Tôi kinh hãi quay đầu nhìn anh ta, anh ta mỗi lần xuất hiện đều đột nhiên từ sau lưng tôi.
“Em không sợ anh...Là bởi vì trong hố ngoài cửa có rất nhiều xương cốt, âm khí rất nặng, anh đột nhiên từ phía sau xuất hiện, làm em sợ hãi...” Tôi nhẹ giọng lầm bầm.
Giang Lãnh khẽ cau mày: “Nếu em sợ hãi ở một nơi như vậy, đừng nên ở chỗ này.”
“Nhưng ông cố đã đặc biệt đưa chúng tôi đến xem, vì sợ rằng chúng tôi không biết tầng hầm ở đâu, mà em không ngờ rằng sẽ có bộ xương.”
Tôi đang nhỏ giọng nói chuyện thì ông cố đột nhiên chống gậy bò xuống bên cạnh chúng tôi.
“Được Tôn Thần che chở...vô cùng cảm kích...” Ông lẩm bẩm.
Giang Lãnh thản nhiên liếc nhìn, cất giọng nói mà ông ấy có thể nghe thấy: “Đứng dậy đi, Lan Lăng đã là vợ tôi vào đêm cô ấy mười sáu tuổi rồi. Nghiệp trước của gia đình ông đã bị xóa sạch, nhưng nghiệp sau...vẫn nên tự giải quyết đi.”
“Vâng...” Ông cố khiêm nhường đáp.
Nhìn thấy ông cố đang bò dưới đất, tôi rất khó xử và nhờ anh hai đỡ ông tôi dậy.
Giang Lãnh lạnh lùng liếc nhìn tầng hầm, cười nói: “Trong đó có rất nhiều thứ tốt.”
“Nếu Tôn Thần thích, ngài có thể lấy nó tùy ý. Những thứ lưu lại trong thời kỳ khốn khó chẳng có ý nghĩa gì nhiều trong việc cai trị thế giới, than ôi...lúc trẻ không hiểu chuyện.” Ông cố cười nhẹ llắc đầu.
“Bây giờ hiểu chuyện cũng không muộn. Mộ Lan Lăng cứu gia đình ông, một người đắc đạo gà chó thăng thiên. Nếu cô ấy ở đây phải chịu tủi nhục gì, ông tự mình xử lý.” Giang Lãnh hừ lạnh một tiếng.
Tim tôi đập thình thịch,Giang Lãnh chưa bao giờ nói thẳng như vậy để bênh vực tôi, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?
Anh ta là đế quân, là thần, một số chuyện cũng không thể nói quá rõ ràng, đối với người phàm thì chỉ nên “làm phép”, sau đó để người phàm “hiểu đạo lý.”
Nhưng những gì nói vừa rồi rất đơn giản và thẳng thắn, và tôi cảm thấy xấu hổ khi nghe nó.
Mặt hơi nóng, vừa rồi cổ cũng ngứa, tôi không nhịn được mà gãi.
Ở đây nằm sâu dưới lòng đất, cho dù có lỗ thông hơi cũng không tránh khỏi ngột ngạt, vẻ mặt không vui của Giang Lãnh khiến tôi kinh hãi.
Anh hai tôi thân mật dìu đỡ ông cố: “Lan Lăng bây giờ không thể mệt mỏi, để em ấy về nghỉ ngơi trước đi, có gì ông cháu ta nói riêng với nhau.”
Trở lại trước quan tài trong lăng chính, tôi không nhịn được liếc nhìn Giang Lãnh, anh lập tức cảm nhận được ánh mắt của tôi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì...”
Tâm trạng của anh như thế nào khi nhìn tôi nằm trong quan tài?
Ông cố là một người tỉ mỉ, ngay khi tôi tắm xong và trở về phòng, ông đã yêu cầu dì Trương gửi một chiếc hộp gỗ chạm khắc màu đỏ sẫm bên trên.
“Đây là cái gì?” Trên tóc tôi vẫn còn có giọt nước, nhất thời không ngủ được, liền ngồi ở bên bàn vuông, quấn khăn thấm nước tóc, vươn tay mở nắp chạm khắc.
Tôi mở nó ra và xem, não của tôi trầm xuống trong mười giây, và sau đó tôi ngay lập tức đóng nắp lại!
Đây đây đây...
Giang Lãnh nằm trên ghế sa lông, ngước mắt lên nhìn tôi chằm chằm: “Nhìn thấy gì vậy, đỉnh đầu bốc khói rồi.”
“Không, không có gì...” Trời ạ, anh ta làm sao có thể nhìn thấy loại chuyện này!
Xấu hổ làm sao!
Anh ta híp mắt nói: “Mộ Lan Lăng, ngay dưới mắt của ta, em còn muốn giấu tôi? Trong hộp có cái gì? Nói.”
“Không có gì để nói! Không phải việc của anh...” Ta cầm cái hộp đến vali, chuẩn bị nhét vào trong vali, dùng quần áo chôn vùi!
Giang Lãnh đi phía sau tôi, lưng anh ta áp vào tôi, và một bàn tay to nắm chặt hai cổ tay tôi.
Vừa mở nắp, anh ta vừa nói đầu: “Việc của em, có cái nào không phải việc của ta...Hả? Đây là...”
Có một nụ cười dễ chịu và vui tươi trên âm cuối của anh. Tôi ở trong vòng tay anh, ngực và vai tôi phập phồng một chút.
Tôi không biết phải đối mặt với nó như thế nào.
Nỗi sợ hãi và hoảng sợ, những cơn ác mộng hàng đêm, giờ đây đã hằn sâu vào xương, lo lắng về sự được và mất.
Bên trong hộp gỗ là một bộ lễ phục màu trắng tinh, kiểu truyền thống, nhưng nhạt như tờ giấy.
Không cần mở ra cũng có thể nhìn thấy những vết máu đỏ sẫm đó, đã bị vật chứng năm tháng che lấp và biến thành một màu đen tối.
Sách cổ luôn miêu tả đẹp đẽ như thế nào, một chút màu đỏ rơi xuống như mận chín, chói mắt kinh sợ, nhưng lại giống như một lễ vật.
Trên thực tế, có thể không đầu bạc, không phụ thuộc vào máu.
Mà là xem yêu hay không yêu.
“Lan Lăng, một số việc không thể phá vỡ...Nếu tôi biết rằng bây giờ em rất quan trọng với ta, ta nên dỗ dành cho em để em không đau thương nhiều như vậy...Móng tay của em đã chảy máu vì trầy xước...”
“Thật không may, trong lục giới, đều không có nếu như, chỉ có kết quả.” Anh ta siết chặt cổ tay tôi và khiến tôi quay lại.
Khi thì lạnh lùng như đao nhưng khi dịu dàng lại ngọt ngào như đường mật.
Tôi mỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh, nghiêng đầu hỏi: “Kết quả thế nào?”
Anh cười khẽ, đưa tay tôi lên môi anh...
Đầu lưỡi lành lạnh nâng đầu ngón tay lên, nhẹ nhàng mút rồi cắn từng đầu ngón tay, sự đụng chạm kỳ lạ này giống như một luồng điện yếu ớt, trong máu phát ra tia lửa nhỏ.
“...Kết quả là, sẽ mất nhiều thời gian hơn để dỗ dành em.”
Đêm đó tôi ngủ rất sâu, và cái ôm của anh quá mềm mại, khiến tôi không thể rời xa anh một tấc.
Tư thế này xấu hổ lắm, tôi nằm nghiêng bị anh ôm vào lòng, cả lưng chạm vào ngực và bụng anh, từng tấc da thịt in lên nhau, dù rốt cuộc cũng rời ra nửa phút, nhưng vẫn tiếp tục ôm tôi và giúp tôi ngủ ngon.
Mối liên hệ kỳ lạ này khiến những giấc mơ của tôi trở nên rất kỳ lạ.
Tôi biết anh ấy đang ôm tôi ở phía sau, nhưng tôi sững sờ thấy có người đang đứng trước giường, tôi cố gắng mở mắt ra, nhưng phát hiện ra mình đã bị Giang Lãnh giam giữ ở phía sau và không thể nhúc nhích được nửa phút.
Hình như có người đi vào trong phòng, mở cửa sổ, mở cửa xong, đi tới đi lui, tôi lo lắng cố gắng mở to mắt nhưng mí mắt nặng trĩu không thể cử động được.
Không phải sao...
Có Giang Lãnh ở đây, tôi vẫn bị bóng đè sao?
Trong trí nhớ của tôi hiếm khi có loại tình huống này, ít nhất từ năm mười sáu tuổi, mỗi một cơn ác mộng đều là Giang Lãnh, cũng chưa từng có bóng đè như vậy.
Giang Lãnh...Giang Lãnh...Tôi thầm lẩm bẩm tên anh trong lòng.
Anh không phải là không cần ngủ sao? Mau vỗ vỗ tôi dậy để tôi tỉnh táo lại.
Anh muốn làm gì?
“Lan Lăng!” Một giọng nói mát lạnh như xối lên đầu, khiến tôi mở to mắt ngay lập tức!
Đột nhiên tỉnh dậy, đầu óc choáng váng, Giang Lãnh đưa tay ra giữ chặt thái dương của tôi thì thào: “Mở mắt ra làm gì mà vội vàng như vậy!”
Tôi...
“Em hình như bị bóng đè...Em lo lắng quá, nghĩ xem tại sao anh vẫn không cứu em...” Tôi nhắm mắt lại và lắc đầu.
Anh cười khẽ và thì thầm vào tai tôi: “Không phải đâu, nó thực sự là điều gì đó sắp xảy đến, em xem...”