Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 81: Chương 81: Khanh khanhtừ chối cùng phòng




“Vợ à, bản vẽ không cần gấp gáp. Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, sức khỏe của em mới là quan trọng nhất.” Lăng Duy Khiết không để Khanh Khanh có cơ hội nói không, vừa ôm lấy cô là lập tức đi về phòng ngủ.

“Không được, em...” Lăng Duy Khiết đá mở cửa phòng, trực tiếp áp Khanh Khanh xuống giường.

“Vợ à, chúng ta đã rất nhiều ngày chưa thân thiết rồi...” Lăng Duy Khiết vừa nói vừa đưa miệng đến. Khanh Khanh lập tức nghiêng đầu, tuy rằng tránh được tập kích chính diện của anh nhưng lại làm cho anh hôn trúng tai. Hơi thở nóng rực nam tính kia “nóng” đến nỗi khiến Khanh Khanh run rẩy, cảm giác này cô không thể quen thuộc hơn nữa, nếu chỉ nhẹ nhàng từ chối khéo e là chẳng có tác dụng gì.

“Khiết, đừng mà, em...bà dì của em đến rồi.” Khanh Khanh dùng chút lý trí cuối cùng đẩy Lăng Duy Khiết ra. Cô cũng không dám chắc lý do thốt ra trong lúc cấp bách này có thể ngăn cản anh hay không.

“Không phải chứ, trùng hợp đến vậy?” Lăng Duy Khiết có hơi không tin, hơn nữa tay cũng từ bên trên dời xuống dưới, tuy là cách lớp quần nhưng bên dưới cũng không cảm giác có “khăn dì cả”.

“Em dùng... dùng tampon.” Khanh Khanh đẩy tay Lăng Duy Khiết ra rồi ngồi dậy, “Anh ngủ trước nhé, em đi vẽ bản thiết kế.” Khanh Khanh chỉnh lại quần áo một chút, chuẩn bị tiến vào phòng làm việc.

“Vợ à, nếu như dì cả đến thì em càng cần phải nghỉ ngơi sớm, không thể thức đêm. Ngoan nào, ngày mai lại làm việc tiếp.” Một Lăng Duy Khiết kém nhạy bén cuối cùng cũng cảm giác được sự bất thường của Khanh Khanh.

Khanh Khanh tự biết không còn cách nào dùng lý do công việc để tránh né nữa, đành phải ngoan ngoãn nghe theo: “Được, vậy anh nghỉ ngơi trước nhé, em đi tắm.”

“Vợ à, cùng...” Lăng Duy Khiết đứng dậy, đang muốn nói cùng vào tắm đi thì Khanh Khanh đã vọt vào nhà tắm, nghe tiếng động phát ra anh không cần nghĩ cũng biết cửa phòng đã khóa trái bên trong rồi.

Ngồi trên giường, Lăng Duy Khiết lòng dạ rối bời, chẳng phải đã nói hết rồi ư? Khanh Khanh làm sao vậy? Chẳng lẽ thật như Hạ Dụng nói, trong lòng Khanh Khanh có khúc mắc rất lớn? Chẳng nhẽ anh còn nói chưa rõ sao?

Lăng Duy Khiết hơi buồn phiền, anh dám chắc sau khi Khanh Khanh đi ra sẽ còn mượn đủ mọi lý do không cho anh chạm đến mình. Nghĩ rồi lại nghĩ, anh rời khỏi phòng ngủ trước.

Thay vì để cho Khanh Khanh khó xử, không bằng đêm nay anh ngủ ở phòng khách trước vậy, đúng lúc anh cũng muốn suy nghĩ kĩ càng một chút.

Cứ như vậy, lúc đi ra khỏi phòng tắm Khanh Khanh không nhìn thấy Lăng Duy Khiết đâu nữa. Cô tạm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi hao hết tế bào não ở trong phòng tắm để cố nghĩ ra hai “lý do”, xem tình hình này thì không cần nữa.

Lăng Duy Khiết ngồi ở phòng khách, tâm trạng rất mâu thuẫn. Kỳ thực nói với Khanh Khanh cũng không sao, chỉ là anh không muốn Khanh Khanh lo lắng, cũng không hy vọng cô sẽ ghen tuông với La Tiêu Phụng và Hồ Tiêu Lương.

Trong phòng ngủ, Khanh Khanh tuy ngủ trên giường nhưng lại rất đề phòng. Cô sợ Lăng Duy Khiết đột nhiên trèo lên giường, mãi sau đó mí mắt thật sự không mở lên nổi nữa thì mới ngủ thiếp đi. Mà trong khoảng thời gian ấy, Lăng Duy Khiết đúng là có quay về một lần, nhưng anh chỉ đứng ở ngoài cửa chứ không đi vào.

Nghe thấy hơi thở đều đều của Khanh Khanh, anh nhẹ nhàng cài cửa lại, đi đến phòng làm việc của Khanh Khanh.

Cũng không phải anh muốn rình trộm cái gì, chỉ là muốn chứng thực một vài suy đoán của mình. Anh mở máy vi tính của Khanh Khanh lên, ngoại trừ bản thiết kế đã vẽ ra thì thật sự không còn gì.

Đóng máy lại, trong lòng nặng trĩu. Anh vẫn mãi có một dự cảm xấu, đứng dậy muốn lặng lẽ rời khỏi phòng, không ngờ chân lại đá phải thứ gì đó.

Nhìn lại mới phát hiện ra đó là balo mà Khanh Khanh đeo ban ngày. Anh nhớ rõ Khanh Khanh mang nó vào phòng rồi, sao giờ lại ở phòng làm việc thế này?

Trong lúc nghi hoặc, anh mở cái balo ra. Bên trong ngoài một vài thứ lặt vặt phụ nữ hay dùng ra thì còn có một phong thư, chần chờ chốc lát anh vẫn là mở thư ra xem.

Cầm phong thư này, Lăng Duy Khiết đã biết bên trong có thứ gì. Anh chắc chắn hôm nay Khanh Khanh đã mang theo cái balo này ra ngoài, nhưng tại sao đi ra ngoài còn muốn lấy theo ảnh chụp? Rốt cuộc là ảnh chụp gì?

Ngay khi Lăng Duy Khiết muốn mở bì thư ra, anh lại cầm ngược chiều, ảnh chụp bên trong rơi hết cả ra ngoài.

Anh cúi người, muốn nhặt những tấm ảnh dưới đất lên, nhưng khi nhìn thấy người trong ảnh thì lại hóa đá cả rồi. Anh không dám tin thì ra “nhân vật chính” trên những tấm ảnh rơi rơi lả tả kia đều là mình.

“Sao có thể như vậy?” Lăng Duy Khiết chịu đảkích lớn, cầm lên những bức ảnh chụp trên mặt đất. Anh thật không ngờ bức ảnh nào cũng chụp mình, mà anh trong ảnh không phải đang mờ ám thì chính là đang tình cảm, thậm chí còn ôm nhau với phụ nữ khỏa thân.

“Không thể, tuyệt đối không thể nào.” Lăng Duy Khiết phẫn nộ, là ai đưa những tấm ảnh này cho Khanh Khanh! Tại sao lại dựng chuyện như vậy, những người phụ nữ đó anh hoàn toàn không quen biết, làm sao có thể làm ra chuyện vô sỉ như thế với họ được.

Rốt cuộc là ai muốn bôi nhọ anh? Lẽ nào Khanh Khanh vì chuyện mấy tấm ảnh này nên mới có vẻ bất thường như vậy? Thế nhưng vì sao cô không hỏi anh?

Cho dù Khanh Khanh cho rằng đó là anh thì cũng phải để anh có một cơ hội giải thích chứ?

Cầm những tấm ảnh này, Lăng Duy Khiết nổi giận bừng bừng, anh nhất định phải tìm ra là ai! Nghĩ vậy, anh lại quay về phòng ngủ lần nữa, nhưng mà lúc này Khanh Khanh ngủ rất say, không hề hay biết Lăng Duy Khiết đã đi vào.

Lăng Duy Khiết cũng không đánh thức Khanh Khanh, chỉ cầm lấy điện thoại di động của Khanh Khanh. Nếu như những tấm ảnh này là có người gửi cho Khanh Khanh vào hôm nay, vậy thì trong điện thoại di động của cô ấy chắc chắn sẽ ghi lại cuộc gọi.

Anh mở xem điện thoại di động của Khanh Khanh, trừ số của anh ra thì chỉ có một số máy khác. Lăng Duy Khiết ghi số máy này vào điện thoại của mình, sau đó tắt điện thoại di động của Khanh Khanh, đặt về chỗ cũ, còn anh thì đi đến thư phòng.

Số điện thoại trong tay Lăng Duy Khiết chính là của Thẩm Hạo Trự. Ngày hôm qua, Khanh Khanh cũng gọi vào khoảng giờ này, không ngờ hôm nay lại gọi tiếp lần nữa. Hôm qua thức trắng đêm, hôm nay Thẩm Hạo Trự ngủ rất say, phản ứng đầu tiên khi điện thoại di động báo chuông chính là nghĩ Khanh Khanh lại gọi đến. Anh ta cầm điện thoại lên nghe, cũng không xem số gọi đến là ai, vừa đặt máy vào tai là lập tức nói chuyện.

“Khanh Khanh, là em sao? Có phải là Lăng Duy Khiết lại đi ra ngoài không?”

Nhận ra là giọng nói của Thẩm Hạo Trự, Lăng Duy Khiết nghiến răng nói: “Thẩm Hạo Trự, lại là anh?”

Nghe thấy giọng của Lăng Duy Khiết, Thẩm Hạo Trự tựa như giật mình tỉnh giấc từ trong ác mộng. Anh ta nói chậm rì rì: “Lăng Duy Khiết, đã trễ thế này rồi, cậu tìm tôi có chuyện gì?”

“Hôm nay anh đã đi gặp Khanh Khanh.”

“Chẳng lẽ anh em chúng tôi gặp nhau còn phải báo cáo với cậu hay sao? Lăng Duy Khiết, cho dù là vợ chồng nhưng Khanh Khanh cũng phải có riêng tư của mình, càng không cần phải nói là đi gặp người anh trai như tôi.” Nghe thấy giọng nói phẫn nộ của Lăng Duy Khiết, Thẩm Hạo Trự thầm sảng khoái trong lòng.

“Tại sao anh lại đưa những tấm ảnh đó cho Khanh Khanh? Thẩm Hạo Trự, mấy tấm ảnh đó là do anh ghép ra đúng không?” Lăng Duy Khiết nhìn ảnh chụp trên bàn, thật muốn xé nát bản mặt đắc ý của Thẩm Hạo Trự.

“Lăng Duy Khiết, mình cậu hèn hạ vô sỉ thì thôi, đừng tưởng rằng trên đời này ai cũng giống cậu. Đúng vậy, hôm nay tôi đi gặp Khanh Khanh, nhưng ảnh chụp cũng không phải là tôi đưa cho em ấy. Trên thực tế, hôm nay là Khanh Khanh lấy những tấm ảnh kia ra cho tôi xem.” Thẩm Hạo Trự hớn hở khi thấy Lăng Duy Khiết phát điên, nhưng anh ta sẽ không gánh tội thay cho bất cứ ai.

“Thẩm Hạo Trự, anh có dám thề với trời anh không có ý nghĩ khác với Khanh Khanh hay không?” Lăng Duy Khiết chẳng những không tin lời của Thẩm Hạo Trự, trái lại còn chất vấn.

Lăng Duy Khiết và Thẩm Hạo Trự cãi nhau ầm ĩ trong điện thoại, thế nhưng hai người còn chưa mất lý trí. Cả hai đều muốn bắt được kẻ thật sự đưa đến những tấm ảnh này, hơn nữa sau khi trầm tĩnh lại, hai người cũng không còn gì để nói với nhau, thế là bọn họ cùng cúp máy.

Lăng Duy Khiết không hỏi Khanh Khanh, cũng không trả lại những tấm ảnh đó, anh muốn chờ Khanh Khanh đến hỏi mình...

Sáng sớm, Lăng Duy Khiết làm xong bữa sáng cho Khanh Khanh, đang chuẩn bị đi làm thì Khanh Khanh lại đi xuống lầu.

“Khiết, anh còn chưa đi làm sao?” Khanh Khanh xoa xoa cái trán, tối qua ngủ không ngon giấc lắm, bây giờ mắt còn sưng sưng, nhìn thấy Lăng Duy Khiết còn ở nhà nên cô hơi bất ngờ.

“Anh sắp đi ngay đây. Vợ à, anh đã làm xong bữa sáng rồi, em ăn trước đi kẻo nguội. Ban ngày ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút, hai ngày nay tinh thần của em không tốt lắm.” Lăng Duy Khiết nói xong thì xoay người đến nhà bếp, bưng ra bữa sáng tình yêu của mình.

Nhìn món ăn bày ra trên bàn ăn, nhất là trứng chần nước sôi hình trái tim kia, Khanh Khanh phút chốc thất thần. Đây là lần đầu tiên Lăng Duy Khiết làm bữa sáng cho cô, cô có chút cảm động nhưng càng thương cảm nhiều hơn.

Nếu như niềm vui này đến sớm hơn một chút thì tốt biết bao, thế nhưng bây giờ bữa ăn sáng này chỉ làm cô thêm đau xót.

Sau khi khoảnh khắc im lặng, Khanh Khanh chỉ cất tiếng cám ơn: “Cảm ơn, anh đi làm đi.”

Tâm trạng của Khanh Khanh hiện rõ ra trên mặt, Lăng Duy Khiết nhìn thấy lại càng khẳng định Khanh Khanh đúng là có tâm sự. Thế nhưng vì sao cô ấy không hỏi mình chứ? Trong lòng anh có phần không thoải mái.

Anh cũng không mong rằng Khanh Khanh sẽ cảm động. Anh chỉ muốn Khanh Khanh có thể vui vẻ từ tận đáy lòng, nhưng xem ra bây giờ đã gây tác dụng ngược.

Nghĩ đến những tấm ảnh kia, nghĩ đến sự bất thường của Khanh Khanh hai ngày nay, Lăng Duy Khiết quyết định kích thích Khanh Khanh một chút. Anh cố ý ấp úng nói: “Em à, tối hôm nay... Tối hôm nay có lẽ anh sẽ không quay về ăn tối, em...”

Không chờ Lăng Duy Khiết nói xong, Khanh Khanh đã đáp một cách cáu bẳn: “Anh không cần phải nói, em hiểu, sau này em sẽ không làm cơm cho anh nữa.”

“Vợ à, em có gì muốn nói với anh hay không?” Nghe thấy Khanh Khanh nói năng hờn giận như vậy, Lăng Duy Khiết buông áo khoác xuống, đi về phía cô.

“Không có.” Khanh Khanh lắc đầu, giữa vợ chồng đã đến bước này, cô thấy còn gì để nói nữa đâu. Anh hẳn là hiểu rất rõ, đây không phải thời cổ đại, chẳng ai có thể trái ôm phải ấp, cũng không mấy người lại chấp nhận chồng mình lắm phụ nữ, ít nhất Thẩm Khanh Khanh cô không nằm trong số đó.

“Em không muốn hỏi anh đi đâu đêm nay hay sao?” Lăng Duy Khiết đau đớn hỏi ra. Nhìn thấy Khanh Khanh không trả lời, anh thở dài: “Chúng ta là vợ chồng, giữa vợ chồng không nên giấu diếm gì cả.”

Khi đến gần anh mới nhìn ra hai tay Khanh Khanh đã sớm siết chặt lại, ánh mắt cô tựa như mang oán hận mà nói rằng: “Chúng ta là vợ chồng sao? Khiết, năm năm qua anh có nhớ đến lúc chúng ta đăng ký trước đây hay không? Năm năm qua, anh có còn nhớ trách nhiệm người chồng của mình hay không?”

Lăng Duy Khiết kiên định nói: “Anh nhớ kĩ.”

“Vậy chuyện của La Tiêu Phụng anh giải thích thế nào? Nếu như anh nhớ mình là người có gia đình thì anh còn lằng nhằng với người phụ nữ khác sao? Nếu như anh còn nhớ tôi là vợ của anh, anh sẽ trắng trợn đi hẹn hò với cô ta như vậy sao? Khiết, lúc vừa mới quay về, tôi nghĩ là chúng ta có thể bên nhau cả đời, thế nhưng bây giờ tôi phát hiện, vợ chồng cũng không đơn giản chỉ là lĩnh giấy chứng nhận như vậy. Chúng... chúng ta ly hôn đi.” Trái tim Khanh Khanh đau đớn, phải nói ra hai chữ ly hôn này khó khăn đến mức nào, thế nhưng một khi nói ra thì đã chẳng thể xoay chuyển nữa rồi. Chỉ vì cô là Thẩm Khanh Khanh chứ không phải là La Tiêu Phụng, cũng không phải là bất cứ một người phụ nữ nào khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.