Người đàn ông trung niên vừa mới nhìn thấy chúng tôi, lập tức đi tới, vội vã móc ra bản đồ nhà, thẻ thông minh.
"Nhà này của tôi là nhà mới tinh tươm.
Mới ở chưa bao lâu thì phải chuyển đi, để trống không thì rất đáng tiếc.
Bây giờ tôi làm ăn lại cần tiền, nếu như các cô vừa ý, thoải mái kí hợp đồng thì tôi còn có thế ưu đãi giá cả cho các cô!"
Ông ta nhìn Tống Thanh Vy cùng tôi một chút, ánh mắt có vẻ kinh ngạc.
Ông ta có khi là khó hiểu, chuyện mua nhà lớn như vậy tại sao lại là hai cô gái trẻ đến xem? Tống Thanh Vy nhận lấy thẻ, hỏi: "Ông không đi lên với chúng tôi à?"
Người đàn ông trung niên xoa xoa tay nói: "Không được, tôi có hơi sợ độ cao, cộng thêm gần đây tim không tốt, huyết áp lên cao, tôi không lên đâu."
Tôi liếc ông ta mấy lần, người bán nhà đều là hết sức chào trời rao hàng, tại sao ánh mắt ông ta lại láo liên tránh né như vậy? Có thể nói ít thì sẽ nói ít ngay? Tống Thanh Vy kéo tôi đi vào cửa thang máy, bĩu môi nói: "Căn nhà này là do họ hàng nhà tớ thấy được ở trên mạng.
Nói là bán gấp, giá cả cũng thấp hơn nhiều so với mấy căn chung quanh! Ở xung quanh đây mỗi mét vuông cũng đến ba sáu mươi mấy bảy chục triệu rồi.
Chỗ này thì chỉ có ba mươi lăm triệu thôi, có phải căn nhà này tệ lắm không đây?"
Đi thang máy đến tâng hai mươi ba, chúng tôi thấy nhà nào cũng dán đôi câu đối trước cửa, nhìn rất có nhân khi, nhưng đi tới trước cửa ngôi nhà này, tôi liền cảm thấy một luồng hơi lạnh như băng.
"Để mình mở cửa"
Tôi bất đắc dĩ ngăn ở trước mặt Tống Thanh Vy.
Trong này nhất định là có vấn đề.
Tôi quẹt thẻ khóa thông minh chống trộm, đẩy cửa ra từ cửa nhìn vào trong, ngôi nhà này được sửa sang trang trí rất trang trọng, đồ gia dụng cũng phong phú, có thể thấy được trước đó nơi này là nhà của một đại gia đình.
Bây giờ cửa đóng then cài, có chút hơi ngột ngạt yên ắng.
Chúng tôi vừa đi vào cửa, liên nghe được một tiếng "ken két ken két"
của kim loại, Tống Thanh Vy bị dọa sợ hét lên một tiếng.
Nhìn lại theo hướng tiếng động phát ra, là cửa sổ chỗ ban công phòng khách bị gió rung chuyển.
"Dọa chết người! Bây giờ mình thật là nhát gan như chuột."
Tống Thanh Vy vỗ ngực một cái.
Trong lòng tôi âm thầm chế giễu.
Cô ấy mà nhát gan á? Lân trước bị tà sư bắt, nhiều cô gái sẽ sợ hãi chết ngất đi, nhưng cô ấy lại có thể vừa khóc vừa mảng vừa đấm đá.
Lá gan này đã rất lớn rồi.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
"Tống Thanh Vy, cậu chớ lộn xộn.
Đừng có mở cửa phòng.
Người chủ nhà kia không lên đây, nếu như ngôi nhà này có vấn đề gì, ông ta sẽ đổ hết lên đầu chúng ta."
Tôi cẩn thận nhắc nhở một câu.
Tống Thanh Vy vội vàng gật đầu nói: "Đúng, tên kia nói mình thiếu tiền, nói không chừng thấy chúng ta trẻ tuổi nên khi dễ, muốn lừa gạt chúng ta."
Tôi đi tới phòng khách, mở sơ đồ của ngôi nhà này ra, tiếng "kèn kẹt kèn kẹt"
lại vang lên.
Vô hình chung, da gà cả người dựng hết lên.
"Tầng cao gió lớn thật đó..."
Tống Thanh Vy rất không hài lòng với cái tiếng vang này.
Tôi nhìn về phía ban công bên ngoài.
Ban công này rất rộng, chạy dài khắp phòng khách và sảnh.
Phía bên ngoài cửa sổ là hai tòa nhà.
Mà chỗ mà chúng tôi đang đứng đây vừa vặn hướng thẳng vào khe hở giữa hai tòa nhà kia.
Kiều như này được gọi là thiên trảm sát, là một trong những thế hình sát tương đối lợi hại.
Tôi đi tới trên ban công, tính toán một chút vê độ cao của hai tòa nhà đối diện.
Hai tòa nhà này có chiêu cao tổng cộng ước chừng khoảng một trăm ba mươi mét.
Theo tiêu chuẩn phán đoán thiên trảm sát, khoảng cách giữa hai tòa nhà này phải cách nhau bằng một phần tám tổng độ cao, nếu không có được khoảng cách bằng như vậy, thì đây chính là thiên trảm sát.
Nhưng mà dưới hai tòa nhà này là nhà để xe ra vào khu dân cư, cho nên rất chen chúc, khu dân cư này cũng không thể nào đảm bảo mỗi căn nhà đều là nơi có phong thủy tốt.
Người giàu mua nhà sẽ mời người xem phong thủy, nhưng mà giai cấp lao động phổ thông bình thường ai quan tâm nhiều như vậy đâu? Bên này đoán chừng là dãy tiện nghi nhất cái chung cư, lại nói bây giờ chẳng còn bao nhiêu người biết phong thủy, tin quỷ thần nữa, chắc hắn sớm cũng đã bán sạch.
"Lan Lăng, cậu nhìn cái gì thế?"
Tống Thanh Vy đi tới hỏi.
Tôi lắc lắc đầu nói: "Căn nhà này có phong thủy không tốt, có hình sát xông thẳng, nếu như tầng lầu thấp còn có thể hóa giải được, nhưng nơi này là tầng hai mươi ba, cao như vậy...
Hay là thôi đi."
Tống Thanh Vy bĩu môi nói: "Tớ đã nói của rẻ là của ôi mà...
Có điều, căn nhà này đã được sửa sang trang trí hết, đồ gia dụng cũng sắm đủ.
Chúng ta mà mua nhà là có thể lập tức dọn vào đây ở.
Hơn nữa diện tích ngôi nhà này cũng lớn, tận một trăm sáu mươi mét vuông lận đó.
Mẹ tớ rất vừa ý.
Nếu như có thể hóa giả thì cậu xem xem có làm được hay không?..."
Tôi gật đầu một cái, móc la bàn ra nói: "Để mình xem chút vậy.
Nếu không được thì đến cửa hàng chọn pháp khí hóa giải thiên sát.
Đây cũng không phải là vấn đề gì lớn...
Tôi còn chưa nói dứt câu thì đã thấy cây kim la bàn khẽ run, sau đó dịch đi một đoạn lớn! Có quấy nhiễu? Cả người tôi giật nảy...
Nơi này không có người ở, cầu giao điện cũng kéo xuống rồi, làm gì còn điện từ gây nhiễu nữa? Cái la bàn này là bảo bối của mẹ tôi, hết sức xinh xắn tính xảo, cây kim kia cũng nho nhỏ ngăn ngắn, lúc này mũi kim đã đi ngược chiều được hơn nửa vòng rồi, khẽ rung rung chỉ hướng nào đó bên trong nhà.
Tôi đi trở về phòng khách, cây kim chỉ theo hương tôi đi mà nhẹ nhàng đung đưa, cuối cùng ngừng lại ở một cánh cửa.
Đó là phòng vệ sinh dùng chung.
Tôi vừa đi gần đến cánh cửa kia, lập tức một trận khí tức âm lãnh đập vào mặt, xem ra vấn đề là ở chỗ này...
Tôi móc tiên Ngũ đế ra dùng chỉ quyết mà nắm lấy, gõ nhẹ một chút ở trên cửa, trâm giọng nói: "Quấy rầy, tôi vào xem nhà một chút."
Tống Thanh Vy sững sờ nhìn tôi: "Cậu...
Cậu đây là..."
Tôi không trả lời cô ấy, thận trọng vặn tay nắm cửa phòng vệ sinh dùng chung, mở ra.
Một khí tức âm lãnh u ám tràn ngập ở bên trong, rèm tầm mở phân nửa, che bồn tảm gốm màu trắng phía sau.
Một bàn tay già nua nhăn nheo thò ra từ sau tấm rèm, run rẩy mở rèm để lộ ra khuôn mặt ai oán khô đét.
Cặp mắt kia có ánh nhìn đờ đẫn, hai gò má lõm xuống, oán khí màu xám xanh quấn vòng quanh cả người.
".."Gon trai đâu?...' Quỷ ảnh lẩm bẩm hỏi.
Da đầu tôi tê dại từng hồi, nhưng miễn cưỡng có thế bình tĩnh được.
Không phải tôi không sợ mà là tôi biết, linh thai trong bụng sẽ bảo vệ tôi, vì vậy lớn gan trả lời: "...
Ông ta không tới."
",,"Không tới...
Không tới...
A...
Khi nào nó mới đến?...
Tôi lạnh quá...
Thật là đau...
Quỷ ảnh lấm bấm nói, buông lỏng tay tránh trở về phía sau rèm tắm.
"Bà đau ở đâu? Tôi sẽ giúp bà chuyển lời cho ông ta."
Tôi hỏi một câu.
Quỷ ảnh lẩm bẩm nói: "Đau ở đâu...
Tôi chỗ nào cũng đau...
Toàn thân đều rất đau...
Đau nhất, đau nhất chính là đầu! A...
Đầu tôi đau quái Tôi té bể đầu! Não cũng bị nứt ra ngoài!"
Quỷ ảnh kích động, hai tay già nua gây đét nằm ở bên thành bồn tầm, chợt lộ ra nửa người hướng về phía tôi gào thét! Nửa bên đầu của bà ta có vết máu đen, còn có chút dịch não trắng...
"Tôi đau quá Tôi đau quái! Tại sao nó vẫn chưa trở lại? Tôi té bể đầu rồi, sao nó còn chưa về cứu tôi...
Tôi đau quá..."
Trong lòng tôi đã đại khái đoán được, đây là mẹ của người đàn ông trung niên kia.
Ở trong ngôi nhà vướng phải thiên trảm sát, thành viên trong gia đình dễ dàng xảy ra tranh chấp, hơn nữa, khí tức trong căn nhà hỗn loạn sẽ dễ dàng gây bệnh tật, nghiêm trọng thì còn có tai ương đố máu.
Giống như bà cụ này, hẳn là lúc tắm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đầu đụng mạnh vào vòi nước, nhưng mà nhà lại không người, bà không cách nào cầu cứu, đến khi chết cũng không đợi được con trai trở lại.
"Cô giúp tôi gọi nó về được không? Sao nó phải tránh tôi? Tại sao phải nhét tôi vào trong phòng? Tôi là mẹ nó cơ mài Tôi sẽ không hại chết nó...
Tôi sẽ chỉ hại chết ả ác phụ đó..."