Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 177: Chương 177: San san mua quà cho lễ tình nhân




Tối hôm đó, thậm chí San San còn từ chối để Hạ Dụng đưa cô về nhà, mà hơn thế còn gọi điện bảo Tony đến đón cô.

Nhưng Hạ Dụng không hề tỏ vẻ gì cả, chỉ cần gọi điện thoại cho tên học trò Tony, thì vấn đề gì cũng có thể giải quyết.

“San San, không phải em và bố của Tiểu Diệp đang định quay lại với nhau sao?” Khi Tony đưa San San về đã cố tình hỏi.

“Không thể đâu, mười năm trước bọn em đã không thể ở bên nhau, mười năm sau cũng không thể. Tony, ngày kia anh có hẹn ai không?” San San né tránh câu hỏi.

“Ngày kia, là lễ tình nhân mà, San San không phải em định ở cùng anh trong ngày lễ tình nhân đấy chứ.” Tony cười hì hì.

Thực sự là cậu ta đã có hẹn, muốn nhân ngày lễ tình nhân là cơ hội tốt để dỗ dành người con gái ấy, nhưng Tony cũng biết San San muốn thoát khỏi Hạ Dụng, nên trong lòng cũng có tính toán.

“Nếu như anh đã có hẹn, vậy thì thôi vậy.” San San nói trong lòng đầy suy tư, một mặt muốn dùng Tony để thoát khỏi Hạ Dụng, mặt khác lại sợ ông Thâm sẽ hiểu lầm.

“Có thể, nhưng để tránh những người con gái theo đuổi anh, chúng ta hẹn hò trên bờ biển nhé?” Tony nói xong San San trợn tròn mắt lên.

Bởi sự việc của mười năm về trước, cô vẫn luôn bị ám ảnh với bờ biển, nhưng Tony đã đồng ý rồi, mà cậu ta cũng vì muốn tránh bạn gái, cậu ta không có lý do chùn bước, nơi có thể tránh né được nhiều người nhất thì mới có thể tránh được Hạ Dụng, cho nên San San do dự một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý.

“Được, vậy thì phải làm lỡ mất của anh một… một… không, nửa buổi tối.” San San nói gương mặt nở nụ cười tươi, cô có thể đoán được, ngày mai và cả ngày kia,chắc chắn Hạ Dụng sẽ không bỏ qua cho cô, cũng được, tối ngày kia tới biển, ít nhất sẽ không có ai quấy rầy, có thể thư giãn một chút, ngoài ra cô cũng tin tưởng Tony.

Tuy hai người đã sông chung mười năm, nhưng lại không có chút tình cảm yêu thương đắm đuối nào, cô xem Tony như anh trai còn Tony lại xem cô như em gái, nếu không cậu ta cũng sẽ không đồng ý để thằng bé gọi mình bằng cậu, bởi thế nêu cô hoàn toàn có thể yên tâm về Tony.

“San San, em đừng nên nói vậy, trên thực tế, ở bên em vô cùng thú vị, có thể khiến anh hiểu thêm nhiều điều, có lẽ tối ngày kia, em có thể kể cho anh về chuyện thần thoại Phương Đông đi.” Tony huýt sáo nói.

San San cười: “Không thành vấn đề, chỉ cần anh không thấy chán, em có rất nhiều chuyện thần thoại cổ xưa của Trung Quốc.”

“OK, người đẹp, đến nơi rồi.” Tony nói xong, dừng xe lại, San San đứng dậy, nói với Tony một tiếng “ngủ ngon”.

“San San, thực ra thi thoảng em cũng cần phải nghỉ ngơi một chút, em bớt một ngày đi làm, giá trị của công ty cũng không bị trượt dốc, hai ngày nay mắt em đã thâm quầng lại rồi kìa.” Tony kéo cửa kính xe xuống, nói với San San đang bước đi.

“Cám ơn, em nghĩ ngày kia có thể cho mình một ngày nghỉ.” San San dụi mắt, khẽ thở dài.

Nói thật, từ sau khi nhìn thấy Hạ Dụng cô lại bị mất ngủ, e rằng có nghỉ một tuần thì đôi mắt thâm quầng này cũng không thể biến mất, nhưng chuyện này cô không thể nói với Tony, đây là chuyện riêng của cô, cô phải tự mình giải quyết.

Về tới nhà, San San chuẩn bị mở nước tắm để ngâm mình trong nước thư giãn cơ thể, không ngờ rằng nước chưa đầy thì Hạ Dụng lại gọi điện thoại tới.

“Bảo bối, về đến nhà rồi ư?”

“Đương nhiên, Hạ tổng, xin anh sau này đừng gọi điện thoại cho tôi muộn như thế, anh làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của tôi, không phải ai cũng như anh, không cần phải đi làm.” San San xoa huyệt thái dương, vốn định thư giạn một chút, tạm thời quên Hạ Dụng đi, nhưng cú điện thoại của anh lại giống như nhắc cô rằng, có lẽ đêm nay lại mất ngủ.

Vốn dĩ San San tưởng rằng trước ngày lễ tình nhẫn sẽ luôn bị Hạ Dụng làm phiền, không ngờ rằng trừ việc gọi điện, không hề nhìn thậy Hạ Dụng, đến cả tặng hoa ở phòng làm việc đều do bên chuyển phát nhanh mang tới.

Hôm nay là ngày lễ tình nhân, San San vẫn đinh ninh rằng sáng nay chắc chắn Hạ Dụng sẽ xuất hiện, kết quả là cô lại thất vọng rồi, Hạ Dụng không hề tới, thậm chí không có lấy cả một bó hoa. Chuyện này khiến San San vô cùng thất vọng, sáng hôm qua tuy Hạ Dụng không tới nhưng lại có hoa và đồ ăn sáng đưa gửi tới, nhưng hôm nay thì không có gì hết.

San San nhìn đồng hồ đeo tay, đã chín giờ rồi, xem ra hôm nay Hạ Dụng sẽ không tới, vốn dĩ San San định nghỉ một ngày để tránh Hạ Dụng, nhưng hôm nay Hạ Dụng không tới, trong lòng San San lại cảm thấy khó chịu, cho nên mới sáng sớm đã tới đây, nhưng kết quả lại khiến cô thất vọng như cũ.

Co biết trong lòng mình vẫn có Hạ Dụng, cô cũng biết mình không thể buông tay, nhưng không ngờ mười năm không gặp lại có sự khác biệt lớn tới vậy.

Mười năm qua, cô luôn kiềm chế bản thân, không để cho mình nghĩ ngợi, không để cho mình đặt chân tới vùng đất ấy, cô tưởng rằng có thể khống chế được cảm xúc của mình, cô muốn dùng thời gian khiến cho mình trở nên lạnh nhạt nhưng bây giờ xem ra không hề đúng như vậy.

Rất bực bội, gần như chỉ có một loại cảm xúc, đó chính là muốn tìm gặp anh ngay.

“Phó tổng, lễ tình nhân hôm nay, không phải cô nói là sẽ nghỉ sao?” Trợ lý nhìn thấy San San vô cùng ngạc nhiên.

“Đúng vậy, tôi quên chút đồ ở công ty, tôi tới lấy.” San San nói hơi mất tự nhiên.

“Phó tổng, vậy tôi chúc cô có một lễ tình nhân vui vẻ nha!” Trợ lý chớp mắt với San San, khiến San San lại càng xấu hổ.

Vội vã rời khỏi phòng làm việc, lại phát hiện ra bản thân mình không biết đi đâu, trong đầu lại tự nhiên nghĩ tới Hạ Dụng, nghĩ tới tình yêu cuồng nhiệt mười năm trước.

Đột nhiên, ánh mắt của San San bị thu hút bởi một tấm biển quảng cáo, đó là quảng cáo của thương hiệu Patek Philippe, chỉ mới nhìn, San San đã bị kiểu dáng đồng hồ phóng khoáng dành cho nam này mê hoặc, đột nhiên rất muốn mua nó.

Gần như không hề suy nghĩ gì, San San tới quầy trưng bày sản phẩn của Patek Philippe, nhưng rất tiếc là kiểu dáng đồng hồ ấy không còn, bởi vì ra với số lượng có hạn nên hầu như đều phải đặt trước.

San San đứng bên quầy hàng, xem rất nhiều mẫu nhưng lại không có cảm giác như vừa nãy.

Giám đốc nhìn thấy San San thực sự muốn mua kiểu dáng đồng hồ đó nên nói: “Cô à, nếu như thích loại đồng hồ dành cho nam đó, tôi có thể gọi điện thoại cho những cửa hiệu cùng hãng khác xem có thể đưa hàng tới không.”

San San gật đầu, đành kiên nhẫn chờ trong cửa hiệu, giám đốc đã gọi hết gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng hỏi được một chiếc, nhưng bậy giờ nó không ở New York mà lại ở Los Angeles, có lẽ hôm nay không kịp gửi tới.

San San vừa nghe xong, chủ động nói: “Có thể by air không?”

“Chuyện này…” Giám đốc cảm thấy hơi khó khăn, không phải là không được, nhưng vì một chiếc đồng hồ mà by air thì giá thành…

“Tôi là Lisa của SEG, nếu như có thể thì hãy chuyển cho hãng hàng không của SEG vận chuyển tới đây.” San San nói và lấy danh thiếp ra, cô cũng không biết vì sao cô lại cố chấp như vật, nhất định phải có trong ngày hôm nay, chỉ vì trong lòng có một cảm giác vô cùng mãnh liệt, hôm nay nhất định phải có được chiếc đồng hồ ấy.

“Đương nhiên là có thể.” Giám đốc nhìn danh thiếp của San San với vẻ cung kính, cám kết ngay lập tức.

Cứ như vậy, San San vẫn ngồi ở đó đợi, lúc đầu định ra ngoài đi dạo, đợi tới gần tối sẽ quay lại lấy, nhưng San San lại không muốn đi dạo, bởi vì cô không biết phải đi đâu cả. Càng sợ bản thân mình sẽ không kiềm chế được mà đi tìm Hạ Dụng nên cô đã ở lại đây.

San San chờ tới hơn bốn giờ chiều, đồng hồ cũng được đưa tới, tuy phải đợi rất lâu nhưng vô cùng đáng giá, nhưng giá tiền cũng khiến San San xót xa, đây là một năm lương của cô đó.

Vừa nhận được đồng hồ, điện thoại của San San lại vang lên, là Tony gọi tới, cô có cảm giác muốn tắt máy.

Buổi hẹn hò tối nay, đột nhiên cô lại có cảm giác sợ hãi, rất hối hận, cảm giác hối hận ngày hôm đó lại nhắc tới Tony. Buổi tối của lẽ tình nhân thì phải thuộc về các cặp đôi chứ không phải thuộc về hai người có tình cảm anh em như cô và Tony.

Điện thoại vẫn kêu, San San vốn dĩ còn nghĩ rằng không nghe điện thoại thì Tony sẽ không gọi tới nữa, nhưng tiếng chuông vang lên không ngừng, cứ hết lại vang lên.

San San cảm thấy bực bội trực tiếp tắt máy.

Cô tắt máy ở đây không hề gì, nhưng Hạ Dụng đang lo lắng, lúc này Tony và Hạ Dụng đã ở trên du thuyền rồi.

“Tony, San San liệu có tới không?” Hạ Dụng vô cùng lo lắng, anh đã chuẩn bị xong xuôi tất cả, bây giờ chỉ thiếu mỗi nữ chính thôi.

“San San không nghe máy, cái này không nói chắc được, thầy ơi, nhỡ San San không tới thì phải làm sao đây?” Tony đứng trên du thuyền nhìn lên bờ, nếu như San San không tới, vậy thì tâm huyết của cậu ta và thầy mình sẽ uổng phí hết cả, nhất là thầy cậu, anh đã đến đây từ sáng sớm để chuẩn bị, nhưng ngày hôm qua đã bắt đầu rồi, nếu như không tới, không biết liệu thầy có nhảy xuống biển không nữa.

“Có lẽ cô ấy đã tới rồi thì sao?” Hạ Dụng nhìn về phía biển.

“Vậy thì chúng ta đợi một lát đi, em đã hẹn San San lúc sáu giờ, còn một tiếng nữa, hình như vẫn còn hơi sớm.” Tony vò đầu nói.

Nếu San San không tới, tất cả chương trình tối nay đều sôi hỏng bỏng không hết, buổi tối nay cậu ta đã hẹn người đẹp Boba, không những dáng người siêu chuẩn mà làn da cũng không hề thua kém nước da của con gái phương Đông. Chà chà, một đêm tuyệt vời như vậy, San San, nhất định em phải tới.

Sau khi San San tắt điện thoại liền tắt máy, chiếc đồng hồ này không phải mua cho Tony, lúc mua cô chỉ nghĩ tới trên cổ tay của Hạ Dụng vẫn thiếu thứ gì đó.

Bởi vậy sau khi nhận lấy đồng hồ, cô không hề nghĩ ngợi gì mới tới khách sạn, cô không biết rằng hôm nay mình bị làm sao mà lại mua chiếc đồng hồ nay, hơn nữa lại còn mang tới tặng.

Đứng trước cửa phòng của khách sạn Nicolas Burke, San San giơ tay mấy lần, nhưng lại không dám gõ, hôm nay mà tặng đồ, chắc chắn Hạ Dụng sẽ biết tình cảm của cô chưa hề dứt khoát với anh, đến lúc đó lại càng thêm nhiệt huyết, tuy tâm trạng của cô vô cùng khát khao muốn có Hạ Dụng, nhưng chuyện giữa cô và Tony, rồi còn cả tình nghĩa với dòng họ Carlyle nữa.

Trong lòng San San vô cùng rồi loạn, lập tức cất hộp quà vào trong túi, bước rat hang máy, khi đi qua quầy tiếp tân, cô nhìn thấy người phục vụ trong quầy, nên đã lấy hộp quà ra, thế nhưng đi được nửa đường lại quay lại đi ra khỏi quán rượu.

Cô lại nghĩ, mở máy lên gọi điện thoại cho Hạ Dụng, nhưng Hạ Dụng lại đang tắt máy, tâm trạng của San San vô cùng tệ, quyết định gọi điện thoại cho Tony.

“Thầy ơi, thầy ơi, có điện thoại, San San gọi tới.” Vừa nhìn thấy có điện thoại của San San, Tony vui vẻ khoe với Hạ Dụng.

Hạ Dụng ra hiệu cho cậu ta mau chóng nghe điện thoại.

“San San, em tới chưa? Có thấy…”

“Tony, xin lỗi, em cảm thấy hơi mệt, anh có thể hẹn người khác không?” San San không chờ Tony nói xong đã nói luôn.

“Chờ đã, San San, giờ đã muộn lắm rồi, thật đấy… em thật sự không khỏe sao?” Trong lòng Tony hiểu rõ ràng, chắc chắn San San chỉ lấy cớ là không khỏe, nhưng nghe giọng nói của cô thì hình như không khỏe thật sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.