Cô Dâu Của Bác Sĩ

Chương 24: Chương 24: Xuân phong đắc ý




Sau khi tiến vào trong, nhân viên cảnh sát nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì khóe miệng mình giật giật. May mà đám người tham gia ẩu đả đã rút bớt quá nửa, nếu không nhân lực của họ thực sự không đủ.

Cho dù là thế, mỗi một cảnh sát phải trông chừng hai người, dù các tinh anh của giới kinh doanh đang cực kỳ hối hận hay đám đông nhà họ Phương rúc trong góc cũng chỉ bị thẩm vấn hai câu lấy lệ thôi.

Về phần ba kẻ cầm đầu gồm nhà họ Tôn, nhà họ Tề và nhà họ Triệu, rốt cuộc nên xử lý thế nào, họ phải xin chỉ thị của cấp trên, dù sao đây cũng không phải người thường.

Dẫn người đi thì sự việc này coi như chấm hết. Triệu Ngọc Sinh rời đi, người phụ trách nơi này lập tức thu dọn hiện trường, mọi thứ nhanh chóng quay về với trật tự vốn có.

Người nhà họ Phương ngồi xuống bên một chiếc bàn. Đến tận bây giờ, họ vẫn cảm giác như bản thân đang sống trong mơ. Vốn là một buổi tụ tập rất yên ổn, tiện cho việc bàn bạc thêm đường lối phát triển của dự án thành cổ cùng chi tiết về công trình, nào ngờ bị anh con rể Trương Trần phá hoại hết.

Nói ra chắc chẳng ai tin, nhưng sự thật bày ngay trước mắt họ kìa.

“Hờ, hờ hờ, bà cụ Phương à, cậu Trương Trần kia thực sự là rể nhà bà ư?”, một người đàn ông vẫn còn nguyên dấu giày trên người vội vàng phủi bụi bặm trên áo sơ mi, gắng gượng nặn ra một nụ cười.

Mí mắt bà ta giật giật khiến gương mặt vốn đầy nếp nhăn nhíu vào với nhau. Bây giờ bà ta chỉ muốn sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, nghĩ xem mọi thứ xảy ra vào ngày hôm nay rốt cuộc là chuyện quái gì.

Phương Thiên Quang vội vã đứng dậy, lắc lắc đầu, nở nụ cười chua chát: “Ông chủ Mã, nói thật lòng chúng tôi cũng thấy buồn bực lắm!”

“Đâu chỉ buồn bực, cứ như sao Hỏa đâm vào Trái Đất, toàn là chuyện hoang đường!”

Lại có thêm một người nữa bước tới, trong số những tinh anh kinh doanh nhỏ lẻ ở chỗ này, tổn thất của anh ta có thể xếp vào hàng top năm, nhưng anh ta đầu tư gần một trăm triệu, đến cả công ty cũng đem đi cầm cố rồi.

“Trong dự án này, đừng nói đến một mình Trương Trần, cho dù nhà họ Tề và nhà Tôn giúp đỡ anh ta không tiếc sức lực, bỏ toàn bộ tiền tài của hai gia tộc vào thì cũng không đủ một nửa dự án, mọi người nói xem, phải chăng có vấn đề?”

Khi hai người kia ghé vào, những tinh anh khác cách đó không xa cũng chậm rãi tới gần. Nói gì đi chăng nữa, sau cùng họ đều bị một câu nói của Trương Trần đá ra khỏi dự án. Còn về nguồn vốn và mắt xích quan hệ phía sau, dù họ rất nghi hoặc, nhưng bây giờ điều này không phải trọng điểm.

Vớt vát tổn thất, cố gắng dàn xếp mọi việc mới là trọng điểm.

“Khà khà, so với đám người chúng tôi, anh Trương mới là cao nhân đích thực, không phao tin, không lộ tin, như thế rất khiêm tốn, gọi là tâm bất biến giữa đô thành vạn biến. Có thế mới là hạc giữa bầy gà chứ…”

Có người lên tiếng cảm khái. Triệu Ngọc Sinh đã đi rồi, đương nhiên họ phải khen người cầm trịch toàn bộ sự việc này lên tận trời.

Nghe vậy, một đám người khác hùa vào phụ họa, nhất thời tâng bốc Trương Trần đến độ trên trời dưới đất chỉ có được một người như anh, đúng là quý hiếm hơn cả gấu trúc được nhà nước bảo vệ.

Phương Thiên Quang và Phương Thiên Thành nghe những lời này, cảm giác như vô hình trung, có ai đó đang vả vào mặt mình. Trương Trần đột nhiên ra tay, bản thân họ cũng không biết rõ. Nếu biết trước Trương Trần có bản lĩnh như vậy, nhà họ Phương đã nâng anh lên bàn thờ ngồi rồi.

“Khà khà, ông Phương à, đây là danh thiếp của tôi. Sau này có cơ hội có thể qua lại, tôi thấy một số sản nghiệp của nhà họ Phương cũng rất khá đấy”.

“Tôi cũng vậy…”

Đám người kia hàn huyên thêm vài câu. Họ nấn ná ở chỗ này cũng vô vị lắm, nhân vật chính đi cả rồi, họ cũng lục tục bỏ đi thôi.

Đờ đẫn nhìn vài tấm danh thiếp vung vãi trên bàn, nếu là trước kia, chắc người nhà họ Phương đã mừng rỡ nhảy cẫng lên. Toàn là đường tắt nè, toàn là tiền tài và tương lai đấy, nhưng bây giờ…

“Phen này phát tài thật rồi!”, Phương Thiên Thành cũng thở dài một câu. Chỉ cần không bị ngu thì ai cũng biết những người này không nhắm vào họ, mà nhắm tới kẻ có liên quan với họ - là Trương Trần.

Nếu thời gian có quay trở lại, cho dù chỉ một hai ngày thôi, họ vẫn sẽ mặt dày đi cầu xin Trương Trần, hỏi về quá trình sự việc. Nhưng bây giờ họ hoàn toàn đắc tội Trương Trần rồi, Trương Trần tức giận đến mức đánh ông ta và vợ của anh cả rồi.

“Sợ rằng bên chỗ Thủy Y cũng không muốn nhận chúng ta nữa”, Phương Thiên Quang thở dài.



Trong biệt thự cá nhân của Phương Thủy Y, phải nhờ Trương Trần dìu đỡ, cô mới quay về được.

Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đã hoàn toàn đảo lộn nhận thức của cô. Sự kiện như thế mà bị người đàn ông mà cô nuôi suốt ba năm khuấy đảo, quan trọng hơn cả là đè đầu tên Triệu Ngọc Sinh kia xuống.

“Ngoan ngoãn ngồi đây, lát nữa tôi có vài câu muốn hỏi anh. Bây giờ thì tôi đi tắm đã!”, Phương Thủy Y nhìn chằm chằm Trương Trần rồi ra lệnh.

“Được thôi, nhưng mà em đi đường còn không vững, có cần anh giúp đỡ gì không?”

Phương Thủy Y trừng mắt lườm Trương Trần, tên khốn nạn này, mơ hão ghê!

Hừ một tiếng, Phương Thủy Y cầm khăn bông tiến vào phòng tắm. Trương Trần nhàm chán nằm dài ra sofa lướt điện thoại, sau đó mở một dãy số xa lạ, địa chỉ của dãy số này là ở thủ đô.

Do dự trong chốc lát, Trương Trần gõ ba chữ: Cảm ơn nhé!

“Không cần khách sáo!”, Bên kia nhanh chóng trả lời.

Trương Trần không đáp lại, anh cất điện thoại đi. Tất cả mọi thứ ngày hôm nay nếu chỉ dựa vào một mình Trương Trần sẽ không thể nào thực hiện được. Giống như đám đông nói, một mình nhà họ Triệu còn không húp trọn dự án khổng lồ này, trong khi túi tiền của Trương Trần sạch hơn cả bản mặt anh, anh lấy đâu ra.

May mà lúc trước hai ông cháu mà anh gặp được ở thủ đô gọi điện thoại tới cảm ơn, Trương Trần chỉ thử nói một câu, anh không ngờ cô gái họ Mạc kia có sức mạnh lớn đến thế, nhưng nghĩ lại thì cũng dễ hiểu thôi.

Họ Mạc này chắc hẳn là Mạc trong nhà họ Mạc ở thủ đô. Chỉ cần có người dám đứng trước đám đông nói mình họ Mạc, vậy là nhà họ Mạc rồi.

Tuy không quan tâm đến thế sự, nhưng Trương Trần vẫn biết rõ một số thế lực. E rằng nhà họ Mạc cũng khó nuốt trôi dự án này, nhưng đối phương đồng ý với anh không hề do dự khiến Trương Trần thấy cảm động.

Quả thực anh từng cứu họ một lần, nhưng bản thân anh vốn là thầy thuốc, trị bệnh cứu người là nhiệm vụ hàng đầu. Trương Trần không nghĩ rằng nhà họ Mạc nợ nần gì anh, cùng lắm chỉ là một khoản công sá giá trên trời và một ân tình thôi.

Thủ đô đúng là thủ đô, một thế gia Hoài Bắc dưới chân thành Giang Lăng không phải vấn đề quá lớn đối với nhà họ Mạc. đây cũng là lý do tại sao nhà họ Tề và nhà họ Tôn đều chạy tới.

Anh đang nghĩ ngợi thì cửa phòng tắm bật mở, Phương Thủy Y quấn khăn tắm, lau bớt bọt nước trên tóc rồi bước ra luôn.

Hai mắt Trương Trần nhìn chăm chăm vào. Người ta vẫn bảo đẹp như con gái ra khỏi phòng tắm, xem ra không phải nói điêu. Bây giờ Phương Thủy Y trắng muốt như ngó sen, gương mặt còn ửng hồng rất gợi cảm, khiến người ta nhìn vào đã không thể nhẫn nhịn nổi.

“Nhìn gì đấy, tôi hỏi chuyện anh đây, anh ngồi hẳn hoi vào!”, Phương Thủy Y trừng mắt lườm Trương Trần.

“Vì anh mà nhà họ Tôn trở mặt với nhà họ Triệu, chỉ vì phương thuốc mà anh đưa cho Tôn Khuê Sơn?”

“Có lẽ là thế!”, Trương Trần nhún vai.

“Thế còn nhà họ Tề thì sao? Cả dự án lớn như thế, nhà họ Tề nói hất người là hất luôn. Hất người ta đi rồi thì khoản vốn phía sau phải làm sao, chẳng lẽ anh thực sự bù được vào à?”

“Chuyện này… có lẽ cũng vì họ nể tình anh”, Trương Trần lại nhún vai lần nữa.

“Chỉ vì ân tình kia mà trở mặt với nhà họ Triệu?”, Phương Thủy Y hỏi lại với vẻ khó tin. Cô đâu ngốc, cho dù họ thực sự muốn giúp Trương Trần cũng không đến độ đối đầu cùng nhà họ Triệu, thậm chí có nguy cơ hoàn toàn cạch mặt nhau luôn.

Trương Trần đảo mắt, trêu chọc: “Thế nếu anh nói anh là anh cả họ, em có tin không?”

“Xí!”, Phương Thủy Y hầm hừ, có quỷ mới tin Trương Trần thu phục được nhà họ Tôn. Không thấy mấy hôm trước nhà họ Tôn còn đòi đánh gãy chân anh à!

Phương Thủy Y gặng hỏi hồi lâu nhưng chỉ nhận được những câu trả lời vô thưởng vô phạt, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Nhưng nếu Trương Trần vặn hỏi, cô lại không nói rõ được, cô cảm thấy có quá nhiều chỗ không hợp lý.



Tại nhà họ Phương, sau khi quay về, đám đông mở ngay một bữa tiệc mini.

Từng vị tinh anh mà nhà họ Phương từng nghĩ rằng họ không với tới được đang đứng trong sân vườn, bà cụ nhà họ Phương tươi cười trò chuyện cùng họ, cực kỳ khoan khoái.

“Ha ha, bà thực sự quá hài hước. Vậy chúng tôi cứ ký hợp đồng này đã nhé, nhà họ Phương có bao nhiêu hàng, chúng tôi lấy bấy nhiêu, chỉ cần… bà nhớ phải nói tốt với anh Trương thêm vài câu nhé, tôi ngưỡng mộ anh ấy lắm đấy!”

“Bà lớn, nếu bà đã ký hợp đồng này, vậy thì tiện bút ký luôn hợp đồng của tôi đi. Bà cứ yên tâm, người khác phải giao hàng trước mới giao tiền, còn với quan hệ của chúng ta không cần rắc rối thế. Lát nữa tôi sẽ bảo người chuyển tiền qua luôn…”

“…”

Từng người lấy hợp đồng ra khỏi cặp táp, mỉm cười đặt trước mặt bà cụ nhà họ Phương. Những hợp đồng này đáng giá một hai triệu, đối với họ mà nói thì không quá lớn. Bỏ ra cái giá này để đổi lấy hảo cảm từ chỗ Trương Trần, họ cảm thấy cực kỳ xứng đáng.

Bà cụ nhà họ Phương cười đến mức không ngậm được miệng. Gia tộc của họ vốn nhỏ, sản nghiệp dưới trướng dù có bốn năm cái, nhưng chỉ là kinh doanh nhỏ lẻ. Bây giờ bao nhiêu hợp đồng cùng lúc ập tới, nhà họ Phương sắp bay lên rồi.

Cách đó không xa, Phương Thiên Thành và Phương Thiên Quang nhìn cảnh ấy mà khóe mắt giật giật. Họ thừa biết tất cả mọi thứ đều vì Trương Trần.

“Tôi bảo này chú hai, hay là chú chạy sang bên ấy khuyên mẹ một câu đi. Ký bao nhiêu hợp đồng như thế, đâu phải chú không biết họ nhắm vào Trương Trần? Với tình thế hiện tại, liệu Trương Trần còn ngó ngàng tới nhà họ Phương không?”, Phương Thiên Thành cực kỳ lo lắng.

Đừng tưởng bây giờ mấy người kia nói năng ngọt xớt như vậy, nhưng nếu bên phía Trương Trần không còn hi vọng, mấy người này mà trở mặt thì họ đánh cả bố ruột chứ nói gì đến nhà họ Phương nhỏ bé này.

Phương Thiên Quang cũng bó tay. Ông ta khuyên rồi chứ, mà khuyên không nổi. Bà cụ mới nhìn thấy lợi ích đã phát điên lên rồi, ông ta còn nói gì được?

“Em thấy khả năng cao là sẽ ra tay từ chỗ Thủy Y. Dù gì bây giờ hai đứa kia vẫn chưa ly hôn mà”, Phương Thiên Quang ngẫm nghĩ, vừa mới dứt lời, Phương Thiên Dương đã chạy tới.

“Anh hai, mẹ bảo rồi, anh gọi điện cho chị dâu ba, bảo chị ấy về đây, trong nhà có một vị trí quan trọng cho chị ấy ngồi… sau đó… anh tạm thời đứng sang một bên”.

Mí mất Phương Thiên Quang giật giật. Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới ngay, không những rước em trai em dâu của ông ta về, mà bát cơm của ông ta cũng phải nhường cho người khác, xem ra phen này bà cụ hạ quyết tâm rồi đây.

“Biết rồi, lát nữa sẽ gọi”, Phương Thiên Quang phất tay đầy bất lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.