Đúng như những gì Đoan Minh Dũng dự đoán, Lăng Duy Khiết vừa đi không bao lâu Khanh Khanh đã tới.
Cô vốn định chờ đến mai để Lăng Duy Khiết bớt giận rồi mới qua, nhưng ở nhà không chịu được việc bị mẹ nhắc nhở dò hỏi, nên mới bất chấp mà tới đây.
“Đoan Minh Dũng, Khiết ở bên trong à?” Lúc Khanh Khanh đến khách sạn, Đoan Minh Dũng cứ như phát ngốc, đứng trước cửa phòng 2806 ngẩn người.
“Khanh Khanh, chị đã đến rồi.” Đoan Minh Dũng cứ đứng sững ở đó mãi, tới tận khi Khanh Khanh lên tiếng mới đột nhiên tỉnh lại, kinh ngạc nói.
Khanh Khanh gật đầu, hơi ngại ngùng hỏi: “Ừ, Khiết ở trong hả?”
“Anh Khiết anh ấy… Cách đây không lâu anh ấy nhận được một cuộc gọi khẩn cấp nên về trước rồi.” Đoan Minh Dũng lắp bắp nói, anh ta thật sự không rõ, Anh Khiết có chuyện trời chuyện bể gì mà còn quan trọng hơn cả vợ, hơn nữa còn ở thời điểm mấu chốt như thế này.
“Về… về rồi?” Khanh Khanh lặp lại, ngoài kinh ngạc ra còn cảm thấy vô cùng mất mát. Vì sao? Vì sao đến đây rồi lại đi? Là vì cô không đồng ý chuyện hôn lễ sao?
“Khanh Khanh, chị đừng hiểu lầm, Anh Khiết vừa nhận được một cuộc gọi, cũng không phải đi vì ai khác đâu.” Nhìn dáng vẻ mất hồn kia của Khanh Khanh, Đoan Minh Dũng vội lên tiếng giải thích.
Anh ta càng nói lại càng khiến Khanh Khanh cảm thấy như giấu đầu hở đuôi, sự khó chịu trong lòng càng nhiều thêm một phần.
“Không sao, vậy tôi về đây. Phó tổng giám đốc Đoan Minh Dũng, nếu công ty có việc cậu cũng có thể đi trước, vài ngày nữa tôi sẽ tự ngồi xe về.” Vừa đi được mấy bước, Khanh Khanh bỗng quay đầu lại nói với Đoan Minh Dũng.
“Lúc Anh Khiết đi có dặn em dù thế nào cũng phải chờ chị đi cùng, cho nên không sao cả. Có Anh Khiết ở đó, chắc công việc của em sẽ được giao cho người khác thôi.” Đoan Minh Dũng cảm thấy rất đau đầu. Anh ta cũng muốn về lắm chứ. Anh ta thà làm việc còn hơn đi đối mặt với phụ nữ, mà đây còn là người phụ nữ của Anh Khiết nữa.
“Được, có thể hai ngày nữa tôi sẽ về, vậy tôi đi trước đây.” Khanh Khanh buồn bực đáp.
Sau khi về đến nhà, Khanh Khanh tự nhốt mình vào phòng. Bà Thẩm nghĩ cô giận dỗi với Lăng Duy Khiết chứ không biết cô ở trong phòng để liên lạc với bọn nhỏ ở Ý.
Vừa đến nơi, Lăng Duy Khiết đã đi thẳng tới khách sạn Đế Hào nhưng vẫn bị trễ hẹn. Tuy anh đã cố gắng tính toán thời gian nhưng chẳng ngờ lại bị kẹt xe giữa đường, cũng may có tiền dễ nói chuyện, người bên văn phòng thám tử vẫn chờ ở đó.
“Chào anh Lăng.” Vừa thấy Lăng Duy Khiết, Tiểu Lý lập tức tươi cười lại đón.
“Ừ, có mang tư liệu qua không?” Lăng Duy Khiết không bắt tay với anh ta mà ngồi xuống trầm giọng hỏi.
“Đương nhiên, mời anh Lăng xem.” Tiểu Lý nói xong liền đưa túi hồ sơ trong tay cho Lăng Duy Khiết: “Vì tìm kiếm người phụ nữ này, chúng tôi đã phải tốn không ít công sức, thậm chí phải tới Mỹ rồi di chuyển qua tận mấy châu lục khác mới tìm được. Anh Lăng, có phải là người phụ nữ này không?”
Lúc Lăng Duy Khiết xem tư liệu, Tiểu Lý ở bên cạnh cứ mở miệng nói không ngừng. Nào là vì để tìm kiếm La Mị Quỳnh bọn họ phải gian nan thế nào, cực khổ, tốn kém ra sao. Tóm lại thì cũng là vì muốn kiếm thêm ít thù lao mà thôi.
“Chỉ cần những tư liệu này là thật, tôi sẽ trả cho mấy người tiền công gấp đôi.” Lăng Duy Khiết vừa xem vừa nói. Trong này quả thật viết rất chi tiết, ngay cả bản ghi chép lúc La Mị Quỳnh còn là thư ký bên cạnh bố anh cũng có.
“Con gái bà ta tên là La Tiêu Phụng? Tiểu Lý, cậu xác định La Tiêu Phụng là con gái La Mị Quỳnh?” Lăng Duy Khiết cầm ảnh chụp, thật sự bất ngờ nói.
“Sếp Lăng, chuyện này tuyệt đối không sai được. Người đàn bà tên La Mị Quỳnh này từng sinh bốn đứa con, cha của La Tiêu Phụng hẳn là người Trung Quốc, bố người còn lại đều là con lai. Tôi có ảnh chụp đây, anh có thể đối chiếu. Hơn nữa, chúng tôi đã tra xét giấy tờ xuất nhập cảnh, cô Tiêu Phụng trong tập đoàn Lăng Vân kia chính là con của La Mị Quỳnh.” Tiểu Lý nói xong lại gần chỉ vào ảnh chụp thuyết minh.
“Các anh điều tra rất chi tiết, đây là chi phiếu 3 tỷ. Còn nữa, các anh có tra ra địa chỉ của Hồ Tiêu Lương không?” Lăng Duy Khiết hào phóng ký chi phiếu. Nhiều năm chờ đợi giờ đã có kết quả nên tâm tình anh rất tốt, lúc ghi chi phiếu cũng tăng thêm cho họ không ít thù lao.
“Cảm ơn sếp Lăng, nếu sếp Lăng đây đã hào phóng như vậy thì đương nhiên chúng tôi phải cung cấp đầy đủ tư liệu cho anh rồi. Hồ Tiêu Lương ở tại số 68 đường ***, là nhà riêng của vị quan viên chính phủ nọ. Cô Hồ ở nước ngoài đã nhiều năm, lần này trở về là do có chỗ dựa vững chắc. Hi vọng những thứ này có thể giúp ích cho sếp Lăng.”
Tiểu Lý cầm tư liệu lại, sau đó lấy ra một tờ giấy hào phóng đặt lên bàn. Trên đó viết địa chỉ của Hồ Tiêu Lương, còn có cả ảnh chụp chung với vị chính khách nọ. Đương nhiên đây cũng là vì Lăng Duy Khiết hào phóng cho nên anh ta mới tặng kèm một ít tin tức coi như đáp trả phần tăng thêm của anh.
“Tiếp tục theo dõi cô ta cho tôi.” Lăng Duy Khiết chỉ liếc mắt qua nhìn tấm ảnh kia một cái. Những tư liệu này chẳng qua cũng chỉ làm rõ thêm về thái độ làm người của Hồ Tiêu Lương thôi. Nhìn chúng lại càng khiến anh thêm căm ghét bản thân mình.
Nếu lúc trước anh không ngu xuẩn thì sẽ không phạm phải loại sai lầm không đáng có như vậy. Bố anh sẽ không vì thế mà hy sinh, bản thân anh cũng không hiểu lầm bố mình.
“Xin sếp Lăng cứ yên tâm, chuyện do chính tay tôi phụ trách tuyệt đối không xảy ra sai lầm gì đâu.” Tiểu Lý cất chi phiếu đi, chào tạm biệt Lăng Duy Khiết: “Về sau anh Lăng có chuyện gì thì cứ sai bảo, tôi còn bận vài việc khác, không quấy rầy anh nữa.”
Tiểu Lý đi rồi, Lăng Duy Khiết cũng không động đến phần tư liệu kia. Anh chỉ đứng nhìn đám ảnh bày la liệt trên bàn, có Hồ Tiêu Lương, cũng có La Mị Quỳnh. Dù sao Hồ Tiêu Lương cũng không chạy được, giờ anh phải đối phó với La Mị Quỳnh kia, báo thù cho mẹ mình trước.
Lăng Duy Khiết ở lại khách sạn khoảng chừng hai tiếng mới cầm tư liệu rời đi. Anh không về thẳng nhà mà đi đến công ty. Sau khi vào văn phòng, anh điều tra hồ sơ nhân sự trong công ty, tra xét tư liệu của La Tiêu Phụng. Nếu tin tức bên Tiểu Lý không sai, như vậy thư ký trước của anh, La Tiêu Phụng chính là con gái của kẻ thù.
Xem ra ông trời quả nhiên có mắt, đưa con gái của kẻ thù đến bên cạnh anh, có lẽ là muốn anh báo thù dễ dàng đây mà.
Muốn tìm La Mị Quỳnh ở Mỹ không thể nhanh như vậy được, nhưng La Tiêu Phụng ở gần trong gang tấc thế này thì không còn gì dễ hơn.
Thứ Hai, Lăng Duy Khiết gọi điện cho Ban thư ký bảo La Tiêu Phụng quay lại văn phòng tổng giám đốc làm việc một lần nữa. Lúc trước La Mị Quỳnh phá hủy gia đình anh, hại chết mẹ anh, hôm nay anh phải đòi lại cả vốn lẫn lời, nợ máu trả bằng máu. Anh phải khiến cho La Mị Quỳnh hối hận vì việc mình đã làm.
Nhận được lệnh này, La Tiêu Phụng mừng muốn chết. Cô ta vội vàng thu dọn đồ đạc, dùng tốc độ như tia chớp chạy thẳng đến văn phòng tổng giám đốc. Đứng ngoài văn phòng, cô ta chỉnh lại quần áo một lát rồi mới khẽ gõ cửa.
“Tổng giám đốc, thư ký La Tiêu Phụng đến báo danh.”
“Vào đi.” Lăng Duy Khiết đang trò chuyện với Đoan Minh Dũng, nghe thấy giọng nói bên ngoài thì dặn dò anh ta vài câu sau đó lập tức cúp máy.
“Tổng giám đốc, anh đột nhiên điều người ta đi, giờ nghĩ kỹ rồi lại gọi điện thoại bảo người ta tới là ý gì?” La Tiêu Phụng vốn đang sướng phát điên, lúc này lại làm bộ làm tịch như tủi thân lắm.
Thấy La Tiêu Phụng không biết sống chết mà chất vấn mình, mặt Lăng Duy Khiết không chút thay đổi, nói: “Đây là mệnh lệnh, tôi đã nói từ sớm, không thích thì cô rời khỏi tập đoàn Lăng Vân đi, không ai ngăn cản cô đâu.”
“Không phải, em chỉ là... Chỉ là cần một lý do, tuy chỉ là một thư ký nho nhỏ nhưng em cũng có nguyên tắc của mình, không phải chó mèo gọi là đến xua là đi.” La Tiêu Phụng cắn môi, uất ức nhìn Lăng Duy Khiết.
Lăng Duy Khiết không ở đây, bố mẹ Khanh Khanh khuyên cô mau trở về mà không hề lo nghĩ gì đến tâm tình của cô, cứ như hận không thể mau chóng tống cô ra ngoài vậy.
Thứ Ba, Khanh Khanh chuẩn bị trở về đi làm nhưng nhiều ngày vậy rồi mà Thẩm Hạo Trự vẫn chưa quay lại. Cô chỉ đành nhắn tin chào tạm biệt anh trai, mặc kệ cô làm gì, tình cảm anh em giữa hai người bọn họ dường như cũng đã thay đổi ít nhiều.
Trên đường, Đoan Minh Dũng thấy Khanh Khanh vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ không nói một lời bèn lên tiéng an ủi: “Khanh Khanh, thật ra chị và Anh Khiết cũng đã lĩnh giấy chứng nhận rồi, vì sao cứ phải dây dưa không muốn tổ chức hôn lễ vậy?”
Khanh Khanh đáp: “Không vì sao cả, chỉ là đã lĩnh giấy chứng nhận nhiều năm vậy rồi, cảm thấy không cần thiết phải làm nữa.”
“Thật ra… Anh Khiết cũng chỉ mong cuộc sống của chị không có gì phải tiếc nuối. Chẳng phải người phụ nữ nào cũng đều mong có một hôn lễ cả đời khó quên sao?” Đoan Minh Dũng không ngờ Khanh Khanh vẫn trả lời như vậy, nhưng anh ta có thể khẳng định, đây tuyệt đối không phải là nguyên nhân thực sự. Trực giác của đàn ông mách bảo cho anh ta biết chắc chắn Thẩm Khanh Khanh có chuyện gạt Anh Khiết rồi. Hơn nữa còn không thể cho ai biết, chẳng lẽ là vì James?
“Chắc là vậy, lần này về nước tuy là muốn tìm anh ấy nhưng không ngờ anh ấy lại khác trước rất nhiều, khiến tôi cảm thấy khá bất ngờ. Hơn nữa có một số việc tôi còn chưa nghĩ thông.” Khanh Khanh hít một hơi thật sâu để thả lỏng cơ thể: “Coi như cho anh ấy thêm chút thời gian, biết đâu anh ấy lại gặp được một cô gái tốt hơn thì sao?”
“Không phải chứ? Chị muốn thử thách Anh Khiết?” Đoan Minh Dũng kinh ngạc, suýt nữa thì đâm vào chiếc xe đằng trước, vội vàng tập trung không dám phân tâm nữa.
“Cậu cứ coi như là thử thách đi, năm năm trước lúc tôi quen biết anh ấy, anh ấy để râu đầy mặt, căn bản không nhìn rõ diện mạo, cứ như kẻ lang thang ngoài đường ấy, cũng nhờ như thế mà bây giờ mới có thể đánh bậy đánh bạ vào được tập đoàn Lăng Vân.” Khanh Khanh cảm thán, Lăng Duy Khiết của năm năm trước, cô hoàn toàn không thấy áp lực gì, nhưng bây giờ không giống vậy. Anh chẳng những là tổng giám đốc tập đoàn, lại còn đẹp trai, chắc sẽ có rất nhiều cô gái thích anh, cô không có đủ tự tin.
“Không phải thế chứ? Vậy lúc gặp lại Anh Khiết chẳng phải chị không nhận ra anh ấy à?” Đoan Minh Dũng lại kinh ngạc, anh ta không ngờ giữa hai người lại còn nhiều đoạn nhạc đệm như vậy nữa.
“Thì đúng là không nhận ra, tuy tên giống nhau nhưng tôi cứ tưởng là người trùng tên trùng họ thôi, mãi đến khi Khiết chủ động nói với tôi.” Khanh Khanh bật cười, nếu Lăng Duy Khiết không nói, cô vĩnh viễn cũng không liên tưởng chồng mình và tổng giám đốc tập đoàn Lăng Vân là một.
Nghĩ vậy, cô đột nhiên ngây người, lúc trước Khiết hoàn toàn không cần phải nói với cô, bởi vì cô vốn không hề nghĩ đến. Nếu anh không muốn thừa nhận cuộc hôn nhân này chỉ cần không nói với cô là được, nhưng anh lại nói, lại chủ động quấn lấy cô.
Chẳng lẽ? Chẳng lẽ Khiết có tình cảm với mình? Sở dĩ anh chủ động nói thật là vì trong lòng anh cũng có cô?
Khanh Khanh bị suy đoán lớn mật này dọa rồi. Nếu thật sự như vậy, mấy ngày nay cô cứ rối rắm như thế chẳng phải là lãng phí thời gian, tự mua dây buộc mình ư?
“Xem ra Anh Khiết thật sự để ý tới chị.” Ngay lúc Khanh Khanh nghĩ thông, Đoan Minh Dũng cũng cảm khái nói.
“Anh ấy để ý tới tôi? Đoan Minh Dũng, cậu thật sự cảm thấy anh ấy để ý tới tôi à?” Như muốn tìm thêm chút bảo đảm, Khanh Khanh vui mừng gặng hỏi Đoan Minh Dũng.
“Còn phải hỏi ư? Thẩm Khanh Khanh, chẳng lẽ chị không cảm nhận được chút nào sao? Không nhắc đến trước kia, chỉ cần nói đến năm năm hai người kết hôn sau này thôi, chị có biết bao nhiêu cô gái muốn đeo bám anh ấy không?” Đoan Minh Dũng không ngờ cảm giác của Khanh Khanh lại trì độn đến thế nên có hơi ngạc nhiên. Anh ta đỗ xe vào khu phục vụ, chuẩn bị đả thông tư tưởng cho cô gái ngốc này.