Lăng Duy Khiết nhìn thằng nhóc kiêu căng trước mặt, mắt như sắp lòi cả ra. Nhìn dáng vẻ kiêu căng của nó, thật không biết ai mới là bố ai mới là con.
Anh không nhịn được cảm thấy may mắn. Tuy rằng hai cậu con trai của mình bướng bỉnh, nhưng chúng còn nhỏ nên không đến mức kiêu căng tự đắc như thằng nhóc trước mắt này, không thèm nể mặt cả bố ruột của mình nữa.
Nhưng không biết chừng, đứa nhỏ này không phải là con của Hạ Dụng chứ? Cho dù mặt mũi có hơi giống Hạ Dụng, nhưng không giống hai cậu con trai của anh, giống anh như đúc. Nghĩ đến đây, Lăng Duy Khiết huých Hạ Dụng nói: “Hạ Dụng, không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài, trên thế giới này có rất nhiều người giống nhau. Nó và anh cùng lắm chỉ có bảy phần giống nhau thôi.”
Lăng Duy Khiết nghiêm túc so sánh hai người. Đâu phải không có những người giống nhau tới bảy, tám phần, nhưng những người đó cũng không phải là bố con gì cả. Liệu có phải có kẻ nhân cơ hội tới lừa tiền Hạ Dụng không? Một đứa trẻ vừa mở miệng đã đòi một triệu hai trăm nghìn đô la Mỹ. Nghe giọng điệu thì lá gan cũng không nhỏ đâu.
“Không, tôi tin đây là con trai của tôi, là con của San San.” Giọng Hạ Dụng khàn khàn. Lá thư này và bức ảnh kia nhất định là do con trai gửi, chắc chắn không sai được.
“Xin ông, tôi không có hứng thú trình diễn cảnh bố con nhận nhau với ông đâu. Ông trả tiền nuôi dưỡng trước đã, nể mặt tiền thì tôi sẽ gọi ông một tiếng bố.” Thằng nhóc chảnh chọe nói.
“Được, con chờ một lát, bố sẽ chuyển khoản luôn cho con.” Hạ Dụng kích động nói.
“Chuyển ngay bây giờ đi. Nếu như ông hào phóng một chút ấy, tôi có thể ở cùng ông mấy ngày, thậm chí có thể về nhà với ông. Có tôi ở đây, tối thiểu ông không cần phải đi xem mắt nữa.” Thằng nhóc vừa lấy laptop ra khỏi ba lô đưa cho Hạ Dụng vừa nói.
Hạ Dụng ngơ ngác nhìn con trai, trong giây lát quên cả giơ tay ra nhận.
“Cháu điều tra về Hạ Dụng à?” Lăng Duy Khiết hỏi thay Hạ Dụng. Ngay cả chuyện Hạ Dụng xem mắt cũng biết, thằng nhóc này điều tra cặn kẽ thật đấy.
“Dù sao tôi cũng phải biết bố tôi là người thế nào chứ? Tôi cũng muốn xem thử ông ta có tư cách làm bố tôi không.” Thằng nhóc không để ý, nhún vai thản nhiên thừa nhận.
“Con cần bao nhiêu tiền?” Hạ Dụng không cầm laptop mà hỏi thẳng cậu ta.
“Bây giờ tôi đang học ở MIT, cần một phòng thí nghiệm, ông bỏ tiền ra xây giúp tôi một cái là được.” Thằng nhóc cười giảo hoạt.
Lăng Duy Khiết nghe xong thì hít sâu một hơi. Không ngờ cậu ta học ở MIT, cậu ta mới có bao nhiêu tuổi đâu?
“Nhóc con, cháu bao nhiêu tuổi?”
“Tôi là Hạ Dạ, tôi nghĩ chắc bố tôi biết rõ tôi bao nhiêu tuổi.” Hạ Dạ mỉm cười nhận tờ séc trắng đã được Hạ Dụng ký tên sẵn.
“Hạ Dạ… đêm hè, đúng vậy, mười năm trước tôi và San San quen biết nhau vào một buổi tối mùa hè.” Hạ Dụng kích động nói.
“Ông không cần xúc động như vậy, tuy là mẹ tôi đã lập gia đình, nhưng cuối cùng vẫn để lại một vật kỷ niệm là tôi đây, ông phải thấy hãnh diện mới đúng. Một cô gái mười bảy tuổi đã bằng lòng sinh con cho ông... Trên đời này cũng chỉ có mẹ tôi mới ngốc như vậy thôi.” Hạ Dạ cất tấm séc xong, nói bóng gió Hạ Dụng.
“Mười bảy tuổi, Hạ Dụng cậu?” Lăng Duy Khiết nhìn Hạ Dụng không tin. Mười bảy tuổi vẫn còn là vị thành niên, vậy mà anh ta…
“Đó là mười năm trước, khi đó tôi cũng mới hai mươi tuổi.” Mặt Hạ Dụng đỏ bừng. Năm đó, San San trông rất trưởng thành, lúc đầu anh ta quả thật không biết cô còn vị thành niên.
“Bố, có cần tôi ở lại với bố một tuần không?” Hạ Dạ đeo ba lô lên lưng, hào phóng nói.
“Giờ đã khuya rồi, để ngày mai đi. Con đang ở đâu?” Hạ Dụng nhìn đồng hồ. Đã nửa đêm, anh ta vẫn nên đưa con trai về nghỉ trước, nhân tiện tìm hiểu thêm tình hình, ngày mai về nhà sẽ tốt hơn.
“OK, không phải là trưa mai bố phải đi xem mắt sao? Đến lúc đó tôi sẽ đi tìm bố.” Hạ Dạ không nói cho Hạ Dụng biết mình ở đâu, chỉ nói rõ ngày mình sẽ xuất hiện, sau đó cứ nghênh ngang như vậy đi khỏi Sí Duyên.
“Hạ Dụng, bây giờ thấy choáng váng không?” Nhìn thấy Hạ Dạ rời đi mà Hạ Dụng không hề động đậy, Lăng Duy Khiết không nhịn được bèn đẩy anh ta một cái.
Không nghĩ tới Hạ Dụng lại xoay người ôm Lăng Duy Khiết khóc rống lên, hơn nữa miệng còn gào to: “San San thật sự còn sống, cô ấy thật sự còn sống.”
“Cậu có phải là Hạ Dụng mà tôi quen không đấy?” Lăng Duy Khiết đẩy Hạ Dụng ra, thở dài nói.
Anh ta không hề lo lắng về chuyện đưa một tờ séc trắng đã ký cho người ta, trái lại chỉ nghĩ người phụ nữ của mình chưa chết. Hạ Dụng đúng là không cứu được nữa rồi. Một đứa bé xa lạ tới đây mà anh ta đã đưa cho người ta một tờ séc trắng. Không cứu được, hoàn toàn hết thuốc chữa rồi.
“A Khiết, tôi tin đó là con trai của tôi, cảm giác này rất mãnh liệt, chắc chắn không sai được. Với lại cậu cũng nghe rồi đó, thằng bé tên là Hạ Dạ, đây là tên chúng tôi đã đặt khi ở cùng nhau lúc trước, không thể nào sai được. Hơn nữa, nhìn qua tuổi của thằng bé kia cũng đúng, nhất định là vậy rồi.” Hạ Dụng vẫn xúc động như trước.
“Xin cậu đấy, tôi thấy cậu phải tới bệnh viện gặp bác sĩ đi. Nếu cậu không có việc gì nữa, vậy tôi về với vợ con tôi đây.” Nhìn bộ dạng này của Hạ Dụng, Lăng Duy Khiết cảm thấy bây giờ mình có nói gì cũng thành thừa. Là bạn bè, những gì có thể khuyên thì anh đã khuyên cả rồi. Vả lại chuyện này xảy ra quá đột ngột, cho dù muốn tìm người theo dõi đứa bé kia cũng không kịp.
“A Khiết, tôi cũng có con trai, cậu thấy không, thằng bé mới chín tuổi mà đã học ở MIT. A Khiết, con trai của tôi giỏi quá.” Hạ Dụng vẫn chìm đắm trong niềm vui sướng khi lần đầu tiên được làm bố.
“Vâng, con trai cậu là thiên tài, nhưng nó cũng rất giảo hoạt. Đương nhiên, nếu thằng bé là con trai cậu thì cũng là chuyện tốt.” Thấy Hạ Dụng như vậy, Lăng Duy Khiết thật sự không yên tâm chút nào. Anh bảo phục vụ đưa Hạ Dụng về phòng, còn mình thì gọi điện thoại về nhà.
“Bà xã, bên Hạ Dụng xảy ra chút chuyện, có lẽ tối nay anh không về được.”
“Vâng, vậy anh cứ chăm sóc cho Hạ Dụng đi. A Khiết, đám Tiểu Phụng ở bệnh viện nào vậy? Em muốn ngày mai tới thăm họ.” Khanh Khanh nói khẽ qua điện thoại.
“Bà xã, Hồ Tiêu Lương bị bắt, ngoài việc bắt cóc và xúi giục giết người ra, cô ta còn phạm tội cố ý đả thương và giết người có chủ ý.” Lăng Duy Khiết không nói thẳng, nhưng câu ám chỉ này cũng đủ rõ ràng.
“A Khiết, ý của anh là...” Trong đầu Khanh Khanh chấn động, tội giết người, lẽ nào...
“Bà xã, bởi vì đang tết nên tất cả mọi người chưa nói, hơn nữa thi thể bà ta còn ở đồn cảnh sát, chờ mấy ngày nữa anh và em sẽ đi nhận về.” Lăng Duy Khiết không muốn Khanh Khanh đau khổ, nhưng việc đã đến nước này, anh cũng chỉ có thể làm như vậy.
“Ông xã, em… ngày mai em tới thăm Tiêu Phụng được chứ?” Khanh Khanh cố kìm chế, nhưng trong giọng nói vẫn lộ rõ tâm trạng của cô lúc này.
“Ừ, để anh xem tình hình của Hạ Dụng bên này thế nào, xử lý xong anh sẽ về. Sáng mai anh đi với em tới bệnh viện.” Lăng Duy Khiết trấn an Khanh Khanh. Anh không nói ra tên bệnh viện chủ yếu vì sợ Khanh Khanh qua đó một mình rồi sẽ xảy ra chuyện. Hơn nữa tay cô bị thương còn chưa lành, nhỡ xảy ra tranh chấp thì rất bất lợi.
“Vâng…” Khanh Khanh nức nở cúp điện thoại.
Sau khi Lăng Duy Khiết cúp điện thoại, anh vội đi tìm Hạ Dụng. Anh ta vẫn cười như kẻ ngốc, có vẻ còn chưa quay lại hiện thực.
“Hạ Dụng, cậu định cứ như vậy tới sáng à?” Nhìn bộ dạng này của Hạ Dụng, Lăng Duy Khiết thật sự rất lo lắng.
“Tôi không sao, A Khiết, cậu cứ về với Khanh Khanh đi. Trưa mai tôi sẽ đi xem mắt ở Vạn Hào. Nếu thằng bé đã nói vậy thì trưa mai nó nhất định sẽ xuất hiện. Cậu cứ yên tâm về đi, ngày mai chúng ta sẽ liên lạc sau.” Hạ Dụng đẩy Lăng Duy Khiết, tươi cười nói.
Thật ra Lăng Duy Khiết cũng lo lắng cho Khanh Khanh. Nếu Hạ Dụng đã nói không có việc gì, vậy anh cũng định về nhà. Đợi đến ngày mai, anh đến thăm Hạ Dụng cũng được. Trưa mai, thằng bé kia có xuất hiện hay không mới là quan trọng. Bây giờ anh có ở đây cũng không giúp được gì.
Sau khi Lăng Duy Khiết trở về, quả nhiên thấy Khanh Khanh còn chưa ngủ, hơn nữa mắt vừa đỏ vừa sưng, rõ ràng là cô đã khóc.
“Bà xã, có đôi lúc không thể tránh được chuyện ngoài ý muốn, nếu chuyện đó đã xảy ra, chúng ta chỉ có thể chấp nhận và học cách thích ứng với nó thôi.” Lăng Duy Khiết ôm Khanh Khanh vào lòng và an ủi cô.
“Em biết, bà ấy phải chịu trách nhiệm rất lớn trong cái chết của mình. Nếu như bà ấy đi từ sáng sớm thì sẽ không có chuyện như vậy. Nếu như bọn họ không khăng khăng tới ở trong nhà, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Nhưng…. nhưng cho dù bà ấy có một nghìn điều không tốt, một vạn điều không tốt thì bà ấy cũng là người đã cho em cuộc sống. A Khiết, em đau lòng lắm, liệu em còn có thể làm gì giúp ba ấy không...” Khanh Khanh khóc rất thương tâm.
Đang ngày tết nên cô không dám khóc lớn tiếng, sợ ông bà nghe được sẽ lo lắng. Mùng hai tết, mọi người trong nhà ăn sáng xong, Vương Trì Văn đưa hai đứa trẻ và ông bà trở về. Lăng Duy Khiết đi cùng Khanh Khanh tới bệnh viện. Đương nhiên ở trước mặt người lớn tuổi, bọn họ không nói sẽ đi đâu.
Sau một đêm vui sướng và mất ngủ, sáng sớm hôm sau Hạ Dụng về nhà.
“Bố, mẹ, trưa hôm nay là lần cuối cùng con đi xem mắt. Sau này, con sẽ không đi xem mắt nữa, cũng không cần phải xem mắt nữa.” Vừa về tới nhà, Hạ Dụng đã nghiêm túc bày tỏ thái độ với bố mẹ mình.
“Cháu đã ba mươi tuổi rồi mà không đi xem mắt, vậy cháu tìm một người vợ về cho bà là được. Dụng Dụng à, bà không quan tâm cháu có thích hay không, cháu cứ đi xem mắt cho tới khi ưng ý một cô thì mới thôi, nếu không cháu phải chấp nhận cuộc hôn nhân do bà thu xếp cho cháu.” Bà nội của Hạ Dụng kiên quyết tuyên bố.
Hạ Dụng nhìn bà đầy căm giận. Cũng bởi vì bà nên cái nhà này mới thành như vậy. Cũng bởi vì bà, mà mẹ và bố rõ ràng yêu nhau nhưng không thể đến được với nhau. Anh ta căm ghét cái nhà này, nhưng anh ta không có cách nào thay đổi được xuất thân của mình, cuối cùng nghe mẹ cầu xin, anh ta vẫn trở về.
Qua nhiều năm như vậy, mẹ tạm nhân nhượng, dọn khỏi nhà họ Hạ, bố thì cưới vợ nữa và sống cuộc sống có hai người vợ. Anh ta căm ghét cái nhà này. Đương nhiên, anh ta cũng oán trách mẹ mình. Nếu đã dọn khỏi nhà họ Hạ, mẹ cần gì phải dính dáng với nhà họ Hạ nữa, nhưng mẹ không bỏ được bố, chấp nhận ánh mắt của người đời mà ở bên ngoài tạo dựng lại một ngôi nhà cho bố.
“Cháu sẽ không đi xem mắt. Ngoại trừ San San ra, cả đời này, cháu sẽ không cưới bất kỳ người phụ nữ nào. Bà nên bỏ ý định này đi.” Hạ Dụng sầm mặt nói.
“Câm miệng, Hạ Dụng, con đang nói chuyện với bà với thái độ gì thế hả? Nếu con thật sự không muốn cưới, vậy con sinh cho bố một người thừa kế đi, mẹ đứa bé sẽ do chúng ta chọn.” Bố Hạ vỗ bàn nói.
“Bố, con thật không ngờ bố lại định áp sự đau khổ mà bản thân từng chịu qua lên trên người con, nhưng con không phải là bố, con sẽ không nghe theo sự sắp xếp của bố đâu.” Hạ Dụng lắc đầu, đau lòng nhìn bố. Ban đầu, anh ta muốn nói cho bọn họ biết việc mình có con trai, nhưng bây giờ, anh ta không muốn nói nữa. Anh ta tuyệt đối không để cho con trai của mình đi vào nhà họ Hạ dơ bẩn này được.
“Nếu cháu mang họ Hạ thì phải có trách nhiệm, có nghĩa vụ nối dõi tông đường, kéo dài hương khói cho nhà họ Hạ.” Bà nội đi lên trước, nói với giọng điệu ra lệnh.
“Các người có thể cắt đứt quan hệ với tôi. Dù sao bố còn trẻ, bây giờ bố sinh con trai vẫn còn kịp đấy.”
“Bốp.” Hạ Dụng chưa nói xong, bà nội đã hung hãn tát một cái thật mạnh lên mặt anh ta.