Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 123: Chương 123: Người yêu cũ thả “bom nguyên tử”




Nhân viên phục vụ vừa nghe thấy Lăng Duy Khiết hẹn hò với tình nhân, hơn nữa còn định ly hôn bèn đồng ý. Chỉ chốc lát, cô ấy liền dẫn đến bốn vị khách, dễ dàng cản trở tầm nhìn của Lăng Duy Khiết.

“Cậu bạn nhỏ, nhớ kỹ nhất định phải kiếm được chút ít tiền nuôi dưỡng, tuyệt đối không thể để con hồ ly tinh kia kiếm phần. Có gì cần cứ gọi chị.” Nhân viên phục vụ nháy mắt với Duệ Duệ, tức giận thay cho cậu.

“Cảm ơn chị.”

Từ đầu đến cuối Thẩm Hạo Trự đều kinh ngạc nhìn hai đứa cháu ngoại trước mặt, không khỏi nảy sinh cảm giác thương hại cho Lăng Duy Khiết. Có hai đứa con như vậy, đáng đời anh ta gặp xui xẻo. Nhưng hai thằng nhóc này cũng thật là, đúng là dễ lấy lòng người khác quá đi mất, cũng chỉ có lúc này chúng mới có chút đáng yêu.

Chỉ chốc lát sau, một người phụ nữ mặc áo choàng lông bước lên tầng. Đôi mắt hai cậu bé như tỏa sáng, nhưng Thẩm Hạo Trự đã lập tức duỗi tay đè đầu Lâm Lâm và Duệ Duệ xuống. Tuy rằng chưa từng gặp nhưng anh ta đã xem qua tài liệu điều tra, có thể chắc chắn cô gái xinh đẹp mang hơi thở của “giống cái” kia chính là Hồ Tiêu Lương.

Mặc dù Lâm Lâm và Duệ Duệ chưa từng gặp cô ta nhưng mặt mũi bọn trẻ sẽ bán đứng thân phận thật của bọn chúng, cho nên anh ta mới đưa tay đè đầu hai đứa xuống.

“Bác làm gì thế?” Hai cậu bé nhìn chằm chằm Thẩm Hạo Trự, oán trách.

“Suỵt, hồ ly tinh đến nên bác tốt bụng giúp các cháu. Với mặt mũi của các cháu, cô ta trông thấy nhất định đoán ra được ngay.” Thẩm Hạo Trự vừa nói vừa nhấc miếng bánh nhỏ nhét vào hai cái miệng nhỏ nhắn.

“Bố thật quá đáng!” Lâm Lâm dựa đầu vào tường, nhìn về phía Lăng Duy Khiết qua khe hở, tức giận mắng.

“Thật ra các cháu cũng đừng trách anh ta, hai người họ đã từng là người yêu của nhau, hơn nữa còn là mối tình đầu của bố cháu.” Lúc này Thẩm Hạo Trự đột nhiên buông một câu.

“Mối tình đầu á? Bác, sao tối qua bác không nói sớm?” Lâm Lâm vừa nghe xong, bực bội đá mạnh Thẩm Hạo Trự dưới bàn, đau đến mức anh ta nhe răng nhếch miệng cũng không dám kêu thành tiếng.

Vốn dĩ Lâm Lâm chọn vị trí này là muốn nghe được rõ ràng đôi chút. Nhưng bây giờ ở giữa có một bàn chắn, với lại phía Lăng Duy Khiết nói chuyện không lớn lắm nên họ chẳng nghe thấy gì cả.

Nhưng may mà máy nghe lén vẫn còn, họ đã cho sao chép lại rồi, về nghe lại đoạn lúc hai người đó nói chuyện với nhau là được, chỉ là tụ tập ngồi ở đây có chút kích động.

Mà Lăng Duy Khiết ngồi trong góc hoàn toàn không biết mình bị theo dõi, đang trao đổi điều kiện với Hồ Tiêu Lương.

“A Khiết, đã lâu không gặp. Anh chín chắn hơn trước kia nhiều đấy, còn cuốn hút nữa chứ.” Hồ Tiêu Lương cũng có hơn năm năm chưa gặp Lăng Duy Khiết rồi. Ngày nay Lăng Duy Khiết lăn lộn trên thương trường, toàn thân toát lên sức cuốn hút chói mắt tựa như kim cương khiến phái nữ không thể dời tầm mắt.

“Hừ, Hồ Tiêu Lương, hẳn là cô thừa biết nguyên nhân tôi gặp cô. Chỉ cần cô trả lại số tiền mà năm đó cô cuỗm đi của công ty, tôi sẽ cho cô một cơ hội sửa sai.” Lăng Duy Khiết lạnh lùng nhắc nhở.

Thật ra số tiền kia chẳng còn quan trọng với anh nữa, thứ anh muốn chỉ là một phần bằng chứng từ Hồ Tiêu Lương, một phần ấy có thể làm căn cứ chính xác cho lmq hoàn toàn hết hy vọng.

“A Khiết, chúng ta từng yêu nhau đến thế, tại sao anh lại đột nhiên trở nên lạnh lùng thế này. Năm xưa không phải em tự nguyện gả cho bố anh, em có nỗi khổ riêng.” Hồ Tiêu Lương nói xong lại khóc thút thít.

“Tôi đã quên hết chuyện quá khứ rồi, vả lại cũng không muốn biết. Bây giờ tôi chỉ muốn cô trả lại tiền mà cô từng lấy đi của công ty. Tôi cho cô một tuần, nếu cô không thể trả lại số tiền đó thì đợi ngày vào nhà đá bóc lịch đi thôi.” Lăng Duy Khiết cảnh cáo.

“A Khiết, anh đừng nói chuyện tuyệt tình thế. Chẳng qua chỉ là mấy tỷ thôi mà. Em tin đối với tập đoàn Lăng Vân thì nó chẳng hề đáng kể, huống chi...” Hồ Tiêu Lương nói xong, bàn tay lướt qua mặt bàn, đặt lên bàn tay Lăng Duy Khiết, ánh mắt đắm đuối đưa tình, vẻ mặt đáng thương khôn tả: “A Khiết, anh còn nhớ hôm mà chúng ta gặp nhau không? Khi đó trong đám người, chúng ta chỉ cần đưa mắt là nhìn thấy đối phương, khi đó chúng ta...”

“Đủ rồi Hồ Tiêu Lương. Tôi không phải tới xem cô đóng kịch. Đây là tài khoản của công ty, ba ngày sau tôi muốn nhìn thấy số tiền tăng lên.” Lăng Duy Khiết rút tay lại.

“A Khải, anh thật sự tuyệt tình đến thế sao? Anh quả thật muốn ép em đến đường cùng mới thôi sao?” Hồ Tiêu Lương rưng rưng nước mắt nhìn anh. Mấy năm qua cô trốn chui trốn lủi không dám ló mặt. Số tiền kia đã chẳng còn lại bao nhiêu, nếu không làm sao cô ta có thể cam tâm bị bao nuôi.

“Đường là do cô tự chọn, ban đầu cô trăm phương nghìn kế đòi lấy bố tôi thì cũng nên nghĩ tới ngày hôm nay. Lúc cô tham lam động chạm đến công ty thì cũng nên nghĩ tới ngày hôm nay. Hồ Tiêu Lương, quen biết cô là sai lầm lớn nhất trong đời tôi.” Lăng Duy Khiết nhìn vẻ mặt tình cảm thắm thiết này chỉ cảm thấy ghê tởm.

Anh không hiểu tại sao ban đầu mình lại thấy cô ta xinh đẹp, đúng là bị ma ám rồi. Nếu không phải bố hy sinh, chỉ sợ anh đã bị ả đàn bà này phá hủy từ lâu.

“A Khiết, sao anh có thể nói những lời như vậy. Cho dù ban đầu em sai thế nào thì em cũng vẫn là mẹ kế của anh.” Hồ Tiêu Lương khẽ nấc lên.

“Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ chấp nhận cô. Sau khi bố tôi qua đời, cô chẳng là cái thá gì cả. Hồ Tiêu Lương, tự giải quyết cho tốt.” Lăng Duy Khiết đứng dậy. Anh muốn nói tất cả, nếu kế hoạch của anh thuận lợi thì ba ngày sau cô ta sẽ phải đến tìm anh thôi. Tới lúc đó hai bên đàm phán điều kiện, giải quyết hết hai kẻ thù trước mắt, một nhát xong xuôi.

Lăng Duy Khiết vừa cất bước thì Hồ Tiêu Lương đột ngột kéo tay anh lại: “Chờ một chút, tuy rằng năm ấy em lấy tiền công ty nhưng cũng do bất đắc dĩ mà thôi. Bố anh đã thế rồi, vả lại anh còn hận em, em đành phải để mẹ con em có đường lui. Số tiền kia không phải chỉ mình em dùng mà là nuôi con cho nhà họ Lăng các anh, ngần này tiền nuôi dưỡng cũng không nhiều.”

“Hồ Tiêu Lương, cô có ý gì?” Lăng Duy Khiết quay người, cảm thấy có một quả bom nguyên tử đang lao về phía mình.

“Em có một đứa con gái, năm nay đã năm tuổi rồi. Đây là giấy chứng sinh của nó, nếu anh không tin thì em có thể đưa nó đi làm xét nghiệm ADN.” Hồ Tiêu Lương lấy giấy chứng sinh của con mình đặt lên bàn.

Vốn lúc trước hai người nói rất to tiếng, bàn bên cạnh đã ngừng nói chuyện với nhau. Bây giờ âm lượng của Hồ Tiêu Lương chỉ ở mức trung bình, vừa đủ để tất cả mọi người nghe rõ ràng.

“Hồ Tiêu Lương, cô cũng muốn đen đứa trẻ ra làm con bài à?” Lăng Duy Khiết sa sầm mặt. Anh tuyệt đối không tin, sao anh không hề biết chút tin tức gì về chuyện Hồ Tiêu Lương mang thai vậy? Trước khi qua đời bố cũng không nói, chú Phúc cũng không nhắc đến, không thể nào, chắc chắn cô ta đang giở thủ đoạn gỡ tội.

“Em không hề muốn như vậy, là anh ép em. Em vốn định để mình lặng lẽ nuôi con tới khi lớn, là anh ép em phải làm vậy.” Hồ Tiêu Lương cũng đứng lên, ngửa đầu ngóc với Lăng Duy Khiết.

“Cô đa tính toán từ trước rồi đúng không?” Lăng Duy Khiết siết chặt nắm đấm. Theo sự hiểu biết của anh về Hồ Tiêu Lương, chắc chắn cô ta đã tính kế để có được đứa bé kia rồi. Xem ra không cần phải xét nghiệm ADN nữa, nhưng anh thật sự không cam lòng bỏ qua cho ả đàn bà này thế được.

“Anh muốn nói thế nào cũng được, nhưng Ni Ni quả thật họ Lăng. Anh không tin có thể làm ADN bất cứ lúc nào, ngày mai em sẽ đón nó đến đây.” Hồ Tiêu Lương lau nước mắt, ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý thắng chắc.

Lâm Lâm và Duệ Duệ cứ thế trợn tròn mắt. Ngay cả Thẩm Hạo Trự cũng không ngờ, ba người sửng sốt ngồi đần mặt, cho đến lúc Lăng Duy Khiết và Hồ Tiêu Lương đề đi khỏi mới giật mình nhạc nhiên nhìn ra ngoài.

“Mẹ đáng thương quá, lại bị bố lừa chẳng biết gì.” Lâm Lâm thở dài.

“Ông ấy không xứng đáng có được tình yêu của mẹ. Chúng ta tới bệnh viện thôi.” Duệ Duệ giận đến bức đầu bốc khói. Cậu không muốn có thêm chị đâu, đồ hồ ly tinh đáng ghét, cậu không thèm họ Lăng đâu.

“Lâm Lâm, Duệ Duệ, các cháu đừng nói chuyện này cho mẹ, mẹ cháu không chịu nổi đâu.” Thẩm Hạo Trự vẫn còn trong cơn chấn động, cảm thấy có chỗ nào không đúng, thế nhưng đại não đã ngừng hoạt động, anh ta chỉ biết ngăn cản hai đứa trẻ, nếu để Khanh Khanh biết, chắc sẽ tức phát ốm mất.

“Bác, giấy không thể gói được lửa. Sớm muộn gì mẹ cũng biết cả thôi. Thay vì để con hồ ly tinh kia đi tìm mẹ thì chi bằng chúng ta nói với mẹ trước. Cháu tin mẹ rất kiên cường.” Duệ Duệ liếc Thẩm Hạo Trự, nói như người lớn.

“Đúng đấy! Đau dài không bằng đau ngắn, để mẹ nhanh chóng ly hôn với ông bố hạt giống này đi, sau đó ba người chúng ta cùng về Ý.” Lâm Lâm nói theo.

Trừ người do mẹ sinh ra, họ sẽ không nhận bất cứ ai làm anh chị em đâu.

“Haizzz, các cháu...” Thẩm Hạo Trự nhìn hai đứa bé, không biết nên khen ngợi chúng hay trốn chúng đây, nhưng suy cho cùng bọn trẻ nói rất đúng. Nếu ngồi chờ Hồ Tiêu Lương đi tìm Khanh Khanh thì Khanh Khanh rất bị động, đến lúc đó càng tổn thương nhiều hơn. Tốt nhất họ nên nói trước, tối thiểu phải cho Khanh Khanh chuẩn bị tâm lý.

“Bọn đàn ông lăng nhăng thật đáng ghét.” Duệ Duệ quát lên một tiếng rồi tiến về phía trước.

“Duệ Duệ, nghĩ kỹ lại đi. Hình như họ quen biết nhau từ trước, rốt cuộc mẹ là vợ cả hay kẻ thứ ba đây?” Lâm Lâm theo sau nói thêm.

“Lâm Lâm, em cũng không cần nhận người anh như anh đâu. Anh dốt quá đi mất. Mẹ có giấy chứng nhận kết hôn thì đương nhiên là vợ cả rồi, có con lớn thì ngon lắm hả, kẻ thứ ba vẫn chỉ là kẻ thứ ba thôi.” Duệ Duệ bực bội quát cả anh trai.

“Lâm Lâm, Duệ Duệ, các cháu chờ bác một chút...” Thẩm Hạo Trự thấy hai đứa đều xuống tầng, vội vã rút hai tờ năm trăm nghìn đặt lên bàn, nhanh chóng đuổi theo.

Trong bệnh viện lúc này thời tiết rất đẹp, Khanh Khanh đang tắm nắng bên ngoài, hoạt động gân cốt, từ xa cô đã nhìn thấy hai đứa bé chạy về phía này.

“Lâm Lâm, Duệ Duệ, mẹ đã nhắc các con rồi, trong bệnh viện không được chạy lung tung, nhỡ làm người ta ngã thì sao.” Khanh Khanh gọi hai đứa bé lại, lần nữa dạy dỗ.

“Mẹ, mẹ đỡ hơn chút nào chưa?” Duệ Duệ nhìn Khanh Khanh, nghĩ có khả năng xuất viện được rồi.

“Mẹ đỡ hơn rồi, không còn gì đáng ngại nữa, mẹ nghĩ chắc hai ngày nữa có thể ra viện.” Khanh Khanh mìm cười hoạt động hai cánh tay. Thật ra hôm nay cô có nhắc về chuyện này với bác sĩ, chẳng qua bác sĩ bảo cô nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa.

“Vậy ngày mai mẹ con mình về Florence đi. Bác, bác đi tìm luật sư để mẹ cháu xử lý nốt việc ly hôn. Mẹ con mình về Ý thôi.” Duệ Duệ và Lâm Lâm một trái một phải che chở Khanh Khanh.

“Lâm Lâm, Duệ Duệ, đã xảy ra chuyện gì?” Khanh Khanh khó hiểu nhìn hai đứa bé. Qua ánh mắt của chúng, cô đoán nhất định đã xảy ra chuyện.

“Mẹ, mẹ con mình đi thôi. Hồ ly tinh mang con gái đến tìm bố rồi. Bọn con không thèm có thêm chị gái đâu, mẹ con mình đi thôi.” Lâm Lâm lắc cánh tay Khanh Khanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.