Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 95: Chương 95: La tiêu phụng hẹn gặp khanh khanh




Lăng Duy Khiết bỏ mặc hai mẹ con đang cãi cọ đi về trước. Lúc rời khỏi khách sạn, anh gọi điện thoại về, biết Khanh Khanh đã ngủ nên lại đi đến Sí Duyên.

“Í, Khiết, sao cậu còn chưa về với vợ đi?” Nghe thấy nhân viên nói Lăng Duy Khiết đến đây, Hạ Dụng rất là kinh ngạc.

“Khanh Khanh đã ngủ rồi, về muộn chút cũng không sao.” Lăng Duy Khiết nói rồi nằm sóng soài trên sofa, rõ ràng không để cho Hạ Dụng đến gần.

Nhưng anh cũng thật sự mệt mỏi, phải đeo mặt nạ đối phó với hai mẹ con kia, thật sự phí tinh thần, còn mệt hơn là bàn bạc hợp đồng.

“Khiết, nói thật, Thẩm Khanh Khanh thật sự là con gái kẻ thù của cậu à?” Nếu trên sofa không có chỗ ngồi thì Hạ Dụng ngồi bệt xuống thảm luôn, hơn nữa còn ngồi kề sát Lăng Duy Khiết, một tay cầm rượu một tay cầm ly.

“Tôi cũng mong là không phải. Nhưng Thẩm Hạo Trự hẳn là sẽ không lừa Khanh Khanh.” Lăng Duy Khiết nói rồi gối tay ra sau đầu, nhớ lại vẻ mặt của Thẩm Hạo Trự hôm đó.

“Thế cậu còn muốn báo thù nữa không? Tuy rằng năm đó người đàn bà kia đã phá hoại gia đình của cậu, nhưng giờ Thẩm Khanh Khanh là vợ cậu, hơn nữa còn là mẹ của con anh, mối thù này…”

“Thì đã sao chứ? Chính bà ta cũng không thừa nhận Khanh Khanh, Khanh Khanh đương nhiên cũng không cần thiết nhận loại mẹ như thế. Huống chi bà ta chưa bao giờ làm hết trách nhiệm của một người mẹ dù chỉ một ngày. Tôi làm thế chẳng những báo thù cho mình mà còn trút giận thay cho Khanh Khanh nữa.” Lăng Duy Khiết đẩy ly rượu mà Hạ Dụng đưa tới.

“Xem ra đêm nay cậu tới đây chỉ muốn tìm người tâm sự.” Hạ Dụng cười, đặt hai ly rượu về chỗ cũ.

“Tôi đang nghĩ có phải là nên để Khanh Khanh về Italia một khoảng thời gian hay không.” Đây là vấn đề mà Lăng Duy Khiết vẫn luôn suy xét sau khi rời khỏi khách sạn.

Hình như Khanh Khanh cũng rất muốn về Italia. Nếu là thế thì để cô ấy sang đó ở một hai tháng, vậy thì bên này kế hoạch của anh có thể tiến hành thuận lợi. Do đó cũng có thể giấu được Khanh Khanh.

“Cậu định tiếp tục trả thù, hơn nữa vẫn dùng cách đó?” Nghe thấy Lăng Duy Khiết nói vậy, Hạ Dụng hiểu ý của Lăng Duy Khiết. Nhưng làm thế thì thật sự thành công được sao?

“Vốn dĩ tôi muốn hoãn lại, nhưng hai mẹ con kia nhất định bám sát không tha, tôi đành phải tương kế tựu kế. Hơn nữa làm thế thì còn hoàn hảo hơn cả kế hoạch ban đầu của tôi. Tôi nghĩ bây giờ La Mị Quỳnh đã bắt đầu nóng ruột rồi. Nếu bà ta còn trái tim thì chắc là đã bắt đầu đau đớn rồi.” Đối phó với hai người đàn bà kia tuy mệt chút, nhưng nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của La Mị Quỳnh, trong lòng anh bắt đầu cảm thấy sung sướng.

“Khiết, hôm nay lúc tôi đưa Khanh Khanh về nhà, hình như cô ấy rất lo lắng. Nếu khiến cậu lựa chọn giữa báo thù và vợ con thì anh sẽ chọn vợ con đúng không?” Hạ Dụng thấy vẻ mặt sung sướng của Lăng Duy Khiết, không khỏi lo lắng.

Tuy rằng đưa Khanh Khanh đến Italia là kế hòa hoãn, nhưng Khanh Khanh không phải kẻ ngốc. Nếu cô ấy biết thì hậu quả… Hạ Dụng không dám tưởng tượng nữa.

“Đó là… Đó là đương nhiên rồi. Nhưng giờ có cách để vẹn toàn đôi bên, tôi đương nhiên sẽ không bỏ cuộc.”

Ngay lúc Lăng Duy Khiết kể khổ với Hạ Dụng thì Khanh Khanh đang ngủ lại bị điện thoại đánh thức.

Khanh Khanh duỗi tay ra lấy di động ở đầu giường, trực tiếp đặt bên tai, đèn không mở, mắt cũng lười mở.

“Khiết, là anh à…” Khanh Khanh mơ màng nói.

Vốn dĩ La Tiêu Phụng gọi điện thoại để hẹn Khanh Khanh, nhưng không ngờ lại nghe thấy Khanh Khanh hỏi có phải là Lăng Duy Khiết không, cô ta không khỏi ghê tởm nói: “Thẩm Khanh Khanh, tôi là La Tiêu Phụng đây. Bây giờ Duy Khiết đang ở chỗ tôi, anh ấy bảo tôi gọi điện thoại cho cô nói là đêm nay có lẽ sẽ không về đâu.”

“Vậy à? Cảm ơn cô đã báo cho tôi biết. Phiền cô để Lăng Duy Khiết tiếp điện thoại đi.” Cơn buồn ngủ của Khanh Khanh bị giọng điệu ghê tởm của La Tiêu Phụng dọa chạy mất.

Tuy rằng cô không tin rằng Lăng Duy Khiết sẽ ở bên cạnh La Tiêu Phụng, nhưng trái tim cô vẫn đau đớn.

“Bây giờ Khiết không muốn tiếp điện thoại của cô. Thẩm Khanh Khanh, tôi và Khiết sắp kết hôn rồi. Tôi mong cô có thể biết liêm sỉ một chút, tự rời khỏi Khiết đi. Tuy rằng tôi không ngại anh ấy có người tình, nhưng tôi làm thế cũng là vì tốt cho cô thôi. Tuổi tác của cô cũng không còn nhỏ nữa, chẳng lẽ lại đi theo Khiết cả đời không danh không phận à? Cô suy nghĩ cho kỹ đi. Tôi mong rằng trước khi tôi và Khiết cử hành hôn lễ thì cô có thể biến mất trong cuộc sống của chúng tôi.” La Tiêu Phụng nói bằng giọng khoe khoang.

“La Tiêu Phụng, cô đang nói gì? Các người sắp kết hôn á? Cô xác định mình không phải đang nằm mơ hay sao?” Khanh Khanh hít thở thật sâu, nói với mình rằng bây giờ mình đang có thai, đừng chấp nhặt với cô ta.

“Thẩm Khanh Khanh, không bằng thế này đi, ngày mai cô ra ngoài, chúng ta gặp mặt đi, thế nào?” Đầu dây bên kia, La Tiêu Phụng đắc ý nói.

“Được, giữa trưa ngày mai. Cô chọn địa điểm đi.” Không ngờ Khanh Khanh cũng có lúc mất khống chế. La Tiêu Phụng vừa nói vậy mà cô đã đồng ý rồi.

“Được, mười hai giờ đúng trưa mai, chúng ta gặp nhau ở quán café Ánh Nắng Màu Vàng.” La Tiêu Phụng nói ngay mà không cần suy nghĩ.

“Mong rằng ngày mai cô tỉnh giấc mộng vẫn còn có thể nhớ rõ.” Khanh Khanh lạnh lùng, không chờ La Tiêu Phụng trả lời đã cúp điện thoại luôn.

Cúp điện thoại, Khanh Khanh lại không còn buồn ngủ nữa. Cô nhìn đồng hồ, không ngỡ đã qua 0 giờ rồi. Nhưng lúc này Khiết còn chưa về! Anh ấy đi đâu?

Khanh Khanh lấy di động, rất muốn gọi cho Lăng Duy Khiết. Nhưng nghĩ tới anh đã nói là tối nay sẽ về, chắc là sẽ không quên đâu.

Cứ vậy, Khanh Khanh đứng dậy đến phòng khách. Lúc này chú Phúc, thím Phúc đều đã ngủ. Khanh Khanh ngồi chờ trên sofa, mãi cho tới bốn giờ sáng.

Nhìn Lăng Duy Khiết ngủ trên sofa, Hạ Dụng không khỏi lắc đầu. Lúc trước còn nói là không uống, giờ lại say bí tỉ luôn rồi.

Hạ Dụng nhìn đồng hồ, lắc đầu bất đắc dĩ, nghĩ rằng sáng mai chắc Lăng Duy Khiết lại phải giải thích với Khanh Khanh rồi. Bỗng nhiên, bên tai lướt qua một câu, đó là lời mà Lăng Duy Khiết đã nói với Khanh Khanh sau bữa trưa hôm nay. Ah nhanh chóng lấy di động lên, vừa bấm mấy số, trong đầu bỗng nảy ra ý hay, nhanh chóng cầm lấy di động của Lăng Duy Khiết.

“Khiết, có phải đêm nay anh không về được hay không vậy?” Vừa thấy màn hình hiển thị dãy số của Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh lập tức dịu dàng hỏi.

Hạ Dụng lúng túng nói: “Khanh Khanh, xin lỗi, là tôi đây. Khiết uống hơi quá trớn, tôi thấy trời sắp sáng rồi nên không đưa anh ấy về.”

“Anh ấy lại uống rượu rồi. Hạ Dụng, vậy phiền anh chăm sóc anh ấy.” Khanh Khanh ngơ ngác, bật TV theo thói quen.

Cô không biết mình nên tin ai nữa. Hạ Dụng nói Lăng Duy Khiết đang ở chỗ mình, điểm này có thể chắc chắn, bởi vì anh ấy gọi bằng điện thoại của Khiết. Nhưng La Tiêu Phụng gọi điện thoại đã là ba bốn giờ trước. Lúc đó, Khiết đang ở đâu?

Trong lòng càng nghi ngờ thì càng khó chịu. Cô chỉ hận không thể tới chỗ Hạ Dụng ngay bây giờ để tìm hiểu cho ra nhẽ.

Càng nghĩ lòng càng rối bời, cuối cùng Khanh Khanh lại gọi điện thoại tới khách sạn, đánh thức con trai đang ngủ.

“Mẹ sao vậy mẹ?” Điện thoại là con út nhấc máy, vừa nghe thấy giọng Khanh Khanh, bé lập tức hỏi.

“Cưng à, có phải mẹ quấy rầy con không vậy? Xin lỗi, mẹ… Mẹ không ngủ được.” Khanh Khanh vốn còn muốn lừa con trai là mình gọi nhầm số, nhưng vừa nghĩ tới chuyện nói dối với trẻ con là không tốt nên cô bèn sửa lời.

“Mẹ, bố không về nhà.” Giọng nói của Duệ Duệ chứa đầy bất mãn, vừa nghe điện thoại vừa thay quần áo.

Sau khi nói chuyện với con trai xong, Khanh Khanh thoải mái hơn nhiều, nhưng vẫn không buồn ngủ, vì thế cứ ngồi bên ngoài xem TV. Một giờ sau, điện thoại bỗng vang lên. Cô nhìn dãy số, cảm thấy rất xa lạ, nhưng rồi vẫn nhấc máy.

“Mẹ, con ở bên ngoài nhà của mẹ, mẹ có thể ra ngoài được không?” Nghe thấy giọng nói của con trai, Khanh Khanh lập tức hóa đá.

Thấy Khanh Khanh không đáp lại, Duệ Duệ không khỏi nói to hơn: “Mẹ, mẹ có nghe thấy con nói chuyện không vậy?”

“Con trai, sao con lại… Lại đến đây?” Khanh Khanh kinh hãi, nhanh chóng đứng dậy mở cửa chạy ra ngoài cổng. Thấy con trai đứng ngoài xe taxi, Khanh Khanh không khỏi sợ hãi.

“Mẹ, chúng ta về Italia đi.” Duệ Duệ đi tới kéo tay Khanh Khanh nói.

Nhìn khuôn mặt ngây thơ của con trai, Khanh Khanh không khỏi cảm thấy xót lòng. Con trai săn sóc hơn chồng, hơn nữa cô thật sự rất muốn về đó. Nhưng nghĩ tới cú điện thoại của La Tiêu Phụng mấy giờ trước, cô vẫn quyết định gặp một lần, bèn ôm con trai lên xe nói: “Duệ Duệ, mẹ… Mẹ còn một số việc cần làm. Làm xong chúng ta trở về ngay.”

“Mẹ, mẹ không đi cùng với con à?” Duệ Duệ nhìn mẹ đứng bên xe, khuôn mặt nhỏ nhắn giận dữ nói.

“Được rồi, con chờ mẹ một lát, mẹ về thay quần áo.” Khanh Khanh nhìn áo ngủ trên người mình, dỗ con trai.

“Thế con ở đây chờ mẹ nhé.” Duệ Duệ nói bằng giọng kiên quyết.

“Vậy được rồi.” Khanh Khanh nhìn con trai, không đành lòng khiến con thất vọng, nói với tài xế: “Anh ơi, làm ơn chờ tôi một lát, tôi vào thay quần áo rồi ra ngay.”

“Người đẹp à, tôi đứng chờ ở đây cả buổi rồi, phải trả thêm tiền đấy.” Tài xế taxi bực bội nói.

“Đương nhiên. Rất xin lỗi, xin anh hãy chờ tôi quay lại, tôi vào thay quần áo ngay đây.” Khanh Khanh nói rồi nhanh chóng xoay người.

Cô về phòng thay quần áo, cầm túi xách lên, chuẩn bị đi. Ngẫm lại thế thì không ổn, cứ thế đi luôn thì chú Phúc với thím Phúc nhất định sẽ sốt ruột. Lỡ họ nói cho Lăng Duy Khiết, cho rằng cô chạy trốn thì không ổn lắm đâu. Cho nên cô để lại tờ giấy đặt trong nhà bếp. Lát nữa thím Phúc dậy nấu bữa sáng chắc chắn sẽ thấy.

“Mẹ, mẹ chỉ có chút đồ đạc đó thôi à?” Khanh Khanh đi ra. Duệ Duệ thấy cô thậm chí không có lấy một cái rương hành lý, không khỏi bực bội hỏi.

“Không phải, con trai à. Lát nữa mẹ giải thích với con. Mình về khách sạn trước thôi.” Khanh Khanh biết con trai tức giận, nhưng cô không thể cứ thế mà chạy trốn được. Cho dù muốn đi cũng phải đi một cách quang minh chính đại.

Nếu Khiết thật sự muốn kết hôn với La Tiêu Phụng thì cô nhượng bộ là được. Một người là chồng, một người là em gái. Nếu họ đã thật sự quyết định thì cô sẽ không tranh giành với cô ta làm gì. Nhưng cô vẫn muốn xác nhận xem Khiết có phải là vì báo thù hay không. Nếu là thế thì cô nhất định phải ngăn cản.

“Mẹ, dù sao con cũng không cho mẹ về nữa đâu. Ổng hoàn toàn không xứng làm bố của tụi con, càng không xứng làm chồng của mẹ.” Sau khi về khách sạn, Duệ Duệ không bận tâm tới anh trai đang ngủ, kháng nghị mãnh liệt với mẹ mình.

“Con trai, cho dù mẹ muốn rời đi thì cũng không thể làm thế được. Năm đó mẹ đã đăng ký kết hôn với bố con rồi. Cho nên không phải nói đi là đi được đâu.” Khanh Khanh thử giải thích cho con trai nghe.

“Vậy thì ly hôn đi. Tụi con không cần bố, con cũng không muốn ở lại chỗ này.” Duệ Duệ nổi giận nói.

Khanh Khanh nhìn con trai, ôm nó vào lòng. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thấy con trai nổi giận bao giờ. Hôm nay là lần đầu tiên con nói chuyện lớn tiếng với cô như thế.

Khanh Khanh dỗ con trai: “Con à, cho mẹ chút thời gian được không? Mẹ hứa với con là nhất định sẽ biết rõ chân tướng rõ ràng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.