ… Mẹ nhớ các con lắm!” Thấy các con trai chạy về phía mình, Khanh Khanh kích động dang tay ra, ôm chặt hai đứa trẻ vào lòng.

“Mẹ, tụi con cũng nhớ mẹ lắm!” Hai đứa trẻ làm nũng với Khanh Khanh.

Mẹ con vốn định ôm nhau thêm một lát, nhưng đầu kia hành lang có người tới, Khanh Khanh vội nói với hai đứa con: “Mình vào phòng nói chuyện đi.”

Hai đứa trẻ sửng sốt, không biết Khanh Khanh là sao nữa. Duệ Duệ thông minh hơn chút, lấy thẻ phòng ra mở cửa.

“Mẹ, có phải là bố không nhận tụi con không vậy?” Sau khi vào phòng Lâm Lâm tủi thân nói.

“Không có chuyện đó đâu. Chẳng qua gần đây bố con hơi bận, hơn nữa… Là lỗi của mẹ, mẹ còn chưa nói với bố đâu.” Khanh Khanh nói với vẻ trốn tránh.

“Mẹ, sao lại không nói cho bố?” Lâm Lâm rưng rưng nước mắt, dáng vẻ cực kỳ đáng thương, cực kỳ giống bé gái.

Tuy rằng Duệ Duệ sinh muộn hơn anh trai mấy chục phút, nhưng thông minh hơn anh trai nhiều, hơn nữa cũng có vẻ chín chắn hơn. Thấy vẻ mặt Khanh Khanh hơi lúng túng, cậu bé kéo anh trai trừng mắt nói: “Lâm Lâm, mẹ không nói đương nhiên là vì bố không tốt rồi. Anh hỏi lắm thế làm gì? Dù sao bao nhiêu năm qua, không có bố không phải chúng ta vẫn sống tốt hay sao?”

“Không có chuyện đó đâu. Ngược lại là hai đứa ấy, to gan thật đấy, lại dám lừa James tự chạy tới đây. Lỡ có bất trắc gì thì các con bảo mẹ phải sống sao đây?” Nhìn hai đứa con, Khanh Khanh không khống chế được bật khóc.

“Mẹ, tụi con không phải vẫn khỏe mạnh đó sao? Mẹ ơi, nếu nơi này không tốt thì chúng ta cùng về Italia đi.” Đôi mắt lanh lợi của Duệ Duệ chợt lóe qua một tia tức giận.

Mấy ngày nay mẹ không ở đây, cậu nhóc đã tra xét tư liệu về bố. Đối với người bố này, từ mong chờ, cậu đã cảm thấy bất mãn. Mẹ là của bé, bố không thương, không yêu, bé còn không muốn người bố như Lăng Duy Khiết đâu.

“Mẹ cũng muốn về, nhưng… Giờ e là không về được.” Khanh Khanh nhìn con trai, cũng không mong họ sẽ có ấn tượng xấu với Lăng Duy Khiết, cho nên đặt tay lên bụng nói: “Giờ mẹ đang mang bầu. Bố các con cũng không yên lòng đâu.”

“Mẹ, mẹ với bố cãi nhau phải không? Tại sao bố lại giam cầm mẹ thế?” Duệ Duệ bỗng hỏi.

“Giam cầm? Duệ Duệ, sao con có thể nói bố con như vậy được? Huống chi… Sao con lại biết?” Khanh Khanh vội ngăn con trai lại, bỗng cả kinh.

“Mẹ, trước khi tới đây tụi con đã sưu tầm rất nhiều tư liệu về bố rồi. Mấy ngày vừa đến đây, Duệ Duệ còn điều tra trên mạng cả ngày, đương nhiên là biết rồi.” Lâm Lâm lơ đễnh nói, toàn thân như thể muốn dính lên người Khanh Khanh.

“Không có chuyện đó đâu. Tại mẹ không tốt thôi. Duệ Nhi, mình không bàn việc này nữa. Hứa với mẹ, các con về Italia trước đi, chờ mẹ thương lượng với bố xong rồi chúng ta sẽ cùng đến Italia đón các con về.” Khanh Khanh khuyên con trai mình.

Đứa lớn còn dễ nói, chỉ sợ đứa nhỏ giận dỗi thôi. Tính cách bướng lắm, cô cũng phải bó tay.

“Vâng, giờ mẹ đang được nghỉ, tụi con lại chơi một tuần rồi về ngay.” Duệ Duệ đáp rất thẳng thắn.

“Mẹ, hôm nay mẹ có thể chơi với tụi con được không? Con muốn ăn món ngon ở đây.” Lâm Lâm dán Khanh Khanh nói.

Duệ Duệ trừng anh trai mình một phát: “Lâm Lâm ngu ngốc. Giờ mẹ đang mang bầu, thân thể không thoải mái, đương nhiên không thể đi cùng với chúng ta được rồi.”

Nhìn hai bé cưng, Khanh Khanh rất muốn chơi với chúng. Thứ nhất là cũng đúng như lời con trai nói, cô không thoải mái nên có lẽ cũng không thể chơi với hai đứa nhỏ được. Thứ hai chỗ Lăng Duy Khiết tạm thời không thể nói, cho nên đương nhiên cũng không đi được, đành phải nhờ anh hai vậy.

“Hay là thế này đi, mẹ gọi cậu chơi với các con được không?”

“Cậu? Mẹ, cậu có tốt không?” Con lớn lại hỏi.

“Tốt, cậu các con chắc chắn sẽ là người cậu tốt nhất. Lúc mẹ còn nhỏ, cậu lúc nào cũng chơi với mẹ. Mẹ gọi điện thoại ngay đây.” Khanh Khanh nói rồi lấy di động ra ngay lập tức, đang định bấm số thì bị con thứ hai kéo tay lại.

“Mẹ, bố có kiểm tra di động của mẹ không vậy?”

Khanh Khanh ngạc nhiên nhìn con trai, không khỏi dở khóc dở cưới. Đứa con này từ nhỏ đã khác với con lớn rồi, không thích khóc, không thích quậy, ngoan tới mức khiến người ta đau lòng. Bây giờ…

Khanh Khanh cố nhịn khóc nói: “Cưng ngốc, bố con không…”

“Mẹ gọi bằng điện thoại này đi.” Duệ Duệ nói rồi lấy điện thoại ở đầu giường đưa cho Khanh Khanh.

Gần đây Thẩm Hạo Trự khá là bận bịu. Anh ta chuyển tổng công ty tới Thượng Hải, hơn nữa vừa hợp tác một hạng mục lớn với chính phủ. Lúc Khanh Khanh gọi điện thoại tới, anh ta đang ở trong công trường.

“Anh hai, giờ anh có bận không?” Khanh Khanh hình như nghe thấy tiếng máy móc, lập tức hỏi anh.

“Khanh Khanh! Thời gian gần đây em đi đâu thế? Sao điện thoại gọi mãi mà không được? Lăng Duy Khiết đã làm gì em vậy?” Thẩm Hạo Trự nghe thấy giọng nói của Khanh Khanh, không khỏi vui sướng.

“Anh hai, em khỏe lắm. Mấy ngày nay anh có thời gian không?” Khanh Khanh nghe thấy Thẩm Hạo Trự không sao cả, nhân tiện nói.

“Không bận, chỉ tới công trường xem thử thôi. Giờ đang chuẩn bị về.” Tuy rằng Thẩm Hạo Trự vẫn còn việc cần làm, nhưng Khanh Khanh tìm mình thì việc lớn bằng trời cũng có thể gác lại.

“Thế anh có thể tới khách sạn một chuyến được không? Hai đứa bé tới đây, muốn gặp cậu lắm.” Khanh Khanh sờ đầu con trai nói.

“Được, anh tới ngay đây. Khanh Khanh, em nhất định phải chờ anh đến, tối đa một giờ, một giờ sau anh sẽ tới.” Thẩm Hạo Trự nhìn đồng hồ, nhanh chóng đi về phía chỗ đỗ xe.

“Vâng, thế em ở đây chờ anh vậy.” Khanh Khanh nhìn đồng hồ. Mặc dù vẫn hơi sốt ruột, nhưng lát nữa thương lượng với chú Phúc một chút, chỉ cần chú ấy không nói cho Lăng Duy Khiết thì chắc là sẽ ổn thôi.

“Mẹ, thế tụi con có đi nhà bà ngoại không?” Con lớn vừa ăn điểm tâm mà Khanh Khanh mang đến, vừa hỏi.

“Nếu các con muốn đi thì để mẹ gọi cậu dẫn các con đi.” Khanh Khanh chần chờ một lát rồi nói.

Cô tin rằng anh hai nhất định sẽ nói với ba mẹ. Đến lúc đó chỉ cần họ không nói ra là được. Cùng lắm là mấy tháng sau, chờ đến khi đứa bé trong bụng sinh ra, đến lúc đó lại nói cho Lăng Duy Khiết thì chắc anh sẽ không tức giận lắm đâu.

“Không đi. Mẹ đừng vì tụi con mà chiều ý bố nữa.” Duệ Duệ ngồi lên giường, vươn bàn tay nhỏ bé ra lau nước mắt cho Khanh Khanh.

“Đúng đấy! Mẹ, có rất nhiều người muốn làm bố của tụi con, nhưng đầu tiên là phải đối xử tốt với mẹ. Kẻ nào đối xử với mẹ không tốt đều không có tư cách làm bố của tụi con.” Lúc này Lâm Lâm giống như thông minh ngay lập tức, ngửa đầu nói với Khanh Khanh.

Khanh Khanh ngạc nhiên nhìn hai đứa con. Chẳng qua là nửa năm không gặp, cô lại cảm thấy hai đứa trẻ dường như đã chín chắn hơn nhiều, đến mức khiến cô không quen lắm.

“Lâm Lâm, Duệ Duệ, các con không thể nói bố của mình như thế được. Bất kể thế nào thì bố cũng là bố của các con, sau này không được nói xấu bố nữa.”

“Dù gì thì nếu ông ta không đạt tiêu chuẩn, tụi con thà rằng không cần bố.” Duệ Duệ bướng bỉnh nói.

“Không đâu. Duệ Duệ, các con ăn chút điểm tâm trước đi. Đó đều là bố của các con chọn đấy.” Khanh Khanh cầm điểm tâm cho con ăn, cuối cùng cũng bịt miệng con trai lại được.

Chưa tới một giờ, Thẩm Hạo Trự đã chạy tới. Có thể đoán được trên đường đi xe của anh đã phóng nhanh tới mức nào.

“Phù… Khanh Khanh, anh tới rồi, tới rồi…”

Cửa vừa mở ra, Khanh Khanh nhìn thấy Thẩm Hạo Trự đang há mồm thở dốc.

“Anh hai, chẳng lẽ anh chạy tới đây à?” Mùa đông rét mướt mà tóc của anh hai còn đổ mồ hôi, có thể đoán được anh ấy đã tới bằng cách nào.

“Cũng không có chạy xa lắm đâu. Đằng trước kẹt xe nên anh bảo tài xế cứ từ từ mà chờ, anh tới đây trước. Đứa trẻ…”

“Cậu!!!” Lâm Lâm không chờ cho Khanh Khanh nói đã chủ động gọi cậu. Mà Duệ Duệ thì giương đôi mắt to quan sát Thẩm Hạo Trự.

“Ừ, ngoan. Cậu không biết con tới nên chưa kịp chuẩn bị quà.” Thẩm Hạo Trự ôm Lâm Lâm, nói với vẻ yêu thích.

“Không sao đâu, lát nữa bổ sung là được.” Nghe thấy giọng nói của Duệ Duệ, Thẩm Hạo Trự mới nhìn thấy cậu nhóc, kinh ngạc tới mức há hốc mồm, cả buổi không rên được một tiếng.

“Anh hai ôm là con lớn, tên Lâm Lâm. Duệ Duệ sinh ra muộn hơn Lâm Lâm một giờ.” Khanh Khanh đi tới, dắt Duệ Duệ nói: “Duệ Duệ, gọi cậu đi con.”

“Thế thì phải xem ổng có đủ tư cách làm cậu của con không!” Duệ Duệ ngẩng cao đầu, dường như không quá hài lòng với ông cậu như Thẩm Hạo Trự.

“Duệ Duệ, sao con có thể nói chuyện với cậu như vậy? Mau gọi cậu đi!” Khanh Khanh rất xấu hổ, không ngờ con trai lại bài xích người ngoài như thế.

“Không sao không sao, Khanh Khanh, sao em không nói với anh là song sinh vậy?” Thẩm Hạo Trự nhìn hai đứa trẻ, trong lòng rất hụt hẫng.

Anh cũng không phải là không thích trẻ con, chẳng qua hai đứa quá giống Lăng Duy Khiết. Nhưng hai đứa cũng là con của Khanh Khanh, anh sẽ cố gắng hết sức bỏ qua Lăng Duy Khiết.

Đúng lúc này, di động của Khanh Khanh vang lên. Cô vừa thấy dãy số thì vội ra hiệu im lặng cho con trai và Thẩm Hạo Trự, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Điện thoại là Lăng Duy Khiết gọi tới, chắc là giục cô. May mà trước đó cô đã nói với chú Phúc rồi, gặp phải bạn cùng lớp ngày xưa nên đang tán gẫu trong quán café.

“Chồng à, lúc nãy em đi dạo thì gặp bạn cùng lớp ngày xưa, giờ đang ở bên ngoài. Có chuyện gì vậy?” Khanh Khanh nói rõ trước.

“Sắp tới trưa rồi, nếu em còn chưa về thì anh đi đón em, trưa nay mình cùng ăn cơm.” Lăng Duy Khiết không nghi ngờ gì khác, giọng nói có chứa ý cười.

“Cũng được. Thế còn chú Phúc? Chú ấy còn đang chờ em kìa.” Khanh Khanh muốn mượn cớ ăn cơm để dò hỏi Lăng Duy Khiết, xem thử thái độ của anh là gì.

“Anh bảo chú Phúc về rồi. Ăn cơm xong anh lại đưa em về.” Lăng Duy Khiết càng ngày càng phấn khởi, như thể có chuyện gì đó cực kỳ vui sướng vậy.

“Chồng à, có phải anh có chuyện gì vui không vậy?” Khanh Khanh tò mò hỏi. Từ khi gọi điện thoại tới giờ, cô đã nghe thấy anh bật cười mấy lần rồi.

“Đúng rồi. Lát nữa ăn cơm anh nói cho em, là chuyện cực vui, cực tốt.” Lăng Duy Khiết vui tươi hớn hở. Đây tuyệt đối là chuyện đáng để ăn mừng, bởi vì anh nhận được điện thoại của Hạ Dụng. Trưa nay anh chẳng những hẹn Khanh Khanh mà còn hẹn Hạ Dụng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.