Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 14: Chương 14: Đừng mang giày cao gót




“Anh làm gì thế?” Tôi đấm một cái lên mặt anh ta.

Anh ta cũng lắp bắp kinh hãi vội buông tay nói: “thực xin lỗi, thực xin lỗi tôi...

tôi không phải...” “Không phải cái quỷ gì!” Tôi nhấc chân liên dẫm lên chân anh ta một cái.

Gót giày nhọn đâm anh ta một cái.

Anh ta kêu lên một tiếng nhưng thay vì ôm chân như tôi tưởng tượng thì anh ta lại lao về phía tôi.

Cưỡng hiếp ư? Ba từ này loé lên trong đầu tôi.

Người quản lý đẩy tôi ngã xuống đất, duỗi tay che miệng tôi lại hạ giọng nói: “Nơi này...

không được nói từ...q.u..ỷ” Lời anh ta vừa dứt, tôi ngay lập tức giật mình.

Cả hai chúng tôi đã ngã trước cửa nhà vệ sinh nữ...

Nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, người quản lý sợ hãi lùi về phía sau nhưng dường như có một bức tường vô hình ngăn cách nơi này khiến chúng tôi không thể quay lại chỗ có ánh đèn dù chỉ cách có một bước.

Tôi nghe được tiếng hét chói tai của Tổng Thanh Vy, tôi cũng không quản nhiều lập tức chạy vào.

“Tống Thanh Vy! Tống Thanh Vy cậu ở đâu???” Tôi đẩy từng cánh cửa ngăn buồng vệ sinh tìm.

Không có một ail “Lan Lăng, Lan Lăng cứu tớ.Tớ ở gian cuối cùng.” Buồng cuối cùng sao? Tôi lập tức chạy vội qua.

Ngay lúc đó tôi cũng không hề nghĩ đó là một cái bẫy của những ác quỷ.

Tôi vọt tới gian cuối cùng, đẩy cửa ra thì thấy một thứ màu xám nhàu nát ngồi trên nắp bồn cầu.

Một đứa bé.

“Chơi với em đi..."

Đứa bé đột nhiên mở miệng ra nói.

Tôi bị dọa sợ muốn điên, đứa bé lại đột nhiên bay thẳng vào người tôi như máy bắn đá.

Ngay khi tôi hét lên và né tránh thì có một quầng sáng màu đỏ đã chặn đứa bé lại.

Đứa bé tựa như bị đụng phải một tấm kính cường lực, nó bị bật ngược lại như quả bóng cao su, văng ra xa và phịch một tiếng...

nên thẳng xuống đất.

Ôi chúa ơi, đó là một đứa trẻ sơ sinh.

Không phải là một quả bóng cao su.

Tôi theo bản năng muốn đến đỡ nhưng khi bàn tay vô thức duỗi ra thì tôi lại chợt nhận ra đó là một con quỷ! “Hừ....! Kẻ lừa đảo, không chơi với em...” Đứa trẻ sơ sinh căm giận quay đầu lại nhìn tôi.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!

“Bạn của tôi đâu?” Tôi lấy hết can đảm hỏi.

Thật ra là do vừa rồi chiếc nhẫn lóe lên ánh hào quang bảo vệ tôi nên tôi mới tự tin như vậy.

Hơn nữa chẳng phải là gặp quỷ sao? Đâu phải tôi chưa từng gặp qua đâu.

Đứa trẻ cười khằng khặc, miệng đen òm mở ra: “Bị em ăn rồi nè.

Giờ em ăn chị, chị liền có thể nhìn thấy chị ấy” Sau đó nó đột nhiên lao về phía tôi, tôi hét lên chói tai và chạy ra ngoài - đây là phản xạ có điều kiện.

Nhưng đôi giày cao gót chết tiệt này khiến tôi không quen.

Hét một tiếng, tôi ngã mạnh xuống nền gạch lạnh lẽo.

Nhưng mà đứa bé không hề nhào lên chỗ tôi.

Tôi quay đầu ra sau thì nhìn thấy một bóng dáng đang đứng phía sau tôi.

Mặc một bộ cổ trang màu đen, tóc rủ xuống lưng.

Tôi nghe được một giọng nam lạnh lùng nói: “Lại đây, anh chơi với em” Đứa bé sợ hãi bò ngược về sau, vừa lùi vừa lắc đầu: “Không, không cần....em...

tôi...

con...

không chơi cùng người...

đừng giết con.

Con không có hại bất cứ ai cả..."

“Vậy tự mình đi đi.

Hôm nay ngươi nên tự cảm tạ trời đất vận khí của mình tốt mới gặp được ta” Người đàn ông cười lên một tiếng rồi dùng một ngón tay chỉ xuống đất, một cánh cổng bằng đồng cao trên một mét xuất hiện trên mặt đất.

Trên cửa có những hình chạm khắc ma quỷ cũng có gông xích những linh hôn ma quỷ khác.

Đứa bé co rúm lại, người đàn ông ấy lạnh lùng nói: “Còn không đi?” Đứa bé kia sợ đến mức run lên, nhìn giống như một con chuột xám bị lột da, hướng về phía cánh cửa lao đến.

Biến mất.

Cả đứa bé và cánh cửa đều biến mất.

Không khí lạnh bằng xung quanh nháy mắt biến mất, tiếng khóc của Tống Thanh Vy cũng xuất hiện bên tai.

“Tống Thanh Vy! Tống Thanh Vy! Mau ra đây đi, không sao đâu” Tôi ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng người đàn ông cao lớn, miệng không ngừng gọi tên Tống Thanh Vy.

Bên trong một buồng vệ sinh vang lên tiếng kêu: “Lan Lăng, khoá cửa bị hỏng rồi.

Tớ...

tớ sợ lắm huhu...

“Không sao đâu, tớ đi gọi người, cậu chờ chút” Tôi nói xong nhìn về phía người quản lý cửa hàng đang đứng sững sờ.

Anh ta hẳn bị dọa sợ ngây người, nên vẫn không nhúc nhích nãy giờ.

Tôi cởi một chiếc này ném về phía anh ta, anh ta liên hoàn hồn nghỉ hoặc hỏi: “Các người thu phục...

cái kìa...?” “Mau đi tìm người tới mở cửa đi! Khoá cửa hỏng rồi!"

Tôi quát anh ta.

Anh ta hiển nhiên biết nơi này có quỷ, lúc này không còn nhìn thấy đứa bé kia liền ù té chạy vội ra ngoài.

Tôi đứng dậy không nổi.

Mắt cá chân bị sưng lên, nên chỉ có thể ngồi dưới đất ôm đầu gối, vùi đầu như một con đà điểu.

Tôi nghe thấy âm thanh quen thuộc của gã chồng quỷ.

Tôi nhìn thấy được đôi bàn tay quen thuộc của gã chồng quỷ.

Tôi cũng cảm nhận được hơi thở lạnh như băng quen thuộc của gã chồng quỷ.

Anh ta ngồi xổm trước mặt tôi, giúp tôi cởi chiếc giày cao gót còn lại.

“Mộ Lan Lăng” Âm thanh lạnh lẽo âm trầm của anh ta vang lên bên tai tôi.

Tôi cản môi ngẩng đầu.

Không có mặt nạ ác quỷ.

Tôi biết anh ta có một vầng trán trơn bóng, đường chân tóc xinh đẹp.

Nhưng tôi không hề biết anh ta có một đôi mắt màu vàng sâm.

Tôi cũng không biết anh ta có sống mũi cao và đôi môi đẹp như thế.

Tôi càng không biết khi anh ta không mang mặt nạ thì anh †a càng đáng sợ.

Anh ấy dùng một ngón tay nhấc chiếc giày cao gót của tôi lên ngang mặt tôi.

Khẩu khí nguy hiểm gắn từ chữ một: “Đừng để tôi thấy em đi loại giày cao gót này một lần nào nữa” Giày cao gót? Tôi sửng sốt một chút, lúc này không phải là lúc nên quan tâm mắt cá chân của tôi sao? “Nếu ảnh hưởng gì đến linh thai tôi chắc chắn sẽ để gia đình em chết không có chỗ chôn” Anh ta nhìn chằm chằm vào bụng tôi.

Tôi chợt nhận ra hoá ra anh ta sợ tổn thương đến “đồ vật” kia.

Tôi cười lạnh: “Được, tuân mệnh đế quân đại nhân” Ánh mắt anh ta tối sầm lại, anh ta rất bất mãn với thái độ của tôi.

Bất mãn thì bất mãn đi.

Dù sao hiện tại tôi cũng là công cụ sinh nở, anh ta cũng chẳng thể nào giết được tôi.

Lúc trước anh ta gieo hạt đã vô cùng khó khăn, đối với cơ thể cứng ngắc này của tôi, thật sự giờ nếu mất đi linh thai thì khó có thể có lại.

Người quản lý vội vàng mang thùng dụng củ tới.

Kể ra mà nói thì người quản lý này cũng trượng nghĩa không chạy trốn, anh ta vội hét lên: “Hai vị xin nhường chỗ một chút, tôi cạy khóa” Hai vị? Hai vị?! Tôi ngơ ngác nhìn thoáng qua gã chồng quỷ của tôi, nhìn thái độ anh ta bình thản không chút dao động.

Cánh cửa vừa mở ra, Tống Thanh Vy đã khóc oà lên: “Đi wc mà cửa không mở được, thiếu chút nữa bị hù chết.

Lại còn bị ảo giác, bị cúp điện.

Trung tâm các người hù hết tôi rồi” Cô ấy vừa bước ra khỏi buồng vệ sinh liên mắng người quản lý một hồi.

Sau đó chạy tới chỗ tôi: “Hu hu Lan Lăng, tớ sợ chết...

Ơ...

ai đây? Anh chàng này ở đâu vậy đẹp quá.

Thật giống soái cá trên facebook.” Nước mắt còn chưa lau đi thì đã bị tính mê trai thay thế.

Giang Lãnh.

Tôi nhớ rõ anh ta từng nói thế.

Tuy nhiên ông cố tôi lại kinh sợ quỳ gối bái lễ trước thẻ ngọc của anh ta.

Bắc Thái Đế Quân, Đạo gia tôn thân, Minh Phủ tôn sư.

Đối với anh ta mà nói, tôi chính là một công cụ.

Anh ta lui tới giữa hai giới, không chịu bất cứ hạn chế nào, cũng chỉ vì nuôi dưỡng linh thai trong tôi.

Tống Thanh Vy ha ha cười: “Lan Lăng cậu từ khi nào có soái ca vậy chứ? Ôi đừng thẹn thùng, đừng vùi mặt vào lưng anh ấy, tớ không biết cậu biết đỏ mặt đấy” Anh ta không nói một lời.

Sau khi Tống Thanh Vy rời đi, anh ta liền cõng tôi đến một chỗ yên lắng, giờ tay vẽ một cái phù.

Ánh sáng trắng nháy mắt nuốt chửng chúng tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.