Cô Dâu Chán Nản Gặp Tình Yêu Đích Thực

Chương 41: Chương 41: Vợ à, em được lắm




Tay Lăng Duy Khiết đang nắn bóp đôi mông cong mềm, ngón tay dần dần đi đến nơi riêng tư nhất của cô...

Lúc bàn tay nóng rực đang thăm dò, ý thức hỗn độn của cô chợt mơ hồ nhận thấy nếu cứ tiếp tục sẽ không thể kiềm chế bản thân được nữa, cô hoảng loạn, eo liền vặn vẹo muốn né tránh, nhưng Lăng Duy Khiết làm sao có thể để cô thoát dễ dàng như vậy được, liền đưa ngón trỏ xuyên vào...

“Ưm...”

Chợt nhói đau, sự sung sướng đó có cảm giác vừa gần gũi lại vừa xa cách, trong phút chốc cả người cô như rời ra, sau khi toàn thân cứng đờ theo bản năng, động tác của anh lại trở lên nhẹ nhàng.

Hai tay cô vô lực bám vào cổ anh, eo nhỏ của cô bất giác vặn vẹo, không chịu nổi mà sung sướng, cả người mềm nhũn, phát ra những âm thanh rên rỉ, khiêu khích dụng vọng của Lăng Duy Khiết lên đến đỉnh điểm. Môi anh sớm rời môi cô, men dần theo đường cong cơ thể, những cái hôn ướt át rơi xuống tai, cổ cô, tay còn lại đang gấp gáp xé quần áo trên người cô, sau đó bóp mạnh ngực cô...

Khoái cảm lan khắp cơ thể khiến cô không chịu được mà run rẩy, Lăng Duy Khiết cũng phát hiện ra sự thay đổi này, vì thế anh khiêu khích ngón tay không ngừng ra vào, khiến cô chìm trong sự sung sướng đó không thể thoát ra. Hai chân cô mềm nhũn như sắp rời ra, hai tay đang ôm cổ anh cũng vô lực rơi xuống, toàn thân tan chảy. Lăng Duy Khiết ôm cô lên đá văng cửa phòng ngủ, ném cô lên giường một cách thô bạo, bao phủ lấy người cô, hai tay anh kéo đống quần áo lộn xộn trên người cô xuống.

Lúc này lý trí của Thẩm Khanh Khanh đã quay trở lại, cô nắm lấy tay anh, yếu ớt phản kháng, “Không được.”

Tay Lăng Duy Khiết nhẹ nhàng chống dậy, anh ngước đôi mắt đang đỏ ngầu vì bị kích tình lên. Nhìn sâu vào ánh mắt đang van xin của cô, anh cất giọng trầm khàn vì đang phải nhịn xuống, nhưng vẫn mang đầy vẻ dụ dỗ, “Vợ à, cho anh đi, nhé?”

Trán anh đã ướt đẫm mồ hôi, mấy ngọn tóc rủ xuống trán đã ướt nhẹp, từng giọt mồ hôi chảy xuống đọng lại ở ngọn tóc khiến anh càng trở lên gợi cảm, Thẩm Khanh Khanh suýt nữa bị đầu hàng bởi giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc của anh, may mà tia lý trí còn sót lại đã kéo cô về.

Mặc dù bọn họ là vợ chồng nhưng năm năm rồi, nếu như hôm nay không thể kiềm chế được thì có khác gì năm năm trước đâu?

“Xin lỗi anh, hãy cho em chút thời gian.” Cô bình tĩnh nhìn anh, thấp giọng nói, giọng nói vốn đã mềm mại lại pha chút dục vọng khàn khàn càng trở nên quyến rũ, âm thanh mềm mại của cô càng khiến Lăng Duy Khiết suýt nữa không kiềm chế được mà mà hung hăng đi vào nơi sâu nhất của cô, chiếm lấy thân thể mềm mại này, giống như năm năm trước nhìn cô rên rỉ cầu xin.

Nhưng lý trí đã nói cho anh biết, không thể quá nóng vội, sự trống rỗng của năm năm dù sao cũng không thể lấp đầy ngay được, giữa bọn họ không thể lại giống như năm năm trước, anh muốn là tất cả của cô chứ không chỉ là thể xác.

Lăng Duy Khiết nhấc tay lên xoa nhẹ khuôn mặt cô, những ngón tay dày nhẹ nhàng véo mặt cô, giọng anh khàn khàn, có vẻ đang rất giận dữ, “Vợ à, em ác thật đấy!”

Nói xong anh chợt cúi đầu, cắn mạnh vào môi cô, trong lúc Thẩm Khanh Khanh kêu đau anh đã đứng dậy rời khỏi người cô, bỏ lại một câu, “Anh mượn phòng tắm dùng một chút” sau đó lập tức ra khỏi cửa.

Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng nước rào rào trong phòng tắm truyền ra, Thẩm Khanh Khanh thở dài một hơi, kéo quần áo lên im lặng nằm trên giường. Trên người cô cảm giác sung sướng vẫn tràn ngập, cô tưởng chừng như muốn bỏ qua tất cả để tiếp tục, nhưng không thể, giữa bọn họ vẫn còn rất nhiều vấn đề. Còn hai đứa con, cô vẫn chưa muốn cho anh biết sự tồn tại của bọn trẻ. Cô phải xác định lại tình cảm của anh rồi mới nói cho anh biết.

Nhân lúc Lăng Duy Khiết đang tắm cô ngồi dậy lấy giường đệm định chuẩn bị cho con trai ra. Tối nay chỉ đành để anh chịu thiệt một chút. Còn quần áo, thật sự không còn cách nào khác, đành đợi anh ngủ rồi giặt và sấy khô vậy.

“Giường đệm chuẩn bị xong rồi, chỗ em không có quần áo của đàn ông, em giặt quần áo trước sau đó phơi khô cho anh.” Thẩm Khanh Khanh nhìn Lăng Duy Khiết quấn khăn lông đang từ phòng tắm bước ra, mặt ửng đỏ.

“Vợ à, sao anh cứ có cảm giác em đang bị anh mê hoặc vậy nhỉ.” Lăng Duy Khiết nhìn Thẩm Khanh Khanh cười quyến rũ, lúc này đừng nói đến giường chiếu, chỉ sợ một động tác nhỏ cũng khiến người khác suy nghĩ mơ mộng.

“Lăng Duy Khiết, nếu anh còn nói nhảm, em sẽ không ngại để anh trần truồng tắm mưa đâu.” Mặt Khanh Khanh đỏ ửng, cô trừng Lăng Duy Khiết, sao trước kia lại không biết anh lắm lời như vậy, còn háo sắc nữa chứ.

Nghĩ lại năm năm trước Lăng Duy Khiết không khác gì tên lang thang ăn bám, như một nghệ sĩ nghèo túng, thật sự khác xa với cái bộ dạng không đứng đắn bây giờ của anh.

Nhìn Khanh Khanh đi vào phòng tắm, Lăng Duy Khiết không hề có ý định vào phòng ngủ mà ngồi ở ngoài phòng khách.

Chỉ là anh không muốn Khanh Khanh cảm thấy lúng túng, dù sao cũng xa nhau năm năm, năm năm trước Khanh Khanh cũng rất hay mắc cỡ, nhưng không ngờ sau năm năm xa cách cô vẫn như vậy, động một tí là mặt lại đỏ lên.

Lăng Duy Khiết ngồi ở phòng khách một lúc, cảm thấy có chút buồn chán, liền đi đến phòng tắm, thấy Khanh Khanh đang cúi đầu giặt quần áo bèn nói: “Vợ à, hay là để ngày mai mang quần áo ra ngoài giặt đi.”

“Im mồm, nếu như anh không ngủ được thì ra ngoài xem tivi đi.” Khanh Khanh không thèm quay đầu lại nói.

Giặt quần áo là chuyện nhỏ, vốn chỉ cần bỏ quần áo vào máy giặt là xong, nhưng cô lại sợ hỏng quần áo và tốn thời gian, dù sao cũng chỉ có vài bộ.

Lăng Duy Khiết bị đuổi ra ngoài, nhàm chán mở tivi lên xem, qua một lúc lâu anh cảm giác giống như đang nằm mơ vậy, trong mơ có một tiên nữ đang đi đến bên cạnh anh...

“Quần áo của anh xong rồi này, đi mặc đi.” Khanh Khanh vất quần áo xuống bên cạnh anh, cũng khiến anh tỉnh mộng.

“Vợ vất vả quá.” Lăng Duy Khiết cầm quần áo lên, có mùi thơm nhè nhẹ, lập tức đưa lên mũi ngửi, rất tự nhiên nhưng cũng có chút ngốc nghếch...

“Lăng Duy Khiết, anh bị ngốc à, quần áo để mặc không phải để ngửi.” Khanh Khanh bật cười, không khách khí cầm gối ném vào người anh.

“Không không, quần áo đúng là để mặc, nhưng chính tay vợ giặt nên có một hương vị hạnh phúc.” Lăng Duy Khiết lại nói bằng vẻ mặt say mê.

“Đừng có mà lảm nhảm nữa, vào phòng mặc quần áo đi, em cũng đi ngủ đây.” Khanh Khanh đứng dậy, thực sự cũng không còn sớm nữa, nếu còn không đi ngủ chắc chắn mai cô sẽ không dậy nổi.

“Vợ à, thật sự không được ngủ ở phòng kia sao?” Lăng Duy Khiết dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía phòng ngủ của Khanh Khanh, giọng đầy tội nghiệp.

“Không được, đúng rồi, trước khi ngủ chúng ta cần nói rõ một vài điều.” Nhìn sắc mặt của Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh lập tức tỉnh táo, nhớ đến những lời muốn nói. Lúc trước tí thì mắc sai lầm lớn, nếu cứ như vậy sẽ rất dễ xảy ra lần nữa, vì thế cô nhất định phải lập ra quy định với anh.

“Được, được, chúng ta có thể vào giường rồi nói.” Lăng Duy Khiết hớn hở, tưởng sẽ được lợi, lúc này anh không thèm mặc quần sooc, vui mừng đứng dậy, nhưng lại không ngờ khăn tắm bị tuột, rơi thẳng xuống sô pha.

“Aaaa, Lăng Duy Khiết mau mặc quần vào!” Khanh Khanh lập tức lấy tay bịp hai mắt lại, hét ầm lên.

Mặc dù động tác rất nhanh, nhung vẫn không thể tránh khỏi thứ dài dài đâm thẳng vào mắt, mà cái thứ kia đang ngóc lên thẳng đứng, nhìn có vẻ rất... rất không giống bình thường.

“Vợ à, em vẫn hay ngại ngùng như vậy, đâu phải em chưa từng thấy, anh nhớ em còn từng sờ rồi mà.” Lăng Duy Khiết vừa nói vừa thong thả ung dung mặc quần sịp, còn lén xem biểu cảm của Khanh Khanh.

“Lăng Duy Khiết, giao ước đầu tiên của chúng ta là, sau này không được gọi em là vợ nữa.”

Sau khi gặp lại nhau, từ lúc Lăng Duy Khiết gọi cô là vợ, Khanh Khanh liền cảm thấy không quen, hơn nữa anh càng gọi càng ngọt, khiến cô có chút lo lắng, nhỡ ngày nào đó quen miệng cũng gọi “Vợ” trên công ty thì cô còn làm việc thế nào được. Vì vậy để cho an toàn, phải trực tiếp hạn chế lại một số quyền lợi của anh.

“Đừng đùa chứ, vợ à, chúng la là vợ chồng, không gọi ‘vợ’, vậy gọi là ‘em yêu’, ‘cục cưng’, ‘bảo bối’, hay là ‘tâm can của anh’...”

“Dừng, dừng ngay...” Khanh Khanh vừa nghe xong mặt liền xanh mét, cái nào cái nấy đều cảm thấy buồn nôn, khiến cho cô lập tức muốn nhảy xuống sông tự tử.

“Vợ à, vậy gọi là gì được, bà xã? Mình à?” Lăng Duy Khiết thấy Khanh Khanh đang buông lỏng liền tiếp tục trêu chọc.

“Thẩm Khanh Khanh, hoặc Khanh Khanh, chỉ được chọn một trong hai, không có lựa chọn nào khác.” Quả nhiên Khanh Khanh không hề chú ý đến lúc này cô đã đứng trong vòng ôm của Lăng Duy Khiết.

“Vợ à, chúng ta bàn lại một chút đi, ở công ty anh sẽ gọi em là Khanh Khanh, nhưng hết giờ làm việc anh vẫn gọi em là vợ.” Lăng Duy Khiết vừa nói vừa ngửi mùi hương trên người cô.

“A! Anh...Tránh xa một chút...” Khi vật nóng rực phía sau đột nhiên kề sát mông cô, cô liền bị dọa hết hồn, lập tức dùng khửu tay đẩy anh ra nói.

“Haizz, bị phát hiện rồi, người anh em ơi là người anh em, xem ra tối nay khiến mày phải chịu thiệt thòi rồi!” Lăng Duy Khiết thở dài, “Vợ à, ngoài điều kiện này ra còn điều kiện nào nữa không?”

Lăng Duy Khiết đành phải nói sang chuyện khác để nhãng qua việc người anh em của anh đang giương cao cờ.

“Điều thứ hai, anh không được để cho bất kì ai biết quan hệ giữa chúng ta.” Thẩm Khanh Khanh thấy sắc mặt Lăng Duy Khiết tối sầm, trong lòng sợ hãi, nói thêm một câu: “Bây giờ còn chưa phải lúc.”

“Được, anh sẽ theo đuổi em lại từ đầu, đến khi em gật đầu đồng ý, lúc đó anh sẽ hét lên nói với mọi người Thẩm Khanh Khanh là vợ của Lăng Duy Khiết, còn phải tổ chức lại một hôn lễ thật hoành tráng.” Về điểm này Lăng Duy Khiết không có ý kiến gì, bởi lúc đầu hai người chỉ đi đăng kí kết hôn, không tổ chức hôn lễ, vậy nên tổ chức lại là điều đương nhiên.

“Ừ, điều thứ ba, trước khi em chưa chuẩn bị tốt tâm lý, anh không được... Không được có những hành vi vượt quá giới hạn giống như tối hôm nay, còn nữa...” Thẩm Khanh Khanh thấy Lăng Duy Khiết không nói gì thì quay lại nhìn anh, lại nhìn thấy vật trong quần sịp của anh đang dựng lều, ngay lập tức bị dọa sợ chạy về phòng.

Chạy đến cửa phòng, cô vội vàng nói “Ngủ ngon”, sau đó định đóng cửa phòng lại, nhưng Lăng Duy Khiết đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng, đặt bờ môi lên môi cô, thô bạo hôn thật sâu.

“Vợ à, em thật sự rất ác.” Hôn đến lúc cô không thở nổi, Lăng Duy Khiết mới bỏ cô ra, những ngón tay dài vuốt ve đôi má cô, cắn vào cánh môi cô, thâm sâu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.