Cô Dâu Của Bác Sĩ

Chương 35: Chương 35: Giang sơn đổi chủ




“Sao thế?”, Trương Trần cũng cất tiếng hỏi với vẻ kỳ lạ.

“Người, người nhà họ Triệu ở bên ngoài, nói… nói là… tới xin lỗi anh!”, Phương Thủy Y không dám tin, nhà họ Triệu là sự tồn tại như thế nào chứ? Vậy mà bây giờ họ tới tận nơi để xin lỗi, đã thế còn do đích thân gia chủ của nhà họ Triệu đích thân tới nữa.

“Ồ?”, Trương Trần khẽ mỉm cười: “Vậy thì để họ vào đi!”

“Họ bảo là nếu không được sự cho phép của anh, ông ấy không dám vào”, sắc mặt Phương Thủy Y càng thêm kỳ lạ.

Ba người trong nhà họ Hàn và Trương Quốc Hồng đang ngồi đó cũng sững người. Họ đâu ngốc? Người họ Triệu có thể khiến Phương Thủy Y hoảng hốt như vậy, ngoài nhà họ Triệu ở Hoài Bắc ra thì không còn ai khác nữa rồi.

“Sao có chuyện ấy được?”, người đầu tiên lên tiếng là Hàn Bình Sinh, ngay sau đó, bà Hàn bật cười: “Thủy Y à, không phải cháu đang cố giữ thể diện cho người đàn ông của mình đấy chứ? Cháu nói dối hơi quá đà rồi nhé, nhà họ Triệu là người thế nào mà phải tới xin lỗi một… người đàn ông vô dụng?”

Hàn Hiểu Vũ nghe mẹ mình nói vậy bỗng chốc hiểu ra ngay, hắn ta cười cười: “Thủy Y à, mọi người quen nhau bao lâu nay rồi, biết tường tận gốc gác, có gì đáng cười đâu, cũng không phải người ngoài. Cô không cần giữ thể diện thay cho anh Trương nữa, dù sao thì… anh ấy cũng đâu quan tâm tới thể diện chứ”.

Chỉ có Trương Quốc Hồng trịnh trọng nhìn con gái mình: “Thủy Y, con không nói đùa đấy chứ?”

Bà ta biết Trương Trần đã chèn ép được nhà họ Triệu, nhưng cũng nhờ vào bàn tay của người khác, chứ nếu đi một mình thì trong mắt nhà họ Triệu Trương Trần chẳng là cái đếch gì. Kể cả có nhà họ Tôn và nhà họ Tề đứng sau lưng anh, cũng không đến độ Triệu Chí Hào phải đích thân tới tận nơi xin lỗi.

Phương Thủy Y gật đầu, làm sao cô dám lấy chuyện này ra đùa chứ.

“Khà khà, các vị không tin thì cửa ở ngoài đó, chi bằng đích thân ra xem?”

Trương Trần cười gằn một tiếng. Khả năng liên tưởng của gia đình này mạnh thật. Mặc dù Phương Thủy Y bảo vệ anh trước mặt người ngoài, nhưng muốn để cô bịa ra lời nói dối khủng khiếp như thế vì mình, Trương Trần tự thấy bản thân không có bản lĩnh này.

“Khà khà, Quốc Hồng à, cậu con rể của bà rất thú vị đấy, nhập vai sâu ghê. Tôi thấy có thể đăng ký dự thi vào học viện điện ảnh rồi”.

Bà Hàn bật cười ha hả, sau đó vỗ vỗ con trai của mình và bảo: “Hiểu Vũ, con còn không mau nể mặt anh Trương đây, ra ngoài xem xem trụ cột của nhà họ Triệu trông như thế nào?”

“Khà khà, được thôi, con đành nể mặt anh Trương vậy”, Hàn Hiểu Vũ cố nhịn cười, đứng dậy và nói: “Anh Trương, xin mời!”

“Cậu từng thấy người nhận lời xin lỗi đi mời người tới xin lỗi bao giờ chưa?”, Trương Trần cười ha ha, mông dính chặt lên sofa không hề nhúc nhích.

Trương Trần dám bỏ mặc Triệu Chí Hào chứ Phương Thủy Y lấy đâu ra lá gan đó. Nếu Trương Trần đã đồng ý cho người ta bước vào, cô vội vàng chạy ra ngoài thông báo.

Mà Hàn Hiểu Vũ thấy Trương Trần không hề nhúc nhích còn tưởng anh đang gắng gượng giữ thể diện, cộng thêm thái độ của Trương Trần khiến hắn ta không vui nên lập tức phì cười: “Anh Trương à, không cần thiết phải giả bộ như vậy đâu, anh chém gió hơi mát quá rồi đấy!”

“Nếu người đến tìm thật sự là Triệu Chí Hào thì sao?”, Trương Trần liếc xéo Hàn Hiểu Vũ rồi hỏi.

“Nếu thật sự là Triệu Chí Hào, tôi sẽ tặng quà xin lỗi anh rồi lập tức cuốn xéo ngay!”, Hàn Hiểu Vũ không hề do dự đã hừ một tiếng. Bây giờ hắn ta chỉ là quản lý của một bộ phận, còn cách đẳng cấp của Triệu Chí Hào hàng nghìn cây số. Nếu hắn ta tin Triệu Chí Hào tới đây xin lỗi tên vô dụng này, chắc đầu óc hắn ta bị úng nước rồi.

“Chàng trai trẻ này, cậu nói chuyện có vẻ khẳng định quá đấy”, một giọng nói hồn hậu bỗng vang lên. Đám đông quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đeo kính vọng vàng đứng ở đó, Phương Thủy Y thấp thỏm bất an đứng sau lưng ông ta.

“Chủ... chủ tịch Triệu?”, Hàn Hiểu Vũ vừa quay đầu đã suýt lọt tròng. Công ty trách nhiệm hữu hạn Hoa Thần mà hắn ta đang làm việc là một trong số các công ty dưới trướng nhà họ Triệu, mà Triệu Chí Hào chính là ông chủ lớn của hắn ta, làm sao mà hắn ta không biết cho được.

“Cậu biết tôi à?”, Triệu Chí Hào khẽ nhíu mày. Người quản lý bộ phận trong công ty của ông ta không đến một trăm thì cũng phải tám mươi người, làm sao mà ông ta biết hết được.

“Tôi là Tiểu Hàn mà, lần trước tôi còn lái xe cho ông đó?”, Hàn Hiểu Vũ nở nụ cười hối lỗi. Lúc này trong lòng hắn ta đã nổi sóng rồi, người này thực sự là Triệu Chí Hào, làm sao có chuyện ấy được?

Hai vợ chồng Hàn Bình Sinh nhìn biểu cảm của con trai là biết ngay chuyện gì rồi, mức độ chấn động cũng không kém gì con trai.

Triệu Chí Hào khẽ gật đầu, ông ta nhìn Trương Trần đang ngồi trên sofa mà cười nhạt, rồi nghe câu nói của Hàn Hiểu Vũ khi mình vừa bước vào, đôi mắt tuy già nhưng vẫn tinh đời lập tức hiểu ngay quan hệ khó nói của mấy người này.

Lần này ông ta tới đây để xin lỗi và cầu xin Trương Trần nên lập tức phải lấy lòng: “Nếu đã như thế, vậy thì ngày mai cậu không cần đến công ty nữa!”

“Chủ tịch Triệu, chuyện này, tôi...”

“Không cần nói nữa!”, Triệu Chí Hào phất phất tay, ông ta làm gì còn thời gian nghe Hàn Hiểu Vũ nói nhảm, lập tức nhìn chàng trai đang ngồi trên sofa, cúi người nói: “Cậu Trương, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với sự việc xảy ra trước đó. Thằng con bất hiếu kia đã bị tôi đánh cho què hẳn rồi ném ra khỏi Hoài Bắc rồi, mong cậu bớt giận!”

“... Thế này!”, mấy người kia nhìn thái độ quay ngoắt 180 độ của Triệu Chí Hào mà có cảm giác như mình đang sống trong mơ vậy. Ai nói cho họ biết, trong chuyện này đã xảy ra những gì không?

Trương Trần khẽ cười, anh hỏi: “Không chịu nổi hả?”

Triệu Chí Hào nghe vậy, khóe mắt giật giật. Do kiêng dè thể diện của nhà họ Triệu nên ông ta vốn không định tới đây. Căn cơ của nhà họ Mạc kia ở tận thủ đô, núi cao hoàng đế xa, Triệu Chí Hào ngỡ tưởng rằng mình gánh được áp lực này.

Nhưng thực tế chứng minh ông ta đã đánh giá bản thân quá cao và coi nhẹ cái tên nhà họ Mạc tại thủ đô. Chưa đầy hai ngày, ông ta đã đứng trên bờ vực phá sản, chỉ còn cách vứt bỏ thể diện tới đây cầu xin thôi.

Đến giờ ông ta cũng không thể ngờ được, con rể nhà họ Phương thôi mà, lấy đâu ra quan hệ mà liên đới tới thủ đô cơ chứ.

“Cậu Trương, thằng con hư đốn của tôi không hiểu chuyện, chỉ mong cậu chừa cho một con đường sống. Cậu đưa ra yêu cầu gì, Triệu Chí Hào này cũng đồng ý hết!”, Triệu Chí Hào nghiến răng nghiến lợi, cúi gập người và nói.

Nhưng lời nói của ông ta không nhận được phản ứng nào từ Trương Trần. Ông ta cứ cúi người như thế gần một phút, một phút đồng hồ mà dài như một năm vậy.

“Tên khốn kiếp này!”, Triệu Chí Hào thầm mắng Trương Trần. Đối phương trông như một thằng nhãi con chừng hai mươi tuổi, nhưng chín chắn như một căn nhà đất kéo thế nào cũng không sập.

Vuốt mồ hôi lạnh, dường như hạ quyết tâm rất lớn, Triệu Chí Hào nói: “Cậu Trương, nhà họ Triệu kinh doanh không khởi sắc, xin cậu ra tay thu mua, cứu lấy nhà họ Triệu chúng tôi.”

“Ồ?”, Trương Trần nổi hứng, nhìn Triệu Chí Hào: “Ông muốn tôi cứu thế nào đây?”

“Xin cậu hãy thu mua tập đoàn Triệu Thị!”

“Giá thị trường của các ông chắc hẳn thấp nhất cũng phải mấy chục tỷ nhỉ, tôi không có tiền đâu!”

“Đó là chuyện trước kia rồi!”, Triệu Chí Hào lắc đầu: “Bây giờ nhà họ Triệu xuống dốc rồi, vì thế, giá thị trường của chúng tôi cũng giảm xuống, bây giờ chỉ còn đáng giá… một đồng thôi!”

Triệu Chí Hào vừa dứt lời, cả sảnh kinh ngạc. Một đồng, thu mua nhà họ Triệu, nếu không phải do đích thân Triệu Chí Hào nói ra, họ còn tưởng gã điên nào đang phát biểu.

Chẳng phải đang nói nhảm đó sao? Cho dù nhà họ Triệu đang sa sút, thì đừng nói là một đồng, cho dù một trăm triệu cũng chưa mua được. Chỉ tính riêng đất nền của nhà họ Triệu đã là một khoản không nhỏ rồi, thế mà lúc này đây, họ không tin không được.

Trương Trần đột nhiên bật cười. Triệu Chí Hào này đúng là một kẻ tàn nhẫn, đến thời điểm quyết định có thể nhẫn tâm đến độ cơ nghiệp bảy tám chục năm của nhà họ Triệu nói tặng là tặng luôn, đúng là kẻ tàn nhẫn.

Nhưng Trương Trần không biết rằng bây giờ nhà họ Triệu đang bị chèn ép đến mức muốn gọi ông nội luôn. Mấy lĩnh vực đem lại thu nhập lớn cho nhà họ Triệu đã bị nhà họ Mạc chèn ép tận cùng, thế mà rồi nhà họ Tề cũng muốn chen chân vào. Phen này thì mấy sản nghiệp nhỏ lẻ của ông ta cũng sắp xong đời. Triệu Chí Hào thực sự hết cách.

Im lặng thêm một hồi, bấy giờ Trương Trần mới gật đầu, móc trong túi quần ra một tệ ba hào mà lúc gọi taxi còn thừa lại, đưa hết cho Triệu Chí Hào: “Ông rất thông minh, công ty kia ông cứ tiếp tục vận hành nhé!”

“Cảm ơn cậu Trương. Cậu yên tâm, trong tối nay tôi sẽ sai người làm hợp đồng ngay, sau đó cậu ký cái tên vào là được”, Triệu Chí Hào nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nhỏ máu, nhưng may mà Trương Trần không đánh ông ta tới chết, ít nhất ông ta vẫn có thể tham gia vận hành công ty.

“Vậy, cậu Trương, tôi không làm phiền cậu nữa. Cậu không cần tiễn, tôi tự đi được rồi!”, nói xong không quên cúi người thêm lần nữa, Triệu Chí Hào lui ra khỏi biệt thự với biểu cảm rất phức tạp, bây giờ ông ta có cả ý nghĩ bóp chết con trai mình luôn.

Đây đâu phải là đào hố chôn cha, tổ tông nhà họ Triệu cũng bị chôn theo luôn rồi.

“Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi nấu cơm, mọi người cứ nói chuyện trước đi”, Trương Trần nói rồi đi vào phòng bếp.

“Ôi, Tiểu Trần à, đâu thể để cháu nấu nướng được. Để chú của cháu đi, tay nghề của ông ấy đỉnh lắm, trước kia từng học nấu ăn đó”, bà Hàn kéo tay Trương Trần, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Hàn Bình Sinh. Hàn Bình Sinh lập tức hiểu ra, cũng nở nụ cười: “Tiểu Trần, cô của cháu nói đúng đấy, cháu cứ nghỉ ngơi đi!”

“Khà khà, nào Tiểu Trần, ngồi đi. Cháu nói xem, cháu đấy, đúng là biết đùa. Cháu quen với giám đốc Triệu sao không nói sớm, làm người ta lúng túng chết đi được. Mấy câu trước đó mọi người nói, cháu đừng để bụng nhé!”

Bà Hàn vội vàng rót cho Trương Trần một chén trà, sau đó nhìn sang Trương Quốc Hồng, tiếp tục nở nụ cười hối lỗi: “Quốc Hồng à, bà có con rể như thế này đúng là hời lắm luôn, tôi ghen tị chết đi được. Bà nhất định phải bảo Tiểu Trần giúp đỡ con trai tôi nha, chúng mình là bạn bè lâu năm cả mà”.

Lúc này, gia đình ba người này đâu còn vẻ huênh hoang như trước đó, thậm chí vì sợ Trương Trần nhìn thấy sẽ tức giận, bà Hàn ném luôn chiếc nhẫn trên bàn trà xuống bên dưới sô-pha.

“Phù... phê thật!”, Trương Quốc Hồng chỉ muốn gào lên thật to. Không biết bao nhiêu năm nay bà ta không có cảm giác này, một loạt hành động của con rể ngày hôm nay, bà ta cho điểm tuyệt đối!

Lúc trước khoe con trai mình cả âm thầm lẫn lộ liễu, phen này hay rồi, khoe tiếp đi, con rể tôi mới khiêm tốn nhé.

Trương Quốc Hồng ưỡn ngực gật gật đầu, nhìn con rể cũng thấy vừa mắt hơn hẳn.

Thức ăn nhanh chóng được mang lên. Không ngoài dự đoán, trên bàn cơm, Trương Trần lại được khen lên tận trời, Trương Quốc Hồng cũng được tâng bốc tới mức cười tươi như hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.