“Đừng mà, vợ à, em phải tin anh...” Lăng Duy Khiết ôm Khanh Khanh, siết chặt cô trong vòng tay mình, nghẹn ngào nói: “Vợ à, em đừng rời xa anh… Em phải tin tưởng anh…”
“Khiết, em tin anh, nhưng anh không thể ngủ bên ngoài được, nghe lời em nào, đứng lên…” Khanh Khanh vô cùng nhức đầu, cô có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhưng người đàn ông say khướt này còn khó chăm hơn trẻ con.
Trẻ con có quấy phá đến mấy thì ít nhất còn có thể bế nó lên giường, nhưng Lăng Duy Khiết lại to như con tịnh, cô thực sự bó tay rồi.Cũng biếtchẳng thể “khô máu” với anh ở đây được, nên cô chỉ có thể dỗ dành thôi.
“Có phải Thẩm Hạo Trự đã nói gì với em không? Vợ ơi vợ...” Lăng Duy Khiết bĩu môi, như một đứa trẻ cáu kỉnh.
Khanh Khanh không hiểu sao anh năm lần bảy lượt nhắc tới anh trai mình, nhưng để người này không quậy nữa, cô chỉ có thể nói hùa: “Đúng vậy, anh ấy gọi điện thoại cho em, nói rằng nhìn thấy anh ở bên cạnh người phụ nữ khác…” Thấy Lăng Duy Khiết kích động ngồi phắt dậy, Khanh Khanh bổ sung thêm: “Nhưng em không tin anh ấy, cho nên, ngoan, yên tâm ngủ đi.”
“Thật thế không? Vợ à, em…” Lăng Duy Khiết nói, đột nhiên ngưng lại làm Khanh Khanh hoảng hồn, vội vàng gọi: “Khiết, Khiết...”
Khẽ lắc lắc tay anh nhưng không thấy có chút động tĩnh nào, Khanh Khanh sợ xám hồn xám vía. Cô còn tưởng anh xảy ra chuyện gì, đến khi nhìn kĩ lại mới biết anh lăn ra ngủ từ lúc nào rồi..
Vốn định dìu anh lên giường, nhưng một mình cô thực sự không đủ sức, đành phải để người này ngủ tạm trên nền đất. Khanh Khanh thở dài một tiếng, quay về phòng lấy chăn đắp cho chồng, nhìn thấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, cô khựng lại, sau đó cầm nó lên.
Bất kể có phải vì uống rượu hay không, nhưng Khiết tối nay quá bất thường.
Khanh Khanh trải chăn ra nền nhà, sau đó đỡ anh nằm lên chăn. Cô không dám quá mạnh tay, sợ lỡ cái làm anh tỉnh dậy lại quậy tung nhà thì mệt.
Sau khi làm xong hết mọi thứ, Khanh Khanh vẫn chẳng thấy buồn ngủ nên lôi điện thoại của Lăng Duy Khiết xem. Vốn dĩ cô chỉ định nghía qua lịch sử cuộc gọi một chút, nhưng lại nhìn thấy rất nhiều tin nhắn.
Cô mở tin nhắn ra theo bản năng, trái tim bỗng chốc rét lạnh, số điện thoại hiển thị trên màn hình là của thư ký La, nhưng nội dung tin nhắn thì vô cùng ái muội.
“Khiết, xin lỗi mà, em sai rồi, em đảm bảo không có lần sau nữa đâu, em sẽ giải thích với mẹ em.”
“Khiết, anh tha thứ cho em nhé, sau này em không dám nói gì nhà thiết kế Thẩm nữa, em đảm bảo, đây là lần cuối cùng, anh đừng giận nữa có được không?”
“Khiết, bất kể anh có ghét em thế nào, em vẫn luôn yêu anh, em sẽ không từ bỏ anh đâu...”
“Em yêu anh, yêu anh, yêu anh, sẽ mãi mãi yêu anh...”
“Em xin lỗi, em biết hôm nay mẹ em hơi quá đáng, nhưng cũng vì bà quá quan tâm em, bà coi anh như con rể vậy, chỉ sợ em không được gả cho người tốt...”
Khanh Khanh chợt thấy choáng váng, điện thoại trong tay rơi thẳng xuống đất. Cô chết lặng như pho tượng, đầu óc trống rỗng, hóa ra những lời nói lúc say của Khiết là nói thật.
La Tiêu Phụng? Khiết và La Tiêu Phụng… họ, hóa ra họ thực sự ở bên nhau rồi. Vậy… vậy lần trước không phải do cô nghĩ quá nhiều, mà họ thực sự có khuất tất, hơn nữa còn gặp người lớn trong gia đình rồi.
Vậy thì cô là cái gì? Cô là cái gì? Khanh Khanh trước giờ luôn kiên cường và lạnh lùng bỗng chốc bật khóc nức nở.
“Vợ ơi…” Lăng Duy Khiết nằm ngủ trên nền nhà đột nhiên lầm bầm một tiếng gọi vợ ơi dọa Khanh Khanh hết hồn. Cô vội vàng im bặt, mau chóng lau nước mắt.
Im lặng một hồi, thấy Lăng Duy Khiết không nói gì thêm mới biết anh chỉ nói mớ. Nhưng Khanh Khanh cũng không dám nấn ná ở đây nữa, cô đứng dậy đi vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.
Nhìn tin nhắn, Khanh Khanh không kiềm lòng được mà xem hết lịch sử cuộc gọi.Lúc này cô mới phát hiện ra, gần đây mỗi lần Lăng Duy Khiết phải đi xã giao đều do La Tiêu Phụng gọi tới.
Cô muốn nói với mình, không được suy đoán linh tinh, trong tình cảm vợ chồng, tin tưởng là quan trọng nhất nhưng vẫn không thể ngừng run rẩy được. Thư ký gọi cho ông chủ thông báo có tiệc xã giao cũng không có gì đáng trách, nhưng tại sao cô lại thấy bất an như vậy.
Nhớ tới ban nãy Lăng Duy Khiết luôn miệng nhắc tới anh trai, lẽ nào anh trai cô biết anh ấy và La Tiêu Phụng ở bên nhau?
Tuy rằng bây giờ đã là bốn giờ sáng, nhưng Khanh Khanh không tài nào khống chế được trái tim chứa đầy lo sợ và bất an của mình, nên nhấc máy gọi điện cho Thẩm Hạo Trự ngay lúc này.
“Anh, có phải em đánh thức anh không.” Cuộc gọi vừa được kết nối, không đợi Thẩm Hạo Trự nói gì, Khanh Khanh đã lên tiếng.
“Cô… cô có phải là em gái của Thẩm Hạo Trự?” Ở đầu dây bên kia vọng lại giọng một người đàn ông lạ hỏi.
“Đúng vậy, xin lỏi anh trai tôi…”
Khanh Khanh ngờ vực, sao lại có đàn ông nghe điện thoại của anh trai cô vào lúc này? Nhưng giọng của Thẩm Hạo Trự nhanh chóng cắt ngang suy nghĩ nghi ngờ của cô: “Đưa điện thoại cho tôi…”
“Em gái A Trự này, tối qua anh trai cô uống hơi nhiều, bất kể anh ấy nói gì, cô cũng đừng tin là thật.” Trước khi Thẩm Hạo Trự bắt máy, đám bạn của anh cô nhắc nhở Khanh Khanh trước.
“Anh trai tôi cũng uống rượu à?” Đầu óc Khanh Khanh như bị sét đánh, không hiểu sao lại liên hệ Thẩm Hạo Trự với Lăng Duy Khiết với nhau.
“Cũng có, không…”
“Đủ rồi đấy, trả điện thoại cho tôi.” Không đợi người đàn ông kia nói xong, Thẩm Hạo Trự đã gào lên giằng lấy điện thoại.
“Khanh Khanh, em đang ở đâu vậy? Anh đây.” Thẩm Hạo Trự có vẻ đỡ hơn Lăng Duy Khiết rất nhiều, tuy rằng lúc giọng nói hơi run run, nhưng vẫn có thể nói rõ ràng.
Khanh Khanh hỏi theo bản năng: “Anh, có phải tối nay anh nhìn thấy Khiết không?”
“Em nghe ai nói vậy, anh vừa quay về, làm sao...”
“Khiết hôm nay cũng uống rượu, lại còn uống say mèm, anh ấy luôn miệng nhắc đến anh. Anh, anh đã biết gì rồi? Xin anh đừng giấu giếm em.” Giọng của Khanh Khanh hơi run, cô sợ phải biết chân tướng, nhưng chẳng thể nào bỏ quaviệc tìm hiểu chân tướng.
“Anh ta nói gì rồi?” Cơn say của Thẩm Hạo Trự bay hết sạch. Bây giờ anh ta rất lo cho Khanh Khanh, nếu như để Khanh Khanh biết được, cô ấy có chịu nổi không?
“Anh ấy ở bên La Tiêu Phụng rồi đúng không? Hơn nữa tối hôm nay họ… họ còn đi hẹn hò?”
Đối với người làm vợ như Khanh Khanh,chuyện phải nói ra sự thật rằng chồng mình có người phụ nữ khác ở bên ngoài, hơn nữa còn đi hẹn hò với cô ta, chẳng khác nào cực hình khổ lao vô cùng khủng khiếp, như thể người phụ nữ kia còn cầm dao khoét vào tim mình.
“Khanh Khanh, em trả lời anh đã, em vẫn quyết định ở bên cạnh Lăng Duy Khiết chứ? Cho dù anh ta có người phụ nữ khác ở bên ngoài, em vẫn muốn ở bên cạnh anh ta? Em không định ly hôn sao?” Thẩm Hạo Trự nghiêm túc hỏi, đám bạn của anh ta nhìn vào mà nín thở.
“Anh, em... em cần nghĩ đã, Lâm Lâm và Duệ Duệ không thể không có bố, em đã hứa với các con...” Khanh Khanh muốn kiềm chế lòng mình để không bật khóc, nhưng khi nghĩ tới kế hoạch cho hai đứa con, cô lạichẳng thể khống chế được bản thân.
“Có một người bố như thế có khác gì không có bố, Khanh Khanh, lúc này em đừng nghĩ cho con cái, em phải nghĩ cho em, có thể chịu đựng việc anh ta có người phụ nữ khác ở bên ngoài, thậm chí nhìn anh ta lấy một người phụ nữ khác được không?” Thẩm Hạo Trự tức giận gầm lên.
Đúng lúc này, bạn của Thẩm Hạo Trự ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: “Lấy nhiều vợ là vi phạm luật pháp Trung Quốc đấy.”
“Các cậu im miệng, tôi đang nói chuyện với em gái.” Thẩm Hạo Trự trừng mắt quát to với bạn mình.
“Anh có thể nói những chuyện anh biết cho em nghe không?” Khanh Khanh đè nén đau đớn trong lòng mà hỏi khẽ.
“Trưa mai chúng ta ăn bữa cơm với nhau rồi anh sẽ nói cho em nghe, nhưng em phải chuẩn bị tâm lý. Nhớ lấy, trên đời này chẳng một ai có thể tổn thương được em, đừng nghĩ linh tinh, giờ nghe lời anh, đi ngủ một giấc đi.” Thẩm Hạo Trự rất lo lắng, chỉ sợ Khanh Khanh làm chuyện gì ngốc nghếch, nhưng bây giờ mấy người họ uống nhiều rồi nên không thể lái xe, mà chắc Khanh Khanh cũng sẽ không rời xa Lăng Duy Khiết, vì thế anh ta mới hẹn trưa mai.
Khanh Khanh cúp máy nhưng không thể nào ngủ nổi, càng không có tâm trí nào nhìn Lăng Duy Khiết ngủ ở bên ngoài.Có vài lần, cô định gọi điện thoại hỏi La Tiêu Phụng xem cô ta và Lăng Duy Khiết đã thắm thiết đến mức nào rồi.
Đứng trước cửa sổ, nhìn ánh nắng dần dần thế chỗ cho bóng tối, Khanh Khanh lại không cảm nhận được một chút ấm áp nào, thậm chí còn thấy cơn ớn lạnh lan khắp cơ thể.
Cô cứ lặng người đứng trước cửa sổ như thế, mặc cho hai chân tê rần không còn cảm giác, cho đến khi điện thoại reo lên.
Khanh Khanh vốn định nghe máy, nhưng đôi chân tê rần không thể nhấc lên nổi. Chuông điện thoại cứ reo không ngừng, cô sợ đánh thức Lăng Duy Khiết ở bên ngoài nên phải cắn răng quay người lại, nhích chân về phía trước, nhưng chỉ lảo đảo rồi ngã khuỵu xuống.
“Điện thoại... điện thoại của tôi...” Lăng Duy Khiết bị tiếng ồn đánh thức phải ngồi dậy, nhưng lúc này đầu anh đau đến chết đi sống lại như có cái búa đang gõ không ngừng, thậm chí anh không biết mình đang ở đâu, cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết ngoài cảm giác đau đầu chỉ còn cảm giác đầu đau thôi.
Khanh Khanh nén cơn đau, khập khiễng cầm lấy điện thoại, tắt đi, sau đó gửi tin nhắn hỏi anh trai cô gặp nhau ở đâu.
Ở bên ngoài phòng, Lăng Duy Khiết đau đầu không chịu nổi. Anh đang dựa vào tường mà day day thái dương sau đó chống tay mới đứng lên được.Cùng lúc ấy, chuyện tối hôm qua từ từ quay lại trong đầu anh.
“Vợ ơi, anh về nhà thế nào vậy?” Lăng Duy Khiết men theo bờ tường mà đi vào phòng, thấy Khanh Khanh đang ngồi lặng người như mất hồn, anh có dự cảm không lành, lẽ nào tối qua anh uống nhiều quá nên nói gì đó không hay?
Khanh Khanh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Lăng Duy Khiết một lúc mới nói: “Là một người đàn ông tên Hạ Dụng đưa anh về.”
“Anh xin lỗi, tối qua anh uống hơi nhiều.” Lăng Duy Khiết bóp đầu ngồi xuống bên giường, định ôm Khanh Khanh để nói mấy câu xin lỗi, nhưng không ngờ Khanh Khanh né tránh.
“Sau này anh uống ít thôi, em đi xả nước cho anh tắm, ngâm bồn một lúc sẽ đỡ hơn.” Khanh Khanh đi về phía phòng tắm, bây giờ cô không biết nên đối diện với Lăng Duy Khiết như thế nào. Cô chưa từng nghĩ đến một ngày chồng cô - người đàn ông cô yêu sẽ lừa dối mình.
Thậm chí vì một người phụ nữ mà bịa đủ lời dối gian hết lần này đến lần khác, điều ấy khiến cô nhớ tới những bức ảnh chụp kia.
“Vợ yêu à, anh xin lỗi, có phải tối qua anh đã làmtổn thương em không?” Lăng Duy Khiết theo cô đến phòng tắm, tuy rằng cơn say chưa hết hẳn, nhưng anh vẫn nhìn ra được thái độ bất thường của Khanh Khanh.
Khanh Khanh đang xả nước vào bồn, nhưng khi nghe câu hỏi của Lăng Duy Khiết, cô đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười và hỏi: “Anh đang nói tới thể xác hay tinh thần?”
“Hả... Nghiêm trọng như vậy...” Thấy ý cười trên mặt Khanh Khanh, Lăng Duy Khiết cũng cười theo, anh đi tới ôm lấy cô: “Em yêu, vậy em phạt anh đi, hình phạt nào anh cũng nhận?”
“Có thật là bất kì hình phạt nào cũng nhận?” Khanh Khanh nhìn Lăng Duy Khiết, nghiêm túc hỏi.
Lăng Duy Khiết cười: “Tất nhiên, cho dù phải quỳ bàn phím, quỳ bàn giặt, thậm chí quỳ trên đá, đều không thành vấn đề.”