Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 205: Chương 205: Sự căng thẳng của cô dâu trước hôn lễ




“Con trai, bố muốn đi Mỹ cùng các con.” Ông Hạ thấy con trai không chịu đồng ý, bèn nói thêm.

Nghe bố nói những lời này, Hạ Dụng hơi kinh ngạc trong chốc lát, từ phương diện nào đó mà nói, khả năng này là một bước ngoặt, nhưng nếu ngay cả ông ấy cũng đi thì thực sự chỉ còn lại một mình bà nội, bà ấy chịu đựng nổi đả kích này sao?

Hồi lâu sau, Hạ Dụng mới lấy lại tinh thần, quay lưng lại nói: “Ông đi đi, tôi sẽ không để ông tìm mẹ tôi.”

“Dụng à, bố đã hơn năm mươi tuổi, thời gian còn lại, lẽ nào con muốn bố cô độc tới già như bà của con sao?” Ông Hạ gần như cầu xin nói.

“Vậy ông có nghĩ tới việc ông đi rồi, bà nội phải làm sao đây? Trở về đi, bây giờ mẹ tôi sống rất tốt, có cháu ở bên, bà ấy vui vẻ hơn quá khứ rất nhiều.” Trái tim Hạ Dụng đau nhói, cắt đứt quan hệ rất dễ nói, nhưng dù gì cũng là máu mủ, huống chi lúc còn nhỏ, bà cụ chăm sóc anh khá nhiều, tuy những ký ức đó đều là đau thương, nhưng dù sao cũng có tình cảm.

“Con… con không nỡ với bà nội của con?” Ông Hạ sửng sốt thật lâu mới hiểu được.

“Bà nội cô độc sống quãng đời còn lại là đáng đời bà ấy, tôi và San San đi thăm bà ấy, bà ấy đuổi chúng tôi đi, nhưng ông thì khác, ông là con trai của bà nội, bà ấy đã già rồi, cần phải có người ở bên cạnh, ông trở về đi, để mẹ tôi sống vui vẻ không được sao?” Hạ Dụng không muốn thừa nhận, tuy nhiên lại không thể không thừa nhận.

“Bố chỉ muốn đến Mỹ thăm mẹ con, sau đó sẽ quay về, bố nhất định sẽ xin bà nội con chấp nhận mẹ con.” Ông Hạ chán nản nói.

“Hạ Dụng…” San San bên cạnh kéo cánh tay anh.

“Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.” Hạ Dụng trừng mắt nhìn San San, anh biết rõ mẹ yêu bố, nếu mẹ biết ông ấy ly hôn, biết ông ấy muốn cưới bà thêm lần nữa, bà ấy nhất định sẽ quay về.

Anh không phản đối bọn họ ở bên nhau, chỉ là không muốn nhìn thấy mẹ bị bà nội khinh thường.

“Hạ Dụng, mười năm xa nhau này, em rất nhớ anh, tuy vẫn sống nhưng nếu không có bé Diệp ở bên cạnh em, chưa chắc em có thể gắng gượng tới hôm nay, yêu nhau vốn không có lỗi…” San San nhìn Hạ Dụng với ánh mắt cầu xin, nói.

“Em không hiểu, bà nội…” Hạ Dụng nhìn San San, không phải anh không muốn mẹ hạnh phúc, nhưng có bà cụ nội, sự hạnh phúc, vui sướng đó cũng chỉ có thể tạo dựng trên nỗi đau.

“Tại sao không để mẹ tự lựa chọn.” San San nói lần nữa.

Cô không tiếp xúc với mẹ chồng nhiều, nhưng cả hai đều là phụ nữ, nếu là cô, cho dù ở trong tình huống đó, cô cũng sẽ chọn ở bên người cô yêu, có lẽ mẹ chồng cũng vậy.

“Phụ nữ các em thật là… Anh về phòng nghỉ ngơi.” Hạ Dụng buông tiếng thở dài, để San San lại, còn mình tự lên tầng.

Nhìn Hạ Dụng lên tầng, San San nở nụ cười, cô viết địa chỉ ở Mỹ cho bố chồng, cô tin mẹ chồng sẽ có lựa chọn tốt nhất.

“Cám ơn cháu, cháu là đứa trẻ tốt, Hạ Dụng quen biết con, thật sự rất tốt.” Ông Hạ nhìn San San, nói từ tận đáy lòng.

“Chú à, quen biết Hạ Dụng là chuyện may mắn nhất đời cháu, có thể ở bên anh ấy, cháu thực sự rất hạnh phúc.” San San có chút ngượng ngùng nói.

“Hãy giúp tôi chăm sóc nó thật tốt, từ nhỏ tôi đã không hoàn thành trách nhiệm làm bố, người làm bố như tôi nợ con trai rất nhiều...” Ông Hạ nghẹn ngào nói.

“Cháu biết rồi, hãy bảo trọng ạ.” San San không thể gọi bố, gọi chú lại cảm thấy không được tự nhiên, thôi thì không gọi gì cả.

Hạ Dụng và San San quyết định trở về Mỹ trước, thứ nhất là muốn đi gặp người nhà Carlyle nói chuyện kết hôn, thứ hai, Hạ Dụng lo lắng mẹ bị thuyết phục, còn Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh đến Ý trước, đa số áo cưới Khanh Khanh thiết kế đều đặt ở đó.

Có điều bọn họ đã bàn xong việc tổ chức hôn lễ như thế nào. Quyết định tổ chức hôn lễ trên bờ biển ở Hy Lạp, chỉ mời bạn bè và người thân.

Bên phía Khanh Khanh, người cả hai nhà đều sẽ đi, có điều không sớm như vậy, bởi vì Khanh Khanh bọn họ còn phải chụp ảnh cưới.

Lúc hai người Hạ Dụng trở lại Mỹ, quả nhiên ông Hạ vẫn còn ở đó, hơn nữa còn ở trong nhà, có điều ngủ ở sofa. Phòng mới lắp đặt thiết bị chưa xong, phòng trong nhà San San có hạn, ngoài Hạ Dụng và San San ngủ phòng ngủ chính, ông ấy cũng chỉ có thể ngủ ở sofa.

Con ngươi này có đôi khi thật kỳ quái, thực ra bên cạnh là khách sạn, ông ấy lại không đến đó, sẵn lòng ngủ trên sofa trong chung cư, cho dù có mỏi eo đau lưng cũng không muốn đi.

“Mẹ, mẹ sẽ không bị ông ta thuyết phục chứ?” Vừa quay về, Hạ Dụng thấy bố ngồi trên bàn cơm, bèn hỏi thẳng mẹ, không hề cho bố chút thể diện.

“Dụng à, bố con không có lỗi, có vài chuyện chính là định mệnh, mẹ và bố con đã định trước không có duyên vợ chồng, nhiều lúc, người ta không muốn nghe theo cũng không được.” Bà Hạ nhìn người đàn ông mình yêu hơn ba mươi năm, than thở.

Yêu sao? Bà ấy yêu người đàn ông này, hơn nữa yêu suốt hơn ba mươi năm, nhưng hơn ba mươi năm nay, tình yêu đó đã dần phai đi. Bây giờ sống cùng con trai, con dâu và cả cháu trai, bà cảm thấy rất hạnh phúc.

Không còn là người phụ nữ sống một mình trong nhà, buổi tối, sẽ không còn nhớ đến ông ấy đang ngủ bên người phụ nữ khác. Bây giờ bà rất bình yên.

Khi bà chợt nghe tin ông ly hôn, trong lòng quả thật có chút vui mừng, nhưng sự vui mừng này lập tức bình ổn lại.

Người đều đã già rồi, bà không muốn giày vò nữa, bây giờ bà chỉ muốn cuộc sống hạnh phúc bình yên như thế này, nhưng người đàn ông ấy vẫn không bỏ cuộc.

“Mẹ, mẹ đã quyết định sao?” Hạ Dụng thấy đôi mắt mẹ tĩnh như nước, biết mình không cần lo lắng nữa, anh biết mẹ đã nghĩ kỹ rồi, mặc dù người đàn ông này rất đáng thương, nhưng tình cảm quá khứ chỉ là quá khứ thôi, cho dù người đàn ông này là bố của anh, anh cũng không giúp được gì.

“Như bây giờ rất tốt, mỗi sáng sớm đến trường cùng bé Diệp, buổi sáng còn có thể đến trung tâm học ngoại ngữ, buổi chiều trở về có thể thấy con trai, cháu trai, có thể nấu bữa tối cho người nhà, cuộc sống như thế rất đầy đủ, rất bình yên, mẹ rất thích.” Bà Hạ gật đầu, tâm trạng vui vẻ nói.

“Bố chuyển đến Mỹ ở cùng mọi người.” Ông Hạ nói.

Cuộc sống mà vợ trước nói, ông cũng cảm thấy rất hạnh phúc, rất đáng mong chờ, nhưng...

“Ông Hạ, ông đừng mơ mộng hão huyền nữa, thu dọn rồi quay về đi, mẹ của ông già rồi, cần phải có một người bên cạnh.” Hạ Dụng không chút khách sáo nói.

“Ông nội, bố con nói đúng, ông trở về đi, có điều chúng cháu sẽ đón ông quay lại bất cứ lúc nào, cháu tin bố sẽ dành cho ông một căn phòng.” Hạ Diệp nhìn ông nội, ghé vào tai ông nội nói.

“Con trai, được chứ?” Ông Hạ nhìn Hạ Dụng, nghẹn ngào nói.

Hạ Dụng buông tiếng thở dài, nói: “Ông là bố tôi, tôi có thể nói đuổi ông ra ngoài sao.”

Anh rất may mắn, may mắn mình không có suy nghĩ giống bố, cũng may mắn khi con trai không di truyền sự khô khan của ông, tuy mẹ lựa chọn ở lại Mỹ, nhưng trong lòng vẫn có bố, anh làm con trai sao có thể tuyệt tình như vậy được.

Sau khi chọn xong ngày kết hôn, Hạ Dụng và San San liền đến Ý tụ họp với hai người Lăng Duy Khiết, đương nhiên quan trọng nhất là chụp ảnh cưới, việc trang trí hôn lễ đều giao cho các phù rể.

Bọn họ đi hơn hai mươi ngày qua Ý, Paris, Pháp chụp ảnh cưới, mãi đến chỉ cách hôn lễ mấy ngày mới đến Hy Lạp.

Mà bố và mẹ của Khanh Khanh đã đến từ sớm, cả ông bà nội đều tới, chỉ có ông bố thị trưởng bận công việc nên đến ngày kết hôn mới có thể đến.

Địa điểm hôn lễ được tổ chức ở đảo Santorini biển Aegea, bởi vì đây là một hòn đảo mở cửa, trên đảo còn có du khách, vì vậy, sau khi hoàn thành hôn lễ, mọi người sẽ lên du thuyền ngắm mặt trời lặn xuống biển Aegea, tận hưởng buổi tiệc lãng mạn trên biển.

Một ngày trước hôn lễ, dựa theo phong tục, hai cô dâu và chú rể bị tách ra, không được gặp mặt, cô dâu tương lai ở trên du thuyền.

Khanh Khanh và San San ngồi trên boong thuyền, nhìn biển Aegea, trong lòng tràn đầy sự ngọt ngào như uống mật.

“Khanh Khanh, ban đầu cô thực sự can đảm lắm đó, dáng vẻ như Lăng Duy Khiết mà cô cũng bằng lòng gả, cô có nghĩ tới có thể anh ấy chính là một người vô gia cư không?” San San nhìn biển Aegea dưới ánh mặt trời, sắc xanh trong suốt như đá quý hiện lên sắc vàng lấp lánh cực kỳ đẹp mắt.

Nghe nói mùa này biển Aegea đẹp nhất. Nhất là lúc mặt trời chiều lặn xuống, có người nói nước biển sẽ biến thành màu đỏ tía như rượu vang khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Khanh Khanh nghịch ngợm cười nói: “Lúc đó mẹ tôi giận điên lên, căn bản không ngờ, có điều sự thực chứng minh ánh mắt của tôi không có vấn đề, anh Khải cũng không phải là kẻ lang thang.”

“Đúng vậy, cô nhặt được bảo vật, đương nhiên, tôi cũng nhặt được bảo vật, mười năm trước, tôi chưa từng nghĩ tới hôn lễ của tôi sẽ được tổ chức ở nơi đẹp như thế này.” San San đung đưa ly rượu vang trong tay, ngọt ngào nói.

Mặc dù nói hôn lễ chỉ là một hình thức, nhưng đối với phụ nữ mà nói, đây cũng là chuyện cả đời, hiện nay, với hôn lễ này, đời cô đời chẳng còn gì tiếc nuối nữa.

“Nguyện vọng của tôi cũng đã thực hiện, trước đây khi tôi mới tiếp xúc với thiết kế thời trang, tôi đã nghĩ sẽ có một ngày, tôi nhất định phải mặc áo cưới do mình thiết kế, gả cho ngươi đàn ông tôi yêu nhất cuộc đời này.” Khanh Khanh đỏ mặt nói.

Hôn lễ này, tổng cộng cô đã thiết kế mười bộ áo cưới, lần lượt mặc vào những khoảng thời gian khác nhau, dĩ nhiên, cô và San San mỗi người năm bộ, trong đó có hai bộ kiểu tây, hai bộ truyền thống, một bộ giao thoa giữa truyền thống và phương tây, các cô đều rất thích.

“Khanh Khanh, tôi cảm giác như đang mơ, không ngờ đời tôi có thể quen biết người bạn tốt như cô, không ngờ tôi cũng có thể hạnh phúc như thế.” Trong mắt San San lấp lánh nước mắt, cô là trẻ mồ côi, trước đây, cô chưa bao giờ dám cầu mong xa xỉ như thế, nhưng bây giờ, tất cả đều là hiện thực, không còn là mơ.

“Mỗi người đều có quyền hạnh phúc, mỗi cô gái đều có quyền mơ ước, bây giờ điều tôi mong ước là sinh thêm một cô con gái, vậy thì cuộc đời tôi không còn gì tiếc nuối nữa.” Ánh mắt Khanh Khanh nhìn về phía ba cậu bé đang chơi cùng nhau.

Con trai tuy nghịch ngợm, nhưng rất hợp với Hạ Diệp, ba đứa vừa gặp như đã thân, lúc chơi với nhau, trong mắt căn bản không có ngươi lớn.

“Đúng vậy, trong lòng mỗi người phụ nữ đều có một giấc mơ đẹp, chỉ cần chúng ta kiên trì, chỉ cần chúng ta cố gắng, giấc mơ này nhất định sẽ trở thành sự thật.” San San gật đầu, xúc động nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.