Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 21: Chương 21: Người yêu cũ khiêu khích




“Cậu chủ, ông chủ trước giờ vẫn không khỏe, trước đây ông ấy sợ cậu lo lắng nên không nói cho cậu biết.” Bác Phúc trả lời Lăng Duy Khiết.

“Bố, bố sẽ không sao hết, bố chắc chắn sẽ khỏe, con đi gọi bác sĩ.” Lăng Duy Khiết đứng dậy che giấu nỗi đau trong ánh mắt.

“Không, không cần đâu Tiểu Khiết, mẹ con đang chờ bố, bố phải đi rồi,” Lăng Duy Khiết cảm thấy bàn tay đang bắt lấy mình bỗng mất đi toàn bộ sức lực.

“Bố, bố có nghe con nói gì không? Bố------”

Lăng Duy Khiết hét to, các bác sĩ nghe thấy vội vàng chạy tới cấp cứu, mười phút sau, bác sĩ đã tuyên bố, bố của Lăng Duy Khiết qua đời.

“Cậu chủ, ông chủ.... ông chủ đi tìm bà chủ rồi, cậu để ông ấy đi đi.” Bác Phúc vừa khóc vừa kéo lại Lăng Duy Khiết không để anh ấy quấy rầy ông chủ yên nghỉ.

“Không, không được, bố-------”

Nỗi đau biến thành tiếng thét xé lòng.

Anh chạy như điên về nhà, giận dữ đạp vào cửa, một đạp, hai đap, tới cú đạp thứ ba thì cánh cửa bay ra, cùng lúc đó, trong nhà cũng truyền ra tiếng mắng chửi.

“Tên khốn kiếp nhà ai không biết tao đang ngủ hay sao hả? Còn ồn nữa tao đập chết mịa mày đó, đừng....Á.....Cứu tôi với------!”

Hồ Tiêu Lương vừa nhắm mắt vừa chửi, tới khi tóc bị nắm lấy mới giật mình tỉnh dậy, sau đó tiếng hét chói tai vang vọng khắp nơi.

“Cứu tôi với------ Á--------- Có ai không--------” Lăng Duy Khiết nắm tóc cô ta lôi xềnh xệch ra ngoài, Hồ Tiêu Lương hoảng sợ không biết ai là người đang tóm lấy cô ta.

“Hồ Tiêu Lương, cô còn hét thêm một tiếng tôi sẽ bẻ cổ cô ngay lập tức.” Giọng Lăng Duy Khiết chứa đầy giận dữ, anh chỉ biết, cô gái này là vợ trên danh nghĩa của bố, nhưng từ lúc bố ngã bệnh phải nằm viện tới lúc bố mất, cô ta lại vui chơi đàn đúm rượu chè qua đêm bên ngoài.

“Khiết, anh là Khiết phải không? Anh về rồi sao, anh đến đón em phải không? Hồ Tiêu Lương ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt vừa mừng vừa xót xa như người yêu xa cách đã lâu,

“Im mồm, tối qua cô đi đâu? Cô còn nhớ cô là ai không?” Lăng Duy Khiết dằn xuống chút cảm xúc còn sót lại trong lòng, cô gái này giờ là mẹ kế của anh.

“Em.... Khiết, anh buông em ra trước đã, em đau lắm.” Tay Hồ Tiêu Lương nắm lấy cổ tay Lăng Duy Khiết cầu xin anh buông tóc cô ta ra.

“Nói mau, tối qua cô đi đâu? Lăng Duy Khiết quát lên đầy giận dữ.

“Đi với bạn bè thôi.” Hồ Tiêu Lương nhìn Lăng Duy Khiết đầy khao khát. Nửa năm rồi, cuối cùng anh ấy đã về rồi.

“Có những ai đi?” Lăng Duy Khiết lạnh lùng hỏi, bọn họ là bạn bè, nên bạn của cô ta anh cũng biết, có nói dối hay không chỉ cần một cuộc điện thoại là biết.

Bị Lăng Duy Khiết liên tục chất vấn, Hồ Tiêu Lương biết không thể nói dối được nữa bèn bắt đầu khóc lóc ỉ ôi, đứng dậy chỉ vào Lăng Duy Khiết mà mắng.

“Đúng thế, tôi đi bar đó thì sao? Ông ta còn lớn hơn cả bố tôi nhưng tôi lại phải lấy ông ta, anh có bao giờ nghĩ cho em không, tại sao anh không cố gắng cướp lại em? Tại sao anh lại mở to mắt nhìn em gả cho ông ta, Lăng Duy Khiết, anh là đồ hèn nhát, đồ nhu nhược.”

Lăng Duy Khiết không muốn nhớ lại nữa, anh ta đâu phải không cố gắng, chỉ là cô gái trước mặt cứ như điên như dại đòi cưới bố anh.

“Chuyện quá khứ tôi không muốn nhắc lại nữa, nhưng cô đã gả cho bố tôi thì phải làm tròn bổn phận làm vợ, lúc ông ấy ngã bệnh nằm viện, cô ở đâu? Hồ Tiêu Lương, đừng viện lý do nữa, lúc bố tôi mất cô ở đâu?” Lăng Duy Khiết đau xót nhìn cô gái trước mắt.

Cô gái dịu dàng và tốt bụng năm đó đã thay đổi rồi, anh không còn hiểu được cô ta nữa.

“Em ở đó thì ông ta cũng chẳng để ý tới em, hai bố con anh đều khốn kiếp như nhau, Lăng Duy Khiết, em mắng hai người không được.....”

“Cô còn nói thêm một chữ tôi giết cô liền đó.” Lăng Duy Khiết bóp cổ Hồ Tiêu Lương, bố đã mất, nhưng người phụ nữ này lại còn chửi mắng một người đã mất.

Nhưng nhìn nước mắt uất ức của cô ta anh lại không nỡ ra tay, anh hận bản thân tại sao lại yếu đuối như thế khi đứng trước tinh yêu và tình thân.

“Cô đi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, từ lúc này trở đi, nhà họ Lăng và cô không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.” Lăng Duy Khiết chậm rãi buông tay, anh khó khăn quyết định.

Anh không thể tha thứ cho người phụ nữ gián tiếp hại chết bố anh.

“Đi ư, Lăng Duy Khiết, dù thế nào đi nữa thì giờ tôi là mẹ kế của anh, anh có tư cách gì đuổi tôi đi, tôi cũng là một thành viên của cái nhà này.” Hồ Tiêu Lương lúc này mới ý thức được có gì đó không đúng, cô ta kiềm chế cơn hoảng sợ trong lòng cứng miệng nói với Lăng Duy Khiết.

“Một thành viên của cái nhà này? Hồ Tiêu Lương, lúc cô nói câu đó có từng nghĩ cô đã làm gì cho nhà họ Lăng chưa?”

Lăng Duy Khiết đau lòng nhìn Hồ Tiêu Lương, tới lúc này cô ta vẫn không có một chút hối hận.

“Cậu chủ à, chúng ta đi thôi, ông chủ đã sắp xếp chuyện hậu sự ổn thỏa rồi, cô ta không lợi dụng được gì đâu.” Bác Phúc khinh bỉ liếc nhìn Hồ Tiêu Lương, ở cái nhà này thì ông là người nhìn rõ mọi chuyện nhất, nhất là người phụ nữ này, từ khi cô ta vào cửa ông đều quan sát từng bước chân của cô ta, cô ta đừng hòng lấy đi bất kỳ thứ gì của nhà họ Lăng, còn tiền bạc, ông chủ cũng đã sắp xếp cho luật sư rồi, cô ta đừng nghĩ lợi dụng chuyện này để ôm tiền đi.

“Bác Phúc, ông nói cái gì? Ông ta..... Khiết, bố anh sao rồi?” Hồ Tiêu Lương sững sờ hỏi lại bác Phúc, thấy bác Phúc không thèm để ý mới quay sang hỏi Lăng Duy Khiết.

“Cô chẳng phải trù ẻo cho bố tôi chết sớm sao? Giờ cô được như ý rồi, bố tôi mất rồi, nhưng tôi sẽ không bao giờ để cô được toại nguyện,” Lăng Duy Khiết không thèm liếc nhìn Hồ Tiêu Lương, anh và bác Phúc cùng đi lo hậu sự cho bố của mình.

“Khiết, em không biết..... Em thật sự không biết, nếu em biết bố anh đã.... đã cái kia, thì em nhất định không ra ngoài đâu, Khiết....”

Hồ Tiêu Lương đuổi theo, Lăng Duy Khiết liếc nhìn cô ta một cái rồi rời khỏi.

“Không, không phải lỗi của tôi, không phải lỗi của tôi, là ông ta, do ông ta....” Hồ Tiêu Lương hoảng hốt nhìn theo chiếc xe đã chạy xa, tuy cô không muốn gả nhưng cuộc sống xa hoa nửa năm qua đã làm cô ta sa ngã, cô ta không muốn rời xa cuộc sống sang giàu, cô ta không muốn giống như những học sinh khác, vì một ngày ba bữa cơm đi làm công vất vả, cũng không muốn vì một bộ quần áo, vì một món đồ hàng hiệu mà phải tăng ca, không muốn, cô ta muốn sống cuộc sống của người có tiền, không....

Hồ Tiêu Lương cuống cuồng chạy tới bệnh viện, nhưng thi thể đã được mang về.

Từ ngày Lăng Duy Khiết về nhà, anh bắt đầu hạn chế người phụ nữ này lại, không cho cô ta tham gia tang lễ của bố, sau khi xử lý xong tang sự thì luật sư đã tới để đọc di chúc.

Đọc xong di chúc của bố, Lăng Duy Khiết lại càng nghi ngờ, bố để lại cho người phụ nữ này một căn nhà, hơn nữa còn cho cô ta ba mươi ba tỷ.

Nửa năm, Hồ Tiêu Lương đã kiếm được quá nhiều, một cuộc hôn nhân vẻn vẹn nửa năm đã cho cô rta cuộc sống sung sướng không cần phải lo cho nửa đời sau, nhưng Hồ Tiêu Lương đã quen hưởng thụ sao có thể chấp nhận yên phận như thế.

“Khiết, em muốn chịu tang cho bố anh.” Nhìn di chúc được ghi rõ ràng trước mặt, Hồ Tiêu Lương không hề bất mãn mà chỉ yêu cầu Lăng Duy Khiết cho cô được chịu tang.

“Chịu tang, Hồ Tiêu Lương, cô có mục đích gì thì nói thẳng ra đi? Bố tôi khi còn sống cô không chăm sóc nổi một ngày, giờ lại đòi “chịu tang”, cô thấy có hợp lý không?” Lăng Duy Khiết lạnh lùng nhìn cô bạn gái cũ của mình, nửa năm nay cô ta đã thay đổi như thành một người khác, hoặc nói đây mới là bản chất của cô ta, chỉ là cô ta giấu quá kỹ mà thôi.

“Khiết, chính là vì lúc bố anh còn sống tôi không thể làm tròn bổn phận người vợ nên lòng tôi vẫn luôn áy náy, muốn bù đắp lại mà thôi, Khiết, xin anh cho tôi một cơ hội để bù đắp lại lỗi lầm này.” Hồ Tiêu Lương quỳ bên di ảnh của bố Lăng Duy Khiết khóc thảm thiết.

“Cậu chủ, ông chủ khi còn sống có dặn dò, chỉ cần ông ấy vừa mất thì bà chủ phải dọn ra khỏi nhà lớn.” Bác Phúc nhắc nhở Lăng Duy Khiết.

“Tôi biết rồi, vậy cho tôi chịu tang 100 ngày cũng được.” Hồ Tiêu Lương dịu dàng nỉ non.

Tang lễ của bố còn chưa xong, việc của công ty liền tìm tới cậu, Lăng Duy Khiết không thể không tiếp nhận vị trí Tổng giám đốc của bố, tuy trước đây từng thử qua nhưng đống hồ sơ chồng chất mấy tháng trời cũng không phải một hai ngày là có thể xử lý xong, may mà những hồ sơ gấp đều đã phê duyệt từ sớm.

Nghĩ tới Hồ Tiêu Lương còn trong nhà nên Lăng Duy Khiết quyết định ăn ngủ ở công ty, anh đã một tuần chưa về nhà, dù cuối tuần cũng là như thế.

Cuối tuần, Lăng Duy Khiết vẫn ngập trong đống hồ sơ, lúc thật sự tiếp quản anh mới phát hiện chế độ công ty có vấn đề lớn như thế nào, cũng vì vậy mới tích lũy số lượng hồ sơ nhiều tới vậy, anh quyết định chỉnh đốn lại công ty.

“Cốc cốc cốc, Khiết, tôi có thể vào không?” Trước cửa văn phòng Tổng giám đốc tập đoàn Lăng thị, Hồ Tiêu Lương đứng trước cánh cửa mở toang gõ nhẹ.

“Ai cho cô tới công ty?” Vừa thấy người tới Lăng Duy Khiết liền sa sầm mặt, vốn dĩ mở cửa là để thư ký thuận tiện làm việc, tránh việc gõ cửa liên tục gây phiền phức, không ngờ lại để cho người này lợi dụng.

“Khiết à, anh đã lâu lắm rồi chưa về nhà, em đưa ít đồ ăn cho anh, từ khi bố anh mất, anh đã gầy đi rất nhiều, Khiết, xin lỗi, đều là lỗi của em không chăm sóc chu đáo cho anh.”

Hồ Tiêu Lương nói rồi đặt hộp cơm lên bàn Lăng Duy Khiết.

“Tôi bảo cô ra ngoài, cô có nghe hay không?” Hồ Tiêu Lương chưa kịp mở hộp cơm ra, Lăng Duy Khiết đã đập bàn quát to.

“Khiết, trước đây anh không như vậy.” Hồ Tiêu Lương tủi thân cúi đầu, vẻ mặt đáng thương khiến người ta đau xót.

“Im mồm, hãy nhớ lấy thân phận của cô, tôi và cô không có quan hệ gì cả, xin cô gọi tôi là Tổng giám đốc Lăng.” Đứng trước bà mẹ kế động lòng người này, Lăng Duy Khiết chỉ muốn gọi bảo vệ tới đuổi đi cho khuất mắt.

“Khiết, em không hề thật lòng muốn gả cho bố anh, em....... lúc đó em bị ép.” Hồ Tiêu Lương nức nở.

“Đủ rồi, chuyện quá khứ tôi không muốn nghe nữa, mời cô ra ngoài.” Lòng kiên nhẫn của Lăng Duy Khiết là có hạn, vì tránh cô ta mà anh không muốn về nhà, không ngờ cô ta lại mặt dày đuổi tới tận đây.

“Điều em nói là sự thật, bố anh vì ngăn chúng ta ở bên nhau mà cho người cưỡng hiếp em, hơn nữa còn chụp ảnh lại uy hiếp, nếu em không chia tay với anh thì sẽ.... cho anh coi những bức ảnh đó, em bị ép buộc không còn cách nào khác, Khiết, anh nhất định phải tin em, sở dĩ em chọn gả cho bố anh chỉ là vì muốn nhìn thấy anh nhiều hơn, Khiết, xin anh tin em.” Hồ Tiêu Lương khóc nức nở, lời của cô ta khiến Lăng Duy Khiết vô cùng khiếp sợ, sao có thể như thế, bố không thể làm ra chuyện đó được, không thể như thế.

“Tôi không muốn nghe câu chuyện dối trá của cô nữa, cô đi đi.” Lăng Duy Khiết lặng lẽ vài giây rồi nói bằng giọng rét lạnh.

Bố đã không còn nữa cô ta còn đổ tội lên đầu ông ấy, dù quá khứ có như thế nào anh đều không muốn biết, chuyện trước kia đã trôi qua rồi, Hồ Tiêu Lương này vẫn luôn là người phụ nữ của bố anh.

“Khiết, bố anh chưa bao giờ chạm tới em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.