Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 220: Chương 220: Ác ma xuyên thấu




Làm gì với bệnh nhân nữ cơ chứ? Một điều tồi tệ nổi lên trong lòng tôi.

Cô Lâm là một du học sinh, có những ý tưởng đặc biệt và tính tò mò.

Cô ta tuyên bố đang chịu sự quản lí nghiêm ngặt của anh trai Lâm Thừa Dũng, và cô ta không có tự do gì cả, chỉ có một ngoại lệ duy nhất là đến chơi với tôi.

Tìm tôi? Cô không phải đến gặp anh tôi à?

“Tôi cũng có chút tự do rồi, chỉ có thể xem các sự kiện siêu nhiên ở khắp mọi nơi trên mạng, kể cả là chuyện bịa tôi cũng thích xem, nếu không, một ngày sẽ thật nhàm chán, không thể đi làm và đi chơi khắp nơi. Tôi không biết một ngày có thể làm những gì…tôi đã đặc biệt tìm kiếm câu chuyện về bệnh viện này, có không ít thông tin nhắc đến những điều kì quái bên trong bệnh viện này.”

Chị Lâm đi tới, mặt hưng phấn nói: “Bệnh viện này không biết thể lực phía sau như thế nào, nhưng rất quyền uy.” Nghe nói quản lí bệnh nhân tâm thần rất tốt, căn bản là bệnh nhân tâm thần bạo lực, người vào thì ngoan ngoãn hơn nhiều, nói chung những bệnh nhân nằm điều dưỡng có sự thẩm định của bác sĩ trong một khoảng thời gian, có thể đưa tiền để làm…nhưng bác sĩ ở đó rất kém, vì vậy có lí do để cho các loại thành tích này nên được công khai…sau đó, tôi thấy một bài đăng trả lời nói rằng nhân viên bên trong sẽ làm điều đó với bệnh nhân nữ.”

“Gia đình những người đó để yên sao?” Tôi cau mày.

“Không, người nhà vẫn kín tiếng.”

“Tại sao chứ?”

“Này, có một bệnh nhân tâm thần trong nhà, đối với gia đình là gánh nặng! Sau khi vào viện thì tình trạng sẽ tốt lên rất nhiều, thêm nữa là chi phí cũng không cao, người nhà cho là có phát hiện ra điều gì bất thường cũng không làm loạn lên, sau khi làm loạn mà bệnh viện trả bệnh nhân về, người nhà tự mình chăm sóc.” Chị Lâm cong môi nói.

Như đã nói, bệnh lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến lòng người, đó chưa kể đến vấn đề phiền toái là bệnh tâm thần, không biết khi nào thì phát bệnh trở lại.

Đã không còn dễ dàng để có một nơi nằm viện.

“Từ Bảo Trân đến viện điều dưỡng, tuy là ở cùng nhau, nhưng khác biệt rất lớn! Viện điều dưỡng này được gọi là nơi tư vấn tâm lí, người có tiền thích đi tiêu tiền! Về việc tiêu tiền vào việc gì…cô có quan tâm muốn biết không?”

Cô Lâm cười như một con quỷ nhỏ, không chút nao núng tỏ ý muốn kéo tôi xuống nước.

Tôi lắc đầu nói: “Tôi vác cái bụng chạy lung tung, sẽ bị mắng cho mà xem, không đi được.”

Cô ta trừng mắt nhìn tôi: “Bụng cô thì làm sao cơ chứ? Cô có thể dùng váy che lại! Tôi đã chuẩn bị quần áo hết cho cô rồi! Đi nhé? Đi nhé? Cô không muốn biết chuyện quái gì đang xảy ra với Từ Bảo Trân sao?”

Cái này…tôi thấy cô ta mang chiếc túi đến. Quả thật bên trong có một chiếc váy cạp cao, có thể che đi phần bụng của tôi. Vấn đề là làm sao có thể bỏ chạy với bộ quần áo như vậy nếu có chuyện gì xảy ra?

“Hừm, tôi không hiểu chuyện quỷ thần này, nhưng mà ở phàm trần tôi cần phải chạy trốn sao? Vệ sĩ của tôi không phải chỉ biết ăn cơm!” Cô ta cong môi tỏ vẻ tự tin.

Tôi hơi bối rối khi không có anh tôi ở đó, không phải vì sợ ma mà vì anh tôi là người cá tính, tôi thấy có chỗ dựa tâm lí nơi anh ấy nên đã gọi điện cho anh tôi hỏi ý kiến.

Khi anh ấy nghe thấy Lâm Thừa Liễu đi cùng, lập tức nói không nên lời.

Lâm Thừa Liễu tức giận đến mức giật lấy điện thoại chửi rủa: “Tôi thì làm sao, sớm biết như vậy tôi đã bắt anh trả tiền đèn xe rồi.”

“Tút tút…” Anh trai tôi nhanh chóng dập máy.

Sắc mặt cô Lâm xanh mét, tôi có cười một chút, anh tôi không phải không thể hiểu được, chỉ là đối với đời thứ hai của gia đình quyền quý như cô Lâm, anh ấy tự biết nhận thức.

Môi trường sống và gia cảnh hai người hoàn toàn là hai thế giới khác nhau, anh ấy rất thận trọng chuyện trái khoáy này, với bạn bè còn không được huống chi là bạn trai, bạn gái.

“Tức chết tôi rồi, tôi đó giờ chưa từng gặp một người đàn ông không có phong độ như vậy! Lan Lăng, chúng ta hãy tự đi! Đi xem bí mật của Từ Bảo Trân!”

Tôi có chút dao động, nghĩ rằng bậy giờ ban ngày ban mặc, dù ở đó có ma ám cũng không có gì phải sợ, điều bây giờ tôi sợ nhất không phải là ma.

Sợ con người.

Nhưng cô Lâm đang ở đây, chắc không ai dám động vào cô ta đâu, cùng đi xem chuyện gì đang xảy ra với Từ Bảo Trân nào.

Linh hồn của cô ta thật sự bị chia cắt, hay mục đích của việc cô ta ở trong viện điều dưỡng tâm thần là gì?

Chiếc Chrysler nối dài của cô Lâm có một động cơ phi thường, cô ta ngồi trong xe nói với tôi: “Anh trai tôi nói rằng giao thông trong nước rất đông nên không muốn đi xe nối dài… nhưng tôi nghĩ nó khá hay, mọi người sẽ tránh xa một chút khi nhìn thấy chiếc xe này, chỉ có anh trai cô là đâm thẳng vào.”

Khóe miệng giật giật, người bình thường sẽ tránh xe chiếc xe này, hôm đó anh tôi bị sự cố xác chết cô gái làm cho không tỉnh táo, vì vậy anh ấy đã đâm vào xe.

Bệnh viện Đại Thành nằm ở ngoại ô thành phố, mảnh đất này vẫn là muốn được khai phá, hiện tại nhìn vẫn rất đẹp, nhưng cách bệnh viện không xa có một nghĩa trang trên núi.

Nghĩa trang ở bên, dù có xây cẩn thận đến đâu cũng phạm phải tà khí, dễ kích động tà khí, khiên người trong nhà căng thẳng, thường xuyên gặp ác mộng, bệnh vặt liên miên, vận khí kém may mắn, vân vân…

Hơn nữa có nhiều cây cối, độ ẩm cao, đang là mùa xuân, có thể nhìn thấy một lớp sương mù trên nghĩa trang.

Một môi trường như vậy không thích hợp để phục hồi sức khỏe, phải không? Càng ở lâu càng gặp nhiều vấn đề.

Khi xe chạy đến cổng bệnh viện, tôi lại thấy công trình xây dựng bên đường.

“Nghe nói ở đây có ga tàu điện ngầm, khi tàu điện ngầm đi qua, nghĩa trang đằng kia sẽ dời đi, rồi mảnh đất này sẽ đi lên!” Cô Lâm cười khẩy: “Chuyện này đã trở thành một thông lệ, cụ thể là tìm những mảnh đất không được ưa chuộng như thế này để phát triển.”

Tôi nhíu mày, tuy rằng bệnh viện này không giáp nghĩa trang, nhưng nhiều cửa sổ có thể nhìn thấy bia đá dày đặc trên đồi nghĩa trang, cái này đã phạm phải tà khí rồi, còn đang sửa chữa ga tàu điện ngầm ở cửa sao?

Bây giờ mọi người đều cảm thấy rằng tốt nhất là có một ga tàu điện ngầm bên cạnh nhà của họ, và ngôi nhà sẽ tăng giá trị.

Tuy nhiên, nếu tàu điện ngầm gần nơi ở, một phần dưới lòng đất sẽ bị khoét rỗng, một tà khí xuyên thấu dưới lòng đất hình thành, hơn nữa, tà khí xuyên qua này còn rất nhanh, ảnh hưởng rất lớn đến nhà thấp tầng, đặc biệt là nhà dưới sáu tầng.

Điều hoàn hảo nhất là tàu điện ngầm ở ngay chỗ cộng đồng hoặc cách đó không xa, và nhà bạn ở bên trong cộng đồng chứ không phải gần đó.

Bố cục chung của bệnh viện Đại Thành rất kém, tôi cảm thấy nơi như vậy không thể phẫu thuật được, nhưng khi tôi đi vào, hình như vẫn còn rất nhiều người ở đây.

Y tá ở quầy lễ tân phớt lờ chúng tôi: “Cô muốn đăng ký chuyên gia à? Trưởng khoa Mã hiện đang rảnh.”

Cô Lâm gật đầu, chúng tôi cúp máy chuyên gia, cô y tá nhẹ nói: “Văn phòng trưởng khoa Mã ở tầng bốn. Nếu không vội, cô nên đi thang bộ, để thang máy cho bệnh nhân.”

Chuyện này không có gì sai, nhưng cô Lâm là kiểu thích làm loạn, ngoài miệng đồng ý, nhưng thật ra là muốn đi thang máy.

Ở đây có hai thang máy lớn, ngay lúc cửa thang máy mở ra, tôi lập tức kéo Lâm Thừa Liễu lùi lại mấy bước.

“Có chuyện gì vậy? Đi thôi.” Lâm Thừa Liễu nói với tôi.

Tôi liếc cô ta và lắc đầu: “Chúng ta đi cầu thang...”

“Cô leo cầu thang nào? Lúc này cô không nghĩ mình là phụ nữ mang thai sao? Tầng bốn leo lên cũng khó.” Cô Lâm muốn đi về phía trước, nhưng tôi đã giữ chặt cổ tay cô ta.

“Đi thôi, leo cầu thang.” Tôi cau mày, không cho phép cô ta phản bác.

“Thang máy này...đầy...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.