Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 120: Chương 120: La tiêu phụng là em gái cùng cha khác mẹ với cậu




“Đừng để tôi phải nói lại lần thứ ba, bảo bà ta cút đi, sau này nếu còn ai nhắc đến người phụ nữ họ La đó, tự mình cút xéo.” Sắc mặt Lăng Duy Khiết tái mét nói.

“Vâng, thưa Tổng giám đốc, tôi biết rồi.” Sắc mặt thư ký nhanh chóng trắng bệch, mặc dù công việc này vất vả nhưng lương cao, cô ta không muốn phải thay đổi công việc.

Lăng Duy Khiết nói xong, cầm lấy áo vét, đi thẳng, anh không muốn để lỡ thời gian đi ăn cùng với lũ trẻ, đây chính là lần đầu tiên mà người làm cha như anh ăn cơm với các con.

Xe vừa ra khỏi ga ra, đã có một bóng dáng màu xanh da trời lao ra từ bên trái, Lăng Duy Khiết vội vàng đạp phanh, không nhịn được muốn chửi nhưng khi nhìn rõ người ở trước mặt thì lại hối hận vì đã không lái xe đi thẳng.

La Mị Quỳnh này thật sự vẫn chưa chịu từ bỏ, lại dám dùng cách biến thái này để ngăn cản anh.

“La Mị Quỳnh, là bà chán sống hay không nghe thấy lời tôi nói ngày hôm qua vậy, cút khỏi Trung Quốc, đừng để tôi nhìn thấy bà nữa.” Lăng Duy Khiết hạ cửa xe ô tô xuống, lớn tiếng cảnh cáo La Mị Quỳnh lúc này đã tái mặt.

“Tôi muốn có năm mươi triệu đô, tôi đã điều tra rồi, tập đoàn Lăng Vân là công ty đã lên sàn chứng khoán, giá trị thị trường đến mấy trăm triệu, năm mươi triệu này chỉ là một phần nhỏ trong số đó, chỉ cần nhận được tiền, tôi sẽ lập tức đưa Tiêu Phụng trở về Mỹ.” La Mị Quỳnh không biết xấu hổ nói.

“Tôi thấy bà nên vào bệnh viện tâm thần đi, cút, nếu như bà còn ngăn cản nữa, tôi sẽ không ngại gây ra một chút ngoài ý muốn nào đâu.” Lăng Duy Khiết cười lạnh, bộ mặt thật của người phụ nữ này cuối cùng cũng đã lộ ra rồi. Năm mươi triệu, bàn tính của bà ta gõ đẹp thật, anh thà quyên góp năm mươi triệu này cho công trình hi vọng, cũng sẽ không đưa cho loại phụ nữ trơ tráo này.

“Lăng Duy Khiết, đây là biên bản giám định của bệnh viện, cậu có thể xem qua, năm mươi triệu này, là thứ chúng tôi nên có, nếu như làm ầm đến tòa án, tôi tin tuyệt đối không chỉ có năm mươi triệu này đâu.” Nói xong, bà ta nhét tờ giấy trên tay vào trong cửa xe ô tô.

“Nếu như nói La Tiêu Phụng không phải do bà sinh thì sẽ không ai tin cả, hai mẹ con đều hèn hạ vô sỉ giống nhau, bà tưởng rằng chỉ bằng một tờ giấy này, tôi sẽ đưa cho bà năm mươi triệu sao?” Lăng Duy Khiết cười lạnh, tờ giám định DNA này vô dụng đối với anh, cho dù Khanh Khanh là do bà ta sinh ra, anh cũng không đưa cho bà ta năm mươi triệu.

“Lăng Duy Khiết, cậu biết rõ, số tiền này là người làm mẹ như tôi đòi cho Tiêu Phụng, Tiêu Phụng là con gái của Kiến Hoa, mà tập đoàn Lăng Vân là do cậu được thừa kế từ Kiến Hoa, dựa theo luật thừa kế của Trung Quốc, Tiểu Phụng cũng có quyền thừa kế, hiện giờ chúng tôi không yêu cầu gì cả, chỉ cần năm mươi triệu, từ nay về sau, mẹ con chúng tôi sẽ không bao giờ trở về Trung Quốc nữa.” La Mị Quỳnh “hùng hồn” nói.

Lăng Duy Khiết lắng nghe, lúc này mới nghiêm túc đọc tờ biên bản giám định, thì ra trên đó là giám định DNA của La Tiêu Phụng và anh.

“Ha ha ha ha... La Mị Quỳnh, tính toán của bà thật sự rất kỹ càng, đáng tiếc là bà đã tính sai rồi, trước khi đòi cổ phần của tập đoàn Lăng Vân, trước khi đòi tiền, bà nên đi điều tra khi cha tôi qua đời đã để lại những gì cho tôi.” Lăng Duy Khiết nói xong, lại vứt tờ giấy ra ngoài, không đợi La Mị Quỳnh hành động, anh đã lên ga, lao “vút” ra ngoài.

Chân La Mị Quỳnh run rẩy, ngồi bệch trên mặt đất. Mặc dù ở Mỹ, chồng bà ta có nông trường, cả nhà bọn họ sống cũng rất tốt nhưng không ai lại chê tiền nhiều, hơn nữa, số tiền này là thứ Tiêu Phụng xứng đáng nhận được, bà ta tranh giành cho con gái thứ mà nó nên có thì có gì sai.

Lăng Duy Khiết vốn không để tâm đến sự tống tiền của La Mị Quỳnh, nhưng nghĩ đến sự ghê tởm của hai mẹ con bọn họ, vẫn quyết định làm chút gì đó, để tránh đến lúc ấy lại bị động. Anh cầm điện thoại lên, gọi cho thám tử tư, anh muốn biết tất cả mọi thứ về La Mị Quỳnh.

Lăng Duy Khiết vừa đến bệnh viện, Hạ Dụng bèn đi tới thần thần bí bí hỏi: “Duy Khiết, tôi đã sắp xếp xong xuôi cho cậu rồi, hôm nay sẽ không có ai quấy rầy cậu, cậu và Khanh Khanh cứ tâm sự thoải mái, hai đứa nhỏ thì giao cho tôi.”

“Cảm ơn, Hạ Dụng, tôi muốn đưa hai đứa nhỏ ra ngoài ăn cơm, tạm thời còn phải làm phiền cậu giúp tôi chăm sóc cho Khanh Khanh.” Lăng Duy Khiết rất cảm kích, từ sau khi Khanh Khanh nhập viện, Hạ Dụng hầu như đều ở bệnh viện, mặc dù thoạt nhìn, anh ta giống như kiểu người chỉ biết chơi bời, nhưng thật ra, anh ta cũng có việc mình muốn làm.

Nhưng anh ta là người giúp bạn không tiếc cả mạng sống của mình, từ hôm qua đến giờ, anh ta vẫn luôn tự trách bản thân về việc Khanh Khanh mất đi đứa bé, muốn dùng mọi cách để bù đắp.

“Khanh Khanh, anh muốn đưa Lâm Lâm và Duệ Duệ ra ngoài ăn cơm, được không em?” Lăng Duy Khiết của hôm nay đã lịch sự hơn nhiều, chí ít không còn bá đạo như trước nữa.

Khanh Khanh gật đầu, nói nhỏ với hai đứa trẻ: “Lâm Lâm, Duệ Duệ, các con cùng đi ăn với bố nhé, ăn cơm xong, cậu sẽ đến đón các con, các con đến ở chỗ cậu một thời gian ngắn, đợi mẹ xuất viện...”

Lăng Duy Khiết vừa nghe thế liền nói: “Anh đã bảo chú Phúc dọn dẹp phòng rồi, hai đứa nhỏ về nhà ở được chứ?”

Khanh Khanh do dự một lúc, yêu cầu của Lăng Duy Khiết cũng không quá đáng nhưng chắc chắn hai đứa nhỏ sẽ không đồng ý, hơn nữa, chú thím Phúc không thể quản lý được chúng, huống chi tuổi của họ cũng đã lớn rồi.

“Được chứ Khanh Khanh?” Lăng Duy Khiết biết rõ có thể Khanh Khanh sẽ không đồng ý, nhưng vẫn không từ bỏ ý định.

Nhìn hai đứa nhỏ, Khanh Khanh dịu dàng nói: “Bố mẹ em tới rồi, em nghĩ tạm thời để họ chăm sóc thì sẽ tốt hơn, dù sao chú thím Phúc cũng đã lớn tuổi rồi.”

“Nhưng mà như vậy liệu có làm phiền tới họ quá không? Hơn nữa anh đã bảo chú Phúc thuê người, hẳn là...” Lăng Duy Khiết còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Hạ Dụng kéo ra ngoài.

“Duy Khiết, cậu cũng đừng gấp gáp quá, cho bọn họ một chút thời gian, trước tiên cậu phải khiến cho hai đứa nhỏ chấp nhận cậu, bọn chúng chịu gọi cậu một tiếng “bố” xuất phát từ đáy lòng, thì đưa chúng về nhà cũng không muộn, hơn nữa, hiện tại chúng cũng sẽ không rời đi ngay.” Hạ Dụng khuyên nhủ Lăng Duy Khiết, sợ anh nóng vội, ngược lại sẽ khiến cho mối quan hệ mới ổn lại trở nên căng thẳng.

“Nhưng mà tôi có chút không yên tâm, hôm nay La Mị Quỳnh lại đến tìm tôi, ngộ nhỡ bà ta biết bố mẹ của Thẩm Hạo Trự đã tới Thượng Hải, rồi đi tìm bọn họ, tôi sợ sẽ có nguy hiểm.” Lăng Duy Khiết làm sao không biết, nhưng ở nhà, anh không yên tâm, tục ngữ nói chó cùng rứt giậu, không biết hai người phụ nữ kia sẽ làm ra chuyện quá đáng gì nữa.”

Mà hiện tại, đối với Lăng Duy Khiết mà nói, điều quan trong nhất, chính là bọn trẻ và Khanh Khanh.

Hạ Dụng kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu ra, cau mày nói: “Bà ta lại tìm cậu sao? Vẫn muốn cổ phần của tập đoàn Lăng Vân ư?”

“Ừm, lần này bà ta nói muốn năm mươi triệu đô.” Lăng Duy Khiết ngồi xuống, nhìn thấy hai đứa nhỏ, anh mới nghĩ tới một số chuyện, hiện tại, anh không còn là một mình nữa, rất nhiều chuyện phải suy nghĩ cho con cái, cho Khanh Khanh trước.

“Năm mươi triệu? Bà ta đúng là tham lam, đây là tống tiền đó, nếu như để Khanh Khanh biết...” Hạ Dụng lắc đầu thở dài, gặp phải một bà mẹ như vậy, chỉ sợ không ai có thể sống dễ chịu.

“A Dụng, cậu đi điều tra giúp tôi một chuyện, La Mị Quỳnh nói La Tiêu Phụng là con của bố tôi, cậu giúp tôi điều tra một chút, xem có phải có chuyện như vậy không, nếu là thật, làm phiền cậu chuẩn bị một số tài liệu giúp tôi, sẵn sàng để ra tòa bất cứ lúc nào.” Lăng Duy Khiết hít sâu, hiện giờ chuyện này chỉ có thể giao cho Hạ Dụng, thứ nhất, Lăng Duy Khiết không thể phân thân đi làm hai việc, hai là quan hệ của Hạ Dụng khá rộng, làm việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Chỉ nghe thấy một tiếng “bịch” vang lên, trán của Hạ Dụng đập lên trên bàn, anh ta xoa trán, kinh hoàng nói: “Không phải chứ? La Tiêu Phụng kia... Cô ta... Sao cô ta lại là em gái cậu?”

“Cho nên tôi cần cậu điều tra giúp tôi thử xem sao.” Kỳ thật trong lòng Lăng Duy Khiết đã có mấy phần rõ ràng, La Tiêu Phụng thực sự có khả năng là em gái của anh, nhưng anh không thể chấp nhận cô em gái này.

“Nếu như phải thì sao? Cậu thật sự muốn chia một nửa cổ phần của tập đoàn Lăng Vân cho cô ta sao?” Hạ Dụng nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Lăng Duy Khiết, lo lắng hỏi.

“Không thể nào, tập đoàn Lăng Vân là tâm huyết của tôi, cho dù cô ta là con gái của bố, tôi cũng không thể cho cô ta cổ phần của tập đoàn Lăng Vân. Xem ra đã đến lúc đi tìm người phụ nữ kia rồi.” Lăng Duy Khiết khẽ than thở trong lòng.

Mẹ con La Mị Quỳnh, giống như con đỉa hút máu, chỉ cần bị dính lên, sợ rằng sẽ không vứt đi được, cho nên, anh quyết không thể thỏa hiệp. Huống chi lúc trước thứ mà ba anh để lại là một công ty nợ nần chồng chất, sau khi Hồ Tiểu Lương kết hôn với ba, liền vào công ty, trước khi ba qua đời, công ty đã bị cô ta lấy hết.

Năm năm trước, khi ba qua đời vì bệnh, Lăng Duy Khiết vô cùng đau lòng, không ngờ công ty lại xuất hiện vấn đề lớn như vậy, khi anh điều tra ra vấn đề ở đâu, Hồ Tiểu Lương đã bỏ trốn mất dạng từ lâu.

“Duy Khiết, cậu có tin tức của Hồ Tiểu Lương không?” Hạ Dụng vừa nghe, lập tức hiểu ra, Lăng Duy Khiết muốn đi tìm Hồ Tiểu Lương, nếu như thật sự muốn ra tòa thẩm vấn, cũng chỉ có cô ta đứng ra mới có thể giải quyết được hai rắc rối lớn là mẹ con La Mị Quỳnh.

“Ừm...” Lăng Duy Khiết đáp lại, trong lòng vô cùng buồn phiền, dẫu sao cũng là mối tình đầu, cũng chính bởi vì phần tình cảm trước đây, Lăng Duy Khiết mới không thể ra tay được, nếu không, anh đã sớm đưa Hồ Tiểu Lương vào nhà giam rồi.

Hiện tại, phải đi tìm cô ta, Lăng Duy Khiết có chút lo lắng. Vừa lo lắng Hồ Tiểu Lương sẽ làm rối loạn, lại lo lắng sau khi Khanh Khanh biết sẽ nghĩ ngợi lung tung.

Nhưng chuyện này không thể để cho Khanh Khanh biết, nếu như Khanh Khanh biết La Mị Quỳnh là một người phụ nữ hèn hạ, vô liêm sỉ như vậy, chắc chắn cô sẽ không thể chịu đựng được.

Dương như Hạ Dụng biết Lăng Duy Khiết đang lo lắng điều gì, anh ta chủ động nói: “Duy Khiết, nếu không thì cứ giao chuyện này cho tôi đi, hiện giờ cậu có vợ, có con, thật sự không thích hợp liên lạc với cô ta.”

“Đây là chuyện giữa tôi và cô ta, tôi phải đích thân đối mặt.” Sau một lúc im lặng Lăng Duy Khiết nặng nề nói.

“Nhưng mà Khanh Khanh thì sao?”

“Chuyện này không thể để cô ấy biết, do đó bất kể như thế nào, cũng phải xử lý xong tất cả mọi việc trước khi Khanh Khanh xuất viện, Hạ Dụng, giúp tôi nói với bác sĩ một chút, cố gắng đừng để cho Khanh Khanh ra viện quá sớm.” Lăng Duy Khiết nghiêm nghị nói.

“Được, tôi sẽ nói với bác sĩ Ngô, nhưng cậu phải đặc biệt chú ý, nhất định không được để ba người phụ nữ đó lừa, bất kỳ một người nào cũng không được, nhất là Hồ Tiểu Lương, cô ta là mối tình đầu của cậu, cậu...”

“Vợ của tôi là Thẩm Khanh Khanh, hiện giờ trong mắt của tôi chẳng thể nào chứa nổi được ai khác.” Lăng Duy Khiết quả quyết.

Hạ Dụng muốn nói nhưng lại thôi, mặc dù anh ta chưa từng gặp Hồ Tiểu Lương, nhưng từ những điều mà Lăng Duy Khiết nói, người phụ nữ này không hề đơn giản, anh ta thật sự rất lo lắng, không biết Duy Khiết có thể đối phó được không: “Có bất cứ điều gì cần giúp đỡ thì cứ nói ra nhé, tôi hi vọng người một nhà các cậu có thể sớm ngày đoàn tụ.”

“Cảm ơn, cùng ăn trưa với bọn tôi không?” Lăng Duy Khiết nhìn đồng hồ, phải đưa lũ nhỏ đi ăn cơm thôi.

“Hôm nay là lần đầu tiên ba cha con mấy người cùng ăn cơm, tôi cũng không muốn làm người thứ tư, cậu cứ yên tâm đi đi, về Khanh Khanh, tôi sẽ dặn dò hộ lý trông nom cô ấy cẩn thận.” Hạ Dụng cười xua tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.