Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 201: Chương 201: Tình cảm và tình yêu mười năm




San San còn chưa xuất viện, Tony lại nhập viện, vốn dĩ vì mấy ngày trước, Tony nói giải quyết nguy hiểm, cảnh sát và vệ sĩ ở nhà Carlyle đã rời đi rồi, không ngờ vừa mới rút đi thì thiếu chút nữa là mất mạng.

May mà có Hạ Dụng ở đây, nhưng điều này cũng có thể coi là duyên phận, trước đây ông Carlyle đã cứu San San, mới có phúc phận tốt như vậy, để Hạ Dụng cứu ông. Cho nên nói, làm việc thiện tích đức mà người xưa nói là có đạo lý.

Trong bệnh viện, Hạ Dụng làm thủ tục xuất viện giúp San San, lúc này, bốn người nhà họ đang vào thăm Tony.

“Tony, không phải lần trước anh nói tên sát thủ đó là Britney thuê sao? Nguyên nhân là ghen tuông, bây giờ em nằm viện rồi, sao bố vẫn còn gặp phải sát thủ chứ?” Sau khi San San nghe ông Carlyle suýt nữa gặp chuyện, càng nghi ngờ.

“Cảnh sát nhất định sẽ điều tra rõ vụ này, mọi người không cần lo lắng, thầy, anh chưa kết hôn với San San, đã mười năm rồi, anh không hành động là tôi lấy cô ấy thật đó.” Tony có ý lảng tránh chủ đề câu chuyện.

“Cậu Tony, không phải cậu bị trúng mỹ nhân kế rồi chứ? Theo như con biết, mục tiêu của người ta không phải là mẹ con, cậu phải nghĩ kỹ xem rốt cuộc đã dắc tội với người nào?” Hạ Diệp cười ha hả nói với Tony.

“Chuyện này giao cho cảnh sát là được rồi, mọi người như vậy không phải là định ném tôi đi đó chứ.” Tony nhìn Hạ Dụng đặt vali xuống đất, hô lớn.

“Đương nhiên rồi, nửa tháng nay em sắp mốc meo ở trong viện rồi, nhưng anh yên tâm, có thời gian bọn em sẽ qua thăm anh, nhưng Tony, nếu anh muốn khỏe nhanh hơn thì phải cầu xin mẹ em, đồ ăn Á Đông bà ấy làm và cả canh tẩm bổ tốt hơn cái thứ nước thuốc lạnh đó của bệnh viện đó.” San San khoác tay bà Hạ, lắc mẹ chồng nịnh nọt.

“Ha ha, dì à, vậy con...”

“Cái gì, dì cái gì hả, không biết người trên kẻ dưới, tôi là thầy của cậu, ít ra cũng phải gọi là bà...” Hạ Dụng cắt ngang lườm Tony, ai bảo cậu ta nói linh tinh.

Đây gọi là quan hệ mẹ chồng con dâu hòa hợp khiến anh nói thấy lạ lạ.

“Hả... bà, cái này...”

“Dụng, con không được ăn hiếp cậu ấy, gọi là bà như thế khiến mẹ già đi bao nhiêu, đương nhiên là dì rồi.” Sau khi bà Hạ đến nước Mỹ đã thông suốt dần rồi, không hề buồn bực sầu não giống như trong nước nữa.

“Đúng rồi ạ, dì à, con thích nhất ăn đồ Á Đông, đặc biệt là thịt kho tàu và cả cái gì mà canh bổ dưỡng...”

“Được rồi Tony, cậu định coi mẹ tôi là đầu bếp hả, muốn ăn những thứ đó sao không đến Chinatown mà đặt, cứ như vậy đi, bốn người chúng tôi đi về đây, cậu ấy à, cứ nghỉ ngơi điều dưỡng ở bệnh viện đi.” Hạ Dụng nói còn cố ý nắm vào cánh tay mà cậu ta bị thương, đau đến mức Tony há cả miệng, không dám la lên thành tiếng.

“Chàng trai, không sao chứ, sau này ngày nào dì cũng mang canh tới.” Trước khi đi bà Hạ hứa với Tony.

Đối với độ tuổi này của bà mà nói, yêu thích nấu ăn cũng là một niềm vui, có người thích đồ ăn mình tự nấu cũng là một niềm hạnh phúc.

“Bà nội, bà không cần nghe chú Tony khóc than, không cần phải đợi đến ngày mai, nhất định sẽ có một cô gái xinh đẹp đến thăm, đến lúc đó đồ ăn thức uống cần phải bà quan tâm sao?” Hạ Diệp nói xong không quên làm mặt hề với Tony.

Tuy thằng bé rất hiểu chuyện, trẻ con vẫn là trẻ con, thỉnh thoảng ghen cũng khó tránh khỏi, nhất là bà nội đối tốt với Tony như vậy, dĩ nhiên là có chút không không thoải mái rồi.

Sau khi xuất viện, San San được biết công việc không còn nữa, tuy có chút khó chịu nhưng lại cảm thấy rất thoải mái, mấy năm nay, gắng gượng lên chức tổng giám đốc hãng hàng không SEG luôn cảm thấy mệt mỏi, lúc người khác nghỉ ngơi, cô cũng không dám thở.

Thứ nhất là vì báo đáp ơn cứu mạng của ông Carlyle, hai là cô muốn chứng minh bản thân, không muốn khiến người khác thất vọng, thứ ba là cô muốn dựa vào năng lực chính để nuôi con, không thể cứ để nhà Carlyle nuôi con giúp được.

Bây giờ ổn rôi, Hạ Dụng tiếp nhận công việc, cuối cùng cô cũng có thể dừng lại nghỉ ngơi một lát rồi.

Đổi lại là người khác chắc chắn sẽ không thoải mái, bị phân biệt đối xử gì đó. Nhưng San San không thế, ngược lại cô cảm thấy rất hạnh phúc, rất ngọt ngào.

Tính cách của Hạ Dụng không thể khuất phục bất kỳ ai, nhìn người nhà họ là biết, cụ bà nhà họ Hạ đòi hỏi Hạ Dụng bao nhiêu năm nay, Hạ Dụng vẫn không làm bất cứ chuyện gì cho công ty nhà họ Hạ, cho dù bị ép quay về treo cái mác tổng giám đốc Hạ, nhưng trên thực tế người giật dây vẫn là cụ bà và bố của anh.

“San San, thực sự sau này em không định quay về sao?” Buổi tối, ăn xong bữa cơm yêu thương mà bà Hạ làm, mọi người đều về phòng.

Chung cư này tuy có ba phòng, nhưng lúc đầu khi San San mua nhà thật sự không nghĩ lại nhiều phòng vậy, một phòng là của con trai, một phòng là phòng đọc sách. Bây giờ bà Hạ tạm thời ở cùng phòng với cháu, đương nhiên Hạ Dụng ở cùng phòng với San San rồi.

“Đúng thế, trước đây khi em đến New York đã nói với bố rằng em quyết không quay về nữa. Sao thế? Mẹ anh đã sang đây rồi, anh còn định quay về kế thừa sản nghiệp nhà họ Hạ sao?” San San cố ý chu miệng ra nói.

“Đương nhiên không phải rối, Hạ Dụng anh nói một không nói hai, có điều...” Cái “mũi chó” của Hạ Dụng không ngừng ngửi trên người San San, vợ vừa tắm xong cực kỳ thơm.

Khiến cho tim cô loạn xạ, ý nghĩ kỳ quái. Nhưng hơn một tuần ở trên biển lúc đó, anh ấy và San San nhiều nhất cũng đến ba lần, tối nay anh thật sự muốn nhớ lại hồi ức ngọt ngào mười năm trước, nhưng sợ San San không phối hợp.

“Chỉ có điều cái gì? Không phải anh cũng giống bố anh chứ, cũng có người phụ nữ khác, hoặc là...” San San vỗ vỗ vào mặt Hạ Dụng cười xấu xa.

“Coi em nói đi đâu rồi kìa, em coi Hạ Dụng anh là loại người đó sao? Là anh nói Khanh Khanh, lần này là vì chuyện của chúng ta, Khanh Khanh và Lăng Dục Khải về nước trước, chỉ là không ngờ rằng vừa về nước đã bị người khác gai bẫy, không chỉ mất con mà còn bị thương rất nặng, khi anh đến cô ấy vẫn nằm viện, anh chỉ muốn, nếu em không từ chối về nước thì chúng ta đi thăm cô ấy.”

Hạ Dụng vội vàng xin tha mạng, cái gì cũng có thể đùa được, nhưng vấn đề liên quan đến nhân phẩm này nhất quyết không thể nói linh tinh.

“Hả, Khanh Khanh sảy thai rồi hả, sao có thể chứ? Rốt cuộc là ai lại ác độc như vậy chứ?” San San vừa nghe liền lập tức ngồi dậy, nếu như Hạ Dụng phản ứng không nhanh, e rằng sẽ bị đụng vào cằm rồi.

“Ừm, nói nghiêm túc cũng coi như là nợ tình trước kia của Khanh Khanh, còn cả bố anh, chuyện này nói ra rất dài, tóm lại lần này Khanh Khanh bị thương rất nặng, những đả kích mà Khanh Khanh gánh chịu cũng vô cùng lớn, vốn dĩ muốn ở lại trong nước vài ngày, nhưng nghe nói em xảy ra chuyện anh lập tức sang đây luôn.” Hạ Dụng thở dài, cho nên nói, làm người vẫn nên đồng cảm một chút, nhìn chuyện Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh gặp phải là hiểu rồi.

“Vậy... chúng ta về nước thăm Khanh Khanh đi, tuy em mới gặp cô ấy một lần, nhưng rất hợp nhau.” San San vừa nghe, nghĩ một hồi lại nói.

“Vợ yêu, em chắc chắn chứ?” Hạ Dụng rất bất ngờ, không ngờ San San đồng ý dứt khoát như vậy, còn tưởng cô phải do dự mất mấy ngày, xem ra cô ấy và Khanh Khanh tuy chỉ gặp nhau một lần, quả thực rất hợp nhau như lời cô ấy nói.

“Đương nhiên rồi, anh không cần dùng ánh mắt đó nhìn em, tuy trước đây em nói không về, nhưng bạn bè quan trọng hơn những lời thề đó, được rồi, muộn rồi, em ngủ đây.” San San bị Hạ Dụng nhìn có chút ngượng ngùng, nghiêng người sang và nằm xuống.

“Em yêu, vết thương của em đã đỡ hơn chút nào chưa?” Hạ Dụng nói nhỏ sau tai San San, hơi thở ham muốn nóng rực đó phả vào người cô, khiến cở thể cô chốc lát đã nóng lên.

“Ừ...” Tim San San đập rộn lên, cô biết Hạ Dụng muốn gì, nhưng mười năm rồi, luôn cảm thấy có chút khác lạ, thực ra lúc trên thuyền, nếu Hạ Dụng kiên trì một chút thì cũng làm được rồi, chỉ là Hạ Dụng rất tôn trọng cô, điều này khiến cô rất cảm động, lúc này, sự ám chỉ trong lời nói của Hạ Dụng, khát vọng trong giọng nói khiến cô không thể từ chối lần nữa. Anh nói khẽ, ngẩng đầu lên nhìn cô, trong ánh mắt anh ánh lên ý nghĩ khả nghi.

“Em yêu, thế có thể không?” Hạ Dụng hôn lên tai San San, khàn khàn hỏi.

“Ừm...” Vẫn là âm mũi của San San, nhưng cơ thể cô lại nóng lên, Hạ Dụng đã cảm thấy rõ ràng.

Anh nhẹ nhàng kéo dây áo ngủ của cô ra, sau đó là áo lót của cô. Anh nhẹ nhàng hôn lên khắp thân thể cô, chậm rãi trìu mến trút bỏ quần áo trên người cô.

Sự vui mừng phát ra từ nơi sâu thẳm bên trong khiến San San không thể giấu đi khát vọng mãnh liệt bị đánh thức. Hạ Dụng tự tin khéo léo dẫn dắt cô trở thành cô chân thực nhất.

Môi và tay Hạ Dụng trượt xuống theo thân thể cô, bờ môi nóng ẩm mãnh liệt khiến cô ngây ngất, đột nhiên cảm thấy bực mình với bộ quần áo trên người anh ngăn cách tiếp xúc da thịt giữa họ, bắt đầu vụng về kéo cái thứ khiến mình chán ghét.

Hạ Dụng phát ra tiếng cười nhẹ trong cổ họng, dựng nửa người dậy giúp cô cởi bỏ thứ ràng buộc trên người mình, San San bị anh cười, mặt càng đỏ lên, cơ thể càng nóng hơn, dưới ánh đèn màu cam, cô có chút không dám nhìn Hạ Dụng, tuy mười năm trước đã từng tiếp xúc da thịt, nhưng mười năm nay, những ký ức ấy đã lâu rồi, bây giờ đối diện với người đàn ông mà mình yêu, tim đột nhiên đạp loạn lên.

Không lâu sau, cô cảm thấy thân nhiệt nóng bỏng áp trên da thịt mình.

“Như thế đã được chưa? Cục cưng của anh.” Anh khàn khàn nói nhỏ, lại bắt đầu xâm chiếm kích thích. Tay anh thăm dò làn da mịn như lông thiên nga của cô, vuốt ve không ngừng, từng động tác đều gợi lên từng đợt kích thích.

“Hạ Dụng, em...” San San che miệng, nước mắt rơi xuống, đúng vậy, cô muốn như thế này, mười năm rồi, anh vẫn xuất hiện như thế ở trong giấc mơ, hôm nay, cuối cùng cô có thể ôm anh chân thật.

“Anh yêu em, em yêu, nếu em không thích thì anh...” Anh in lên ngực cô một nụ hôn chân thành.

“Không phải như thế, em thích...” San San như sợ Hạ Dụng thật sự bỏ đi, vội vàng nói.

Hạ Dụng bò dậy từ người cô, nhổm dậy, hai chân quỳ hai bên người cô. Anh nhẹ nhàng kéo tay cô, nhẹ nhàng, giống như bươm bướm bay qua khẽ chạm vào bờ môi run rẩy của cô... Cô ngẩng đầu đón lấy nụ hôn này, như những bông hoa đón lấy mưa phùn.

Hơi thở trong nụ hôn dè dặt từng chút siết mạnh hơn.

Mười năm... Khoảng cách xa như thế, mối tình xa xôi mà khó quên biết bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.