Thẩm Hạo Trự thật sự rất muốn cúp điện thoại nhưng lại sợ Lăng Duy Khiết sẽ đến từng phòng tìm thật, lỡ như tìm được phòng của hai đứa nhỏ thì phiền lắm. Một khi người say đã mượn rượu làm càn thì chuyện gì cũng dám.
Bất đắc dĩ anh ta phải để Lăng Duy Khiết đến phòng của mình.
“Lăng Duy Khiết, anh uống rượu rồi nổi điên gì thế hả, không phải Khanh Khanh ở trong phòng của anh sao?” Trước khi Lăng Duy Khiết đến, Thẩm Hạo Trự đã gọi điện thoại cho Khanh Khanh nhưng không ai bắt máy, gọi cho hai đứa nhỏ thì được biết Khanh Khanh không ở đấy. Nhận được tin này, Thẩm Hạo Trự vừa thở phào lại cảm thấy lo lắng trong lòng. Đã trễ thế này rồi, chẳng lẽ Khanh Khanh ra khỏi khách sạn rồi sao?
“Thẩm Hạo Trự, rốt cuộc anh đã nói gì với Khanh Khanh? Tại sao cô ấy muốn ly hôn?” Lăng Duy Khiết cảm giác bản thân hiện tại rất tỉnh táo. Từ năm năm trước người anh vợ này đã bắt đầu ngăn cản bọn họ đến với nhau, sau khi Khanh Khanh trở lại anh ta cũng không hề từ bỏ, ở bên ngoài là anh trai nhưng thật ra trong lòng người này vốn dĩ không phải tình anh em đối với Khanh Khanh.
“Nếu Khanh Khanh chịu nghe lời tôi thì đã ly hôn với anh sớm hơn rồi chứ không phải chờ đến bây giờ. Lăng Duy Khiết, anh đừng có mượn rượu nổi điên, bản thân anh có lỗi với Khanh Khanh nhưng lại đẩy lỗi lầm lên trên người người khác, anh có còn là đàn ông không hả?” Thẩm Hạo Trự đóng sầm cửa lại, anh ta nhịn Lăng Duy Khiết lâu như vậy rồi, ngày hôm nay vừa khéo giải quyết luôn một thể.
“Thẩm Hạo Trự, tôi rất tỉnh táo, anh nghĩ tôi không phát hiện ra chút mưu mô của anh sao? Lần trước anh cố ý nói cho tôi biết quan hệ giữa Khanh Khanh và La Mị Quỳnh, đơn giản chỉ là muốn tôi ly hôn với Khanh Khanh. Đáng tiếc anh lại quên rằng hiện tại là thế kỷ hai mươi mốt chứ không phải thời cổ đại, anh cũng quên luôn y học bây giờ rất tiến bộ.” Lăng Duy Khiết giễu cợt nói.
“Đúng thì thế nào, Lăng Duy Khiết, anh không xứng với Khanh Khanh, anh nghĩ trên đời này có chuyện tốt như vậy à. Một bên tìm mẹ cô ấy để trả thù, một bên lại kết hôn với cô ấy, bảo cô ấy sinh con đẻ cái cho anh. Lăng Duy Khiết, nếu anh đã chọn trả thù thù, hãy để Khanh Khanh đi đi.” Thẩm Hạo Trự dùng giọng điệu khẩn thiết gần như cầu xin.
“Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh, chỉ cần anh giao Khanh Khanh ra và không có ý nghĩ không nên có với Khanh Khanh thì vợ chồng chúng tôi đều sẽ coi anh như anh cả, anh trai.” Lăng Duy Khiết ngồi xuống, anh đã kết luận, Khanh Khanh bỏ đi là đến đây, chắc chắn không phải đến chỗ tên ngoại quốc kia.
“Cảm ơn ý tốt của anh Lăng, nhưng tôi cũng chả muốn làm anh trai của anh, anh đi đi, muộn rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Thẩm Hạo Trự cười gằn một tiếng rồi đuổi Lăng Duy Khiết đi.
“Tôi đã nói rồi, anh không giao Khanh Khanh ra thì đêm nay tôi không đi đâu cả.”
“Xem ra vẫn chưa ai biết tổng giám đốc tập đoàn công ty Lăng Vân niêm yết trên thị trường chứng khoán lại là một tên khốn nạn nhỉ? Đây là khách sạn đấy, nếu như Khanh Khanh muốn bỏ đi, anh cho rằng cô ấy sẽ ngốc đến vậy sao? Lăng Duy Khiết, anh tỉnh táo lại một chút đi, nếu anh không thay đổi thái độ của mình, không đối xử tử tế với Khanh Khanh thì đến cuối cùng anh sẽ chẳng còn gì cả.” Thẩm Hạo Trự tựa như cảnh cáo cũng tựa như nhắc nhở.
Lăng Duy Khiết trầm mặc, quả thật ở đây là khách sạn, dù có thể nào Khanh Khanh cũng không thể trốn ở đây. Vì lúc trước anh có gặp Thẩm Hạo Trự nên biết được anh ta sống ở đây, Khanh Khanh chắc chắn sẽ nghĩ rằng nơi đầu tiên anh tìm đến chính là chỗ này.
“Có thật là không ở đây?”
Thấy Lăng Duy Khiết vẫn còn nghi ngờ, Thẩm Hạo Trự không khỏi tức giận, đồng thời thấy không đáng thay cho Khanh Khanh. Anh siết chặt nắm đấm lại rồi quát to với Lăng Duy Khiết: “Cút xéo, thằng họ Lăng này, tao không muốn đánh một thằng say như mày, một người phụ nữ đã chịu sinh con cho mày mà mày còn nghi ngờ cô ấy ư, mày có cảm thấy bản thân thật sự yêu cô ấy không?”
Trong lòng Lăng Duy Khiết chợt cảm thấy vừa bất an, vừa chốt dạ không biết tả sao, chỉ đành ngắc ngứ đáp: “Tôi... Tôi đã hỏi lễ tân rồi, Khanh Khanh không hề ra khỏi khách sạn. Đã trễ thế này rồi, cô ấy có thể đi đâu chứ?”
Ba giờ sáng, khách sạn đã tiến vào màn đêm yên tĩnh, khách khứa đều say giấc nồng, trên hành lang im ắng không chút tiếng động nào, bỗng nhiên cửa cầu thang khẽ mở, một bóng người lom khom bước ra từ trong bóng tối. Từ mái tóc dài rối tung kia có thể nhìn ra đây là một người phụ nữ,
Nếu lúc này có ai đó nhát gan đi qua, e là đã chết lâm sàng luôn rồi, cho dù gan lớn đến đâu cũng phải giật mình mất nửa cái hồn.
Người kia ngẩng đầu lên đã thấy rõ đó là Thẩm Khanh Khanh. Trong màn đêm thăm thẳm, sắc mặt nhợt nhạt chẳng chút huyết sắc của cô đã tạo nên sự tương phản rõ rệt. Hóa ra một giờ trước, lúc Lăng Duy Khiết đang đi khắp nơi tìm Khanh Khanh thì Khanh Khanh đang trốn dưới cầu thang. Ở đây rất tối, cô rất sợ, muốn đi nhưng lại không đi được. Vừa rồi ở trong phòng bụng cô đã rất đau, đến hiện tại thì bụng đã đau đến mức không đứng lên nổi.
Cô có một dự cảm không lành, nhưng điện thoại lại không mang theo bên người. Cô thật sự rất sợ, chẳng lẽ đây đều là do vận mệnh an bài cả sao? Lẽ nào đứa nhỏ này thật sự không có duyên với cô?
Trong bóng tối, Khanh Khanh vịn tường muốn đứng lên, nhưng lại thấy choáng váng một trận, hai chân đột nhiên không nghe theo điều khiển. Dù cô muốn duy trì tỉnh táo nhưng đầu óc bỗng trở nên trống rỗng, sau đó ngã khuỵu xuống cầu thang. Giờ đây tỉnh lại, cô bắt đầu giãy dụa muốn cầu cứu.
Cô vịn tường chống đỡ thân thể đi đến gian phòng của hai đứa con, phòng của Lăng Duy Khiết tuy gần ngay bên cạnh nhưng bây giờ người cô không muốn nhìn thấy nhất chính là anh.
Trong phòng, Hạ Dụng vừa mới nói chuyện điện thoại xong với Lăng Duy Khiết, anh ta rất lo lắng, đến bây giờ vẫn chưa tìm ra được Khanh Khanh. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì anh ta sẽ thành hung thủ, làm sao bây giờ? Có nên ra ngoài tìm không đây?
Hạ Dụng nhìn hai đứa bé đang ngủ say trên một cái giường khác, tựa hồ không có chút lo lắng nào lại nhớ tới ban nãy anh thật sự muốn nói cho Lăng Duy Khiết biết chuyện mấy đứa nhỏ. Nhưng giờ Khanh Khanh lại cãi nhau với Duy Khiết, tất nhiên lúc này không phải là thời cơ thích hợp để tiết lộ cho cậu ta.
Ngay lúc anh đang khổ não thì phong thanh nghe thấy tiếng gõ cửa yếu ớt vang lên bên tai. Ban đầu Hạ Dụng không dám nhúc nhích bởi vì lo rằng đó là Lăng Duy Khiết, nếu như thế thì lúc đấy đừng nói Khanh Khanh, Thẩm Hạo Trự chắc chắn sẽ tìm anh ấy tính sổ.
Tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên, Hạ Dụng rón rén đứng dậy nhưng anh không mở toang cửa mà chỉ dám he hé. Vừa nhìn thấy một cô gái tóc tai bù xù đứng ở ngoài, Hạ Dụng chết đứng.
“Hạ... Hạ Dụng, phiền anh đưa tôi đến bệnh viện...” Khanh Khanh chậm rãi ngẩng đầu, đau đớn nói.
“Khanh Khanh, cô bị làm sao vậy?” Hạ Dụng kinh hãi, vội vàng đỡ Khanh Khanh vào phòng.
“Bụng... bụng của tôi đau quá, đưa tôi đến... bệnh viện...” Khanh Khanh vươn tay đè bụng lại, trong đầu Hạ Dụng nổ ầm một tiếng, cứ như bị người ta ném cho một trái bom nguyên tử vậy.
“Khanh Khanh, tôi lập tức gọi cho Duy Khiết...”
“Đừng, đừng gọi anh ấy... Mau đưa tôi đi bệnh viện...” Tay Khanh Khanh nắm chặt lấy quần áo của Hạ Dụng: “Đừng... đừng để hai đứa nhỏ biết.”
“Được, để tôi lấy chìa khóa xe...” Hạ Dụng vội vã xoay người lại, ngay cả quần áo cũng không thay mà chỉ đến lấy chìa khóa xe rồi ra cửa ngay.
Vốn anh muốn đỡ Khanh Khanh, tuy rằng bây giờ không phải là thời nam nữ thụ thụ bất thân nhưng vẫn là điều cấm kỵ., Chỉ có điều, khi nhìn thấy Khanh Khanh đau đến nỗi không đứng vững được, anh ta chẳng còn tâm trạng mà suy xét đến vấn đề ấy, mau mau chóng chóng bế Khanh Khanh lên, chạy đến hướng thang máy.
Sau khi lên xe, Khanh Khanh lo lắng cho hai đứa nhỏ nên gọi điện cho Thẩm Hạo Trự để đến chăm sóc, Thẩm Hạo Trự vừa nghe thấy Khanh Khanh phải đi bệnh viện thì đâu còn nhớ đến con cái gì nữa.
Dưới tình huống cấp bách, anh ta chạy đến gõ cửa phòng James rồi dẫn James đang mù tịt đến phòng của Lâm Lâm với Duệ Duệ, bảo James chăm sóc cho hai đứa nhỏ. Còn anh ta thì chạy suốt đêm đến bệnh viện, chỉ có Lăng Duy Khiết say rượu nên bây giờ vẫn còn nằm ngủ ngon lành.
Lúc Thẩm Hạo Trự chạy tới bệnh viện thì Khanh Khanh đã trở lại phòng bệnh nghỉ ngơi.
“Hạ Dụng, em gái tôi thế nào rồi?” Vừa tìm thấy Hạ Dụng, Thẩm Hạo Trự đã vội vàng hỏi.
“Thai nhi rất nguy hiểm nhưng mà Khanh Khanh đã rất kiên cường, tạm thời không có gì đáng ngại cả, thế nhưng chắc phải nhập viện một thời gian đấy.” Hạ Dụng thở dài, ở trong lòng đã cảm ơn thần phật phù hộ, may mà không có chuyện gì, nếu không thì anh ta thật sự không biết phải khai báo với Duy Khiết như thế nào nữa.
Nếu như tối hôm qua anh ta không mang Duy Khiết đến khách sạn thì tất cả những chuyện này đã không xảy ra. Nhưng như thế cũng là một bài học kinh nghiệm, sau này anh sẽ không bao giờ làm ra mấy loại chuyện ngu xuẩn như thế nữa.
“Hạ Dụng, chuyện này anh không được nói cho Lăng Duy Khiết biết, anh ta không có tư cách để biết.” Thẩm Hạo Trự nhìn Khanh Khanh nằm trên giường rồi nhắc nhở Hạ Dụng.
“Chuyện này... Tổng giám đốc Thẩm, cho dù thế nào đi nữa thì Duy Khiết cũng là chồng của Khanh Khanh, cậu ấy có quyền...”
Hạ Dụng đang nói chuyện với Thẩm Hạo Trự thì Khanh Khanh nằm trên giường đã tỉnh dậy bỗng nhiên cất tiếng: “Hạ Dụng, xin nhờ anh giúp tôi một chuyện.”
“Khanh Khanh, em tỉnh rồi.” Thẩm Hạo Trự vui mừng xông đến bên giường.
Hạ Dụng lập tức nói: “Khanh Khanh, cô có chuyện gì thì cứ nói, chỉ cần tôi làm được thì chắc chắn sẽ giúp.”
Nhưng anh ấy lại có linh cảm lần chuyện Khanh Khanh muốn nhờ mình giúp chắc chắn có liên quan đến Duy Khiết, chẳng lẽ cô cũng muốn xin anh không được nói cho Duy Khiết biết?
“Anh, phiền anh đi ra ngoài canh chừng giúp em được không?” Khanh Khanh nói với Thẩm Hạo Trự.
“Khanh Khanh, có chuyện gì mà anh không được nghe chứ?” Thẩm Hạo Trự có phần bất mãn, không hiểu tại sao Khanh Khanh phải bảo anh ta đi ra ngoài, rốt cuộc cô muốn nhờ Hạ Dụng giúp chuyện gì đây? Còn có chuyện mà anh ta không thể làm giúp sao?
“Anh, chỉ muốn anh ra ngồi xem có người nào đến không thôi mà.” Khanh Khanh mệt mỏi định ngồi dậy thì đã bị Hạ Dụng mau chóng đè cô xuống.
“Khanh Khanh, bác sĩ bảo cô phải nằm nghỉ ngơi, không được ngồi, càng không thể đứng, như thế sẽ không tốt cho thai nhi.”
“Hạ Dụng, anh nhất định phải giúp tôi việc này, đây... đây có phải là bệnh viện cua nhà anh đúng không?” Khanh Khanh nhìn xung quanh, hy vọng có thể đúng là bệnh viện của nhà Hạ Dụng.
“Đúng vậy Khanh Khanh, thế xin hỏi...” Hạ Dụng gãi gãi đầu, thật sự không hiểu Khanh Khanh muốn nói gì.
“Nếu như anh ấy đến, xin anh hãy nói cho anh ấy rằng... bảo rằng...” Khanh Khanh cắn môi, nhịn không cho nước mắt rơi rồi run giọng nói: “Xin anh hãy giúp tôi nói với anh ấy rằng, đứa bé... đứa bé đã không còn.”
“Hả...” Hạ Dụng sợ ngây người, đây chẳng phải bảo anh ấy đi lừa dối người bạn thân nhất của mình sao? Lời nói dối thế này chẳng bao lâu nữa là lộ thôi, bụng của Khanh Khanh sẽ càng lúc càng lớn.
“Xin anh hãy đồng ý với tôi chuyện này.” Thấy Hạ Dụng không nói lời nào thì Khanh Khanh lại cầu xin thêm lần nữa.
Hạ Dụng vô cùng khó xử đáp: “Chuyện này, Khanh Khanh, cho dù tôi có nói như thế thì cũng đâu có tác dụng gì, qua thêm mấy tháng nữa bụng của cô cũng sẽ lớn lên thôi.”
“Chuyện này anh không cần phải lo, đến lúc đó mà bị anh ấy phát hiện thì tính sau, hiện tại chỉ xin anh giúp tôi việc này thôi, anh làm được không?”
Nhìn ánh mắt khẩn cầu của Khanh Khanh, nghĩ đến mọi chuyện ngày hôm qua thì Hạ Dụng khó xử gật gật đầu. Cứ coi như anh ấy đang bù đắp sai lầm của bản thân đi.
“Khanh Khanh, chờ em xuất viện thì chúng ta về nhà đi, trên đời này còn rất nhiều người đàn ông tốt, chúng ta không cần phải đi theo Lăng Duy Khiết làm gì, huống chi anh ta vốn dĩ...” Thẩm Hạo Trự ở bên ngoài cũng nghe thấy được, cho nên sau khi Khanh Khanh nói xong thì anh ta lập tức chạy vào đề nghị với Khanh Khanh.
Nhưng mà không ngờ rằng lời anh ta còn chưa kịp nói hết thì phía sau đã truyền đến giọng nói của Lăng Duy Khiết: “Thẩm Hạo Trự, anh lại muốn nói xấu gì tôi nữa.”
“Duy Khiết, rốt cuộc cậu cũng đến rồi, mau đến nhìn Khanh Khanh đi, chăm sóc cô ấy nhiều vào, những lúc thế này phụ nữ cần nhất có người ở bên cạnh.” Hạ Dụng vừa nghe thấy giọng nói của Lăng Duy Khiết đã vội vã đẩy anh đến trước giường bệnh của Khanh Khanh.