Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 198: Chương 198: Tức giận muốn giết hồ Tiêu lương




Khi cảnh sát chạy đến, La Tiêu Phụng và Hồ Tiêu Lương vẫn đang giằng co nhau, mặc dù hai người đều kiệt sức, nhưng không có ai buông tay. Trước đó cánh tay La Tiêu Phụng trúng một phát đạn, nhưng Hồ Tiêu Lương cũng bị La Tiêu Phụng đâm một dao, nhưng không ai chịu buông tay. Dường như ai cũng không chiếm được lợi thế của đối phương, may mà là mùa đông, hai người đều mặc quần áo dày, cho nên, bị thương ở trên mặt và tay.

Tay của hai người đều đang túm tóc đối phương, tuy không trọc đầu, nhưng dưới đất lại rụng đầy tóc.

“Khanh Khanh.”

Thứ Thẩm Hạo Trự và Vương Trị Văn nhìn thấy đầu tiên là vết máu dưới chân của Khanh Khanh.

“Hồ Tiêu Lương, đồ khốn nạn, tôi phải giết cô!”

Thẩm Hạo Trự hét lớn, bổ nhào về phía hai người đang giằng co trên sofa.

“Thẩm Hạo Trự, anh bình tĩnh một chút.”

May mà cảnh sát hành động nhanh, vào lúc Thẩm Hạo Trự nhào đến, hai người đã chặn anh trước.

Nhìn thấy Khanh Khanh đang trong trạng thái ngất xỉu, Vương Trị Văn lại khóc.

“Mau, mau gọi xe cấp cứu.”

Anh muốn nhanh chóng cởi trói giúp Khanh Khanh, nhưng tay lại không ngừng run rẩy, bố vừa mới gọi điện thoại, hỏi có cứu được người hay không, hiện tại bộ dạng này của chị, anh phải nói thế nào đây.

“Trị Văn, chúng ta cho người đưa bà Lăng đến bệnh viện trước.”

Đội trưởng hình sự tiến lên, trực tiếp cầm lấy con dao cắt dây trói, dò thấy Khanh Khanh vẫn còn thở, lập tức nói với Vương Trị Văn.

Mặc dù bọn họ không biết Khanh Khanh là con gái ruột của thị trưởng, nhưng nhìn được ra mối quan hệ giữa Khanh Khanh và nhà thị trưởng khá tốt, vậy nên Khanh Khanh nhất định không thể có chuyện.

Anh cũng nhìn xuống, ngoại trừ mặt ra, trên người không có vết thương do súng hay dao.

“Khanh Khanh… Tôi phải giết chết cô, cô lại đánh Khanh Khanh thành như vậy, bỏ tôi ra, tôi phải giết người phụ nữ kia.”

Thẩm Hạo Trự nhìn thấy mặt Khanh Khanh sưng không ra bộ dạng gì, gào thét muốn đánh Hồ Tiêu Lương, may mà Hồ Tiêu Lương và La Tiêu Phụng cách xa anh.

Vốn tưởng rằng cứu viện sẽ rất nguy hiểm, không ngờ lại dễ dàng như vậy, khi cảnh sát đưa bọn họ lên xe, Hồ Tiêu Lương và La Tiêu Phụng vẫn kéo nhau không buông.

“Chị, chị tỉnh lại đi, chị…”

Vương Trị Văn khóc càng lớn hơn, vừa rồi đầu của Khanh Khanh rũ xuống không nhìn thấy, lúc này mới nhìn thấy mặt của Khanh Khanh, anh cũng giận dữ muốn giết người.

Lúc xuống tầng, Vương Trị Văn xông lên xe cứu thương, tát Hồ Tiêu Lương mấy bạt tai, nếu không phải bị kéo lại, có lẽ anh đã phạm phải tội cố ý giết người rồi.

“Trị Văn, chúng ta đi bệnh viện trước, người phụ nữ này, chúng tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.”

Thẩm Hạo Trự dường như đã khôi phục lại lý trí, giữ lấy Vương Trị Văn, muốn lên đi cùng với Khanh Khanh.

Lăng Duy Khiết bị Hạ Dụng trói trong nhà, cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Thẩm Hạo Trự.

“Hạ Dụng, Khanh Khanh đang được đưa đến bệnh viện nhân dân số một, nếu như Duy Khiết vẫn chưa tỉnh, cậu tạm thời đừng để cậu ấy qua đây, tôi sợ… tôi cũng cậu ấy chịu không nổi.”

Thẩm Hạo Trự gọi điện thoại đến, căn dặn Hạ Dụng.

“Hạ Dụng, mau thả tôi ra, tôi phải đi tìm Khanh Khanh, nếu cậu vẫn không thả tôi ra, tôi sẽ tuyệt giao với cậu.”

Lăng Duy Khiết hét lớn.

Mặc dù Thẩm Hạo Trự có căn dặn đừng để Lăng Duy Khiết đi, nhưng Hạ Dụng lại cởi trói cho Lăng Duy Khiết, nếu người đã đưa đến bệnh viện rồi, vậy thì chắc hẳn vẫn cứu được, nếu không không phải đưa đến bệnh viện, mà là nhà xác.

“Duy Khiết, cậu đừng lo lắng, Khanh Khanh nhất định sẽ không sao.”

Hạ Dụng không dám để Lăng Duy Khiết lái xe, nhưng tay anh đang bị thương, cũng không thể lái, hai người đành bắt xe đến bệnh viện.

Trên đường đi, Lăng Duy Khiết không ngừng giục tài xế lái xe nhanh, khi bọn họ đến bệnh viện, xe của cảnh sát còn chưa đến.

“Duy Khiết, bình tĩnh một chút, bọn họ rất nhanh sẽ đến thôi, cậu đừng quá lo lắng, nếu Khanh Khanh đã được đưa đến bệnh viện, vậy khẳng định không có nguy hiểm đến tĩnh mạng, cậu bình tĩnh một chút.”

Hạ Dụng thấy Lăng Duy Khiết ở trước phòng bệnh, chạy tới chạy lui, giống như phát điện vậy, khiến không ít người chỉ trỏ, không nhịn được mà khuyên nhủ.

“Hạ Dụng, nếu hôm nay người bị bắt cóc là San San, cậu còn có thể nói như vậy không?”

Lăng Duy Khiết níu lấy Hạ Dụng, hét lớn.

Hạ Dụng im lặng, phải, nếu người bị bắt cóc là San San, anh có thể còn gấp hơn, nổi điên hơn cả Lăng Duy Khiết, nhưng lúc này gấp cũng vô dụng, vừa rồi trong điện thoại Thẩm Hạo Trự cũng không nói rõ, rốt cuộc Khanh Khanh thế nào rồi.

“Xin lỗi.”

Hạ Dụng xin lỗi, cùng lúc đó bên tai hai người truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, Lăng Duy Khiết lập tức xoay người, xông đến.

Theo sát sau xe cảnh sát là xe của Thẩm Hạo Trự, Vương Trị Văn và Thẩm Hạo Trự cũng từ trong bước ra.

“Tránh ra.”

Cửa xe vừa mở, Lăng Duy Khiết đã chặn ở cửa, cảnh sát đành phải nói.

“Khanh Khanh, Khanh Khanh…”

Lăng Duy Khiết nhìn người bên trong được cảnh sát ôm ra, gọi lớn, nhưng không có ai trả lời.

“Trị Văn, Khanh Khanh…”

Lăng Duy Khiết nhìn thấy gương mặt kia, phản ứng đầu tiên của anh đó không phải là Khanh Khanh, nhưng…”

“Anh rể, anh bình tĩnh một chút, chị em… chị em sẽ không có chuyện gì đâu.”

Vương Trị Văn đầy nước mắt, đến hiện tại, anh cũng không thể tiếp nhận gương mặt xanh tím, sưng vù không ra dạng người kia là Khanh Khanh, còn có vết máu màu nâu trên quần kia, màu đậm như vậy, mùi máu tanh, anh hận không thể giết chết Hồ Tiêu Lương.

“Đó… đó thực sự là Khanh Khanh?”

Lăng Duy Khiết cố nén nước mắt, run giọng hỏi.

Lúc này, một chiếc xe cảnh sát khác đến, Hồ Tiêu Lương và La Tiêu Phụng từ trong đi ra.

“Anh…”

La Tiêu Phụng vừa nhìn thấy Lăng Duy Khiết liền gọi anh rồi bổ nhào đến.

Lăng Duy Khiết nhìn thấy gương mặt La Tiêu Phụng, nghiến răng ken két, khi La Tiêu Phụng nhào đến trước mặt anh, anh cũng tát một bạt tai.

“Tôi không có người em gái như cô, cô họ La, tôi họ Lăng, từ nay về sau, đừng để tôi nhìn thấy cô thêm nữa.”

Nếu nhớ đến chút tình máu mủ này, Lăng Duy Khiết thật hận không thể giết chết cô ta, nếu không phải là cô ta, hôm nay Khanh Khanh sẽ không gặp nguy hiểm, nếu như…

“Hừ, chết tiệt, tôi đã nói thế nào, cô tưởng rằng anh ta sẽ còn nhận cô là em gái sao.”

Hồ Tiêu Lương bước xuống sau, vừa hay nhìn thấy Lăng Duy Khiết tát, cười lạnh, giễu cợt nói.

“Hồ Tiêu Lương, cô… tôi phải giết chết cô.”

Lăng Duy Khiết hai mắt bốc hỏa, đỉnh đầu bốc khói, lập tức xông đến, không đợi cảnh sát phản ứng, anh đã một tay túm lấy Hồ Tiêu Lương, một chân đạp cô ta.

Lúc này Hồ Tiêu Lương bị đá ra ngoài, bởi vì bị còng tay, cô ta không sao đánh lại được, cũng không nghĩ tới Lăng Duy Khiết sẽ ra tay với phụ nữ, một đạp này rất mạnh, ngã xuống đất liền phun ra ngụm máu.

“Lăng Duy Khiết, cậu làm gì vậy?”

Bạn của Thẩm Hạo Trự tiến lên giữ lấy Lăng Duy Khiết.

“Tôi phải giết chết cô ta, cô ta lại đánh Khanh Khanh của tôi thành như vậy, tôi phải giết cô ta.”

Lăng Duy Khiết gào thét, một người căn bản không ngăn được, Lăng Duy Khiết lại xông đến, đạp một cú vào Hồ Tiêu Lương.

Lúc này, không có quy tắc gì mà đàn ông không đánh phụ nữ, cũng không có phong độ lịch sự gì hết, anh chỉ là một tên đàn ông đang phát điên thôi.

“Duy Khiết, cậu bình tĩnh một chút, bình tĩnh… Pháp luật sẽ trừng trị bọn họ.”

Thẩm Hạo Trự và Vương Trị Văn chạy đến trước khi Hồ Tiêu Lương bị đánh lần nữa, xông đến ngăn lại Lăng Duy Khiết, nhưng hai người lập tức bị hất ra.

“Pháp luật, pháp luật, con mẹ nó đừng nhắc đến pháp luật với tôi, nếu pháp luật thực sự có tác dụng, người phụ nữ này đã sớm chết hàng trăm lần rồi.”

Lăng Duy Khiết hét lớn, một tay xách Hồ Tiêu Lương lên.

“Lăng Duy Khiết, anh… từng nói sẽ lấy tôi, đây chính là anh làm trái lời hứa, trả giá của việc vi phạm tình yêu, anh yêu cô ta, vậy tôi muốn cô ta phải chết cùng tôi, đương nhiên, còn có con của hai người nữa, ha ha… Đánh đi, anh có giỏi thì đánh chết tôi đi, đến địa ngục rồi, tôi sẽ quấn lấy anh.”

“Dừng tay, Lăng Duy Khiết, cậu muốn chết sao.”

Mấy cảnh sát xông đến, nhưng lại không sao đoạt được Hồ Tiêu Lương trong tay Lăng Duy Khiết, cuối cùng họ không thể không lấy còng tay ra, còng lại hai tay của Lăng Duy Khiết.

“Bụp” một tiếng, Hạ Dụng dùng tay bị thương đấm Lăng Duy Khiết, hét lên với anh:

“Lăng Duy Khiết, cậu bình tĩnh một chút, hiện giờ cậu giết cô ta rồi, Khanh Khanh phải làm sao, cô ấy còn đang trong phòng phẫu thuật.”

“Lăng Duy Khiết, sự kích động của cậu sẽ mang đến rất nhiều phiền phức cho cậu.”

Đội trưởng thấy người xung quanh vây xem, trong lòng thở dài.

Lăng Duy Khiết chính là cố ý làm người khác bị thương, cho dù Hồ Tiêu Lương không tố cáo, cũng sẽ bị tạm giữ.

“Duy Khiết, chúng ta đi thăm Khanh Khanh trước.”

Hạ Dụng nhìn còng tay hai tay Lăng Duy Khiết, chuyện này sợ rằng phải làm phiền thị trưởng rồi.

Tin rằng thị trưởng nhất định sẽ giải quyết được chuyện này, Khanh Khanh bị thương như vậy, đổi lại ai cũng không nhìn tiếp được, e rằng sẽ không nhịn được mà ra tay.

Bên ngoài phòng phẫu thuật, Lăng Duy Khiết vẫn bị còng, mặc dù Hạ Dụng đã cầu xin, nhưng có lúc, tình người cũng vô tác dụng, may mà ngoại trừ bị thương ở mặt tương đối nghiêm trọng ra, Khanh Khanh không hề có vết thương ngoài da nào khác, nghiêm trọng đó là Khanh Khanh sảy thai, thân thể vốn dĩ vẫn chưa hồi phục, lần này thân thể lại bị thương nặng, sợ rằng phải nghỉ ngơi ít nhất nửa năm một năm mới có thể khỏe lại, hiện tại chỉ đợi Khanh Khanh tỉnh lại thôi.

Khanh Khanh được đưa đến phòng bệnh, Lăng Duy Khiết ngồi trước giường, nắm tay Khanh Khanh không buông. Tuy đã bôi thuốc, xử lý vết thương, nhưng mặt của Khanh Khanh vẫn rất sưng, bác sĩ cũng không băng bó, bởi vì không cần thiết, chỉ có thể đợi tiêu sưng từng chút một.

Bố mẹ nhà họ Thẩm đã đến, vợ của thị trưởng Vương, cùng hai ông bà cũng ở phòng bệnh đợi Khanh Khanh tỉnh lại.

Thế nhưng Vương Trị Văn lại rời đi trước, bởi vì anh phải đi đón hai đứa nhỏ ở nhà trẻ, có loạn thế nào đi nữa, cũng không thể để tụi nhỏ lo lắng được.

Khi thị trưởng Vương chạy đến bệnh viện, Khanh Khanh vẫn chưa tỉnh, nhìn thấy con gái bị đánh như vậy, thị trưởng giận run người, nhất là con rể còn bị còng tay. Tuy biết vi phạm quy định, nhưng ông vẫn sử dụng quyền lực trong tay một lần, bảo người mở còng tay cho Lăng Duy Khiết.

“Đình, con nói xem đây là chuyện gì? Một người phụ nữ, đánh cháu gái mẹ thành như vậy, cảnh sát đang làm gì vậy? Ngay cả con cũng mất rồi, cảnh sát đang làm gì thế hả?”

Mẹ thị trưởng khóc trách con trai.

“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con đã hỏi bác sĩ rồi, Khanh Khanh sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, ngoài ra, ngày mai con sẽ đích thân gọi điện cho trưởng cục công an, bảo ông ấy nhất định phải mau chóng xử lý.”

Thị trưởng đỡ cánh tay mẹ nói.

“Bố, lần này… lần này bất luận thế nào cũng không thể để cô ta ra ngoài hại người nữa.”

Lăng Duy Khiết đau xót nói.

“Bố… bố đi gọi cho lão Lý.”

Thị trưởng nhìn Khanh Khanh nằm trên giường, láy điện thoại ra, hết lần này đến lần khác, lần này bất luận thế nào cũng phải xử lý Hồ Tiêu Lương, bằng không nỗi khổ mà con gái phải chịu sẽ uổng phí.

Thị trưởng nói xong, đến nhà vệ sinh gọi điện cho đội trưởng cục công an, muốn họ phái người trông coi nghiêm ngặt, bất luận thế nào cũng không thể để Hồ Tiêu Lương chạy trốn, nhất định phải khiến cô ta chịu sự trừng trị của pháp luật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.