Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 158: Chương 158: Giấc mơ không thể thành sự thật




"Ngài đang làm cái gì vậy?"

Tay của hắn lạnh đến tận xương tủy, khác hoàn toàn so với tay của Giang Lãnh.

Sự lạnh lẽo của Giang Lãnh chỉ là ở bên ngoài cơ thể của anh, còn hắn lại khiến tôi cảm thấy lạnh đến thấu xương.

"Nữ chủ nhân, nếu như ngài sợ hãi thì tôi sẽ ôm ngài và từ từ đi xuống là được"

Hắn cười và nói.

Trái tim tôi đập loạn xạ, tôi cảm thấy hơi do dự và hỏi: "Thật sự là chỉ cần nhảy xuống thì lập tức có thể quay trở lại trần gian sao?"

"Đương nhiên rồi, lẽ nào Đế Quân đại nhân lại hù dọa ngài sao? Ngài đừng sợ, anh trai của ngài còn đang chờ ngài đấy"

Bạch Vô Thường đỡ lấy cánh tay của tôi.

Tôi đứng gần sát mép giếng, nhìn thấy ở bên trong thật lộn xộn và u tối, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lông ngực.

Điều này thật sự đáng sợ, nó giống như là đang đứng trên một tòa nhà chọc trời và chuẩn bị rơi xuống vậy.

"Nếu không thì ngài nhắm mắt lại?"

Bạch Vô Thường cười đề nghị.

Tôi vội vàng nhắm mắt lại và còn chưa kịp chuẩn bị tốt tâm lý thì Bạch Vô Thường đột nhiên kéo tôi nhảy xuống.

"AI"

Tôi đi lảo đảo về phía trước và bước hụt chân.

Cảm giác rơi xuống một cách đột ngột này khiến đầu óc của tôi trở nên trống rỗng, tôi chưa kịp phản ứng gì thì cánh tay đã bị một lực kéo mạnh khiến cho cả người của tôi treo lơ lửng ở trong cái giếng.

Cảm giác đau đớn này giống như xương khớp đang bị kéo đứt ra vậy.

Tôi mở mắt nhìn lên phía trên thì thấy Bạch Vô Thường đang dựa vào miệng giếng và vươn tay bắt lấy cánh tay của tôi.

Bản thân bị treo ở chỗ này khiến tôi có cảm giác như mình bị ném vào miệng của một con quái vật khổng lồ và đang treo lơ lửng ở giữa những chiếc răng sắc nhọn của nó vậy.

"Tôi, tôi không muốn nhảy xuống đâu.

Anh mau kéo tôi lên đi.

Tôi không muốn nhảy xuống nữa.

Vô Thường...Vô Thường...Vô Thường.

Hu hu hu, tôi không muốn nhảy xuống nữa đâu.

Tôi khóc và kêu lên, có cảm giác như đang bị treo ở ngoài cửa sổ của một tòa nhà trăm tầng, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống và trở thành một đống thịt vụn.

Bạch Vô Thường chậc chậc hai tiếng, dựa vào mép giếng và vươn tay bắt lấy tay tôi.

Tôi cảm giác rằng xương khớp của mình sắp bị hắn bóp nát rồi.

"Nữ chủ nhân, ngài thật đúng là một đứa trẻ, chỉ là nhảy xuống cái giếng thôi mà cũng sợ đến như vậy sao?"

Chỉ là nhảy xuống cái giếng thôi ư? Có khi một người bình thường cả đời cũng sẽ không nhảy xuống đâu nhé.

Những con quỷ hồn đó nhảy xuống giếng là bởi vì chúng đã uống thuốc mê nên không biết cái gì cả.

Nếu chúng có ý thức bình thường thì có ai là sẽ không sợ chứ? Đôi mắt của Bạch Vô Thường chậm rãi mở ra, trong ba con mắt màu trắng đó lộ ra vẻ cực kỳ xấu xa.

Hẳn cũng dần dần thu lại nụ cười.

"Ngài sợ cũng là chuyện bình thường, bởi vì...thật ra cái giếng này không phải là cái giếng để trở lại trần gian, hì hì.

Nghe vậy, tôi sởn hết tóc gáy, đây không phải là cái giếng để trở lại trần gian sao? Vậy đây là cái gì? Chỗ này không có một linh hồn nào, trên cánh cổng được bao phủ đầy những vòng xiềng xích bằng bùa chú, và quỷ sai canh giữ nơi đây đang trừng mắt nhìn tôi.

Ở bên dưới này là cái nơi kinh khủng gì vậy? "Bạch Vô Thường, anh Thất.Tại sao anh lại lừa tôi đến đây vậy? Tôi đã làm gì có lỗi với anh sao? Nếu như Đế Quân mà biết anh...

Sự tức giận trong lòng của tôi đã bắt đầu lấn át sự sợ hãi.

Bạch Vô Thường lắc đầu nói: "Đế Quân có biết cũng không sao cả, bởi vì đây là chỉ thị của Tử Vi đại để.

Nữ chủ nhân, ngài còn cần có thêm nhiều kinh nghiệm hơn, nếu không, chỉ là một cái quan tài tứ trụ thuần âm thì sao lại có thể làm cho Để Quân đại nhân bị rối loạn tâm trí chứ? Thật sự là không đáng, không đáng."

Hắn vừa nói vừa dùng sức tháo chiếc nhẫn Li Long trên ngón áp út ở bàn tay phải của tôi ra.

Tôi không có năng lực để phản kháng và chỉ cần hắn buông tay ra thì tôi sẽ lập tức rơi xuống vực sâu vô tận.

"Nữ chủ nhân, tuy rằng cái này không phải là giếng để trở lại trân gian, nhưng mà nó cũng gân giống như vậy nên ngài không cần phải sợ hãi, cứ yên tâm đi đi"

Hắn lấy từ trong tay áo ra một cái thẻ bài đánh dấu dài.

Hắn dùng thẻ bài đánh dấu đó ấn lên trên trán tôi một cái rồi cười nói: "Ngài đừng trách tôi.

Đây là mệnh lệnh của đại để Bấc Tử Vi cho nên dù là Cửu Trọng Thiên hay là vị thần địa phủ U Minh thì cũng không có ai dám chống lại đâu, bao gồm cả Đế Quân đại nhân"

Tôi nhìn thẳng vào hắn, những vị thần thanh cao và xa vời này luôn nằm ngoài tầm với của tôi, nhưng bây giờ số phận của tôi lại đang bị điều khiển bởi bàn tay gầy guộc lạnh lẽo này của hắn.

"Anh Thất, tôi không muốn mất đi anh ta, xin anh hãy nương tay và giúp đỡ tôi"

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt có vẻ xấu xa của hẳn.

Lần này, ánh mắt của tôi không né tránh nữa, tôi rất nghiêm túc cầu xin hắn.

Đang câu xin hắn ư? Bạch Vô Thường híp mắt, im lặng suy nghĩ một chút, khóe miệng càng ngày càng cong lên: "Thật là ngây thơ.

Ngài cho rằng có thể thay đổi được quy luật của tự nhiên sao?"

Tôi còn đang chuẩn bị lên tiếng tiếp tục cầu xin thì lập tức thấy từng ngón tay thon dài của hẳn đang từ từ buông ra.

"Mặc dù cái giếng này không được gọi là Hoàn Dương, nhưng nó cũng có một cái tên tương tự.

Nó được gọi là Hoàng Lương, có nghĩa là một giấc mơ không thể trở thành sự thật"

Hắn đã buông ra hai ngón tay cuối cùng.

"Nữ chủ nhân, tạm biệt và hẹn gặp lại nhé"

Với khuôn mặt trắng bệch và đôi môi đỏ như máu, hắn lạnh lùng quay người đi trước mắt tôi.

Bóng đêm vô tận.

Hoàng Lương.

Tôi mở mắt ra và nhìn thấy căn phòng quen thuộc của mình, trong đầu tôi đang lặp đi lặp lại cái từ này.

Bây giờ là mấy giờ rồi? Tôi tìm chiếc điện thoại ở trên đầu giường và nhìn một cái, đã là bảy giờ sáng rồi ư? Khi cử động cơ thể của mình, tôi phát hiện có điều gì đó không ổn, dường như quần lót của tôi đã bị ướt sũng.

Tôi nhẹ nhàng cởi nó ra và nhìn một chút.

Trời ơi...cả quần lót đều đã ướt đến mức trở lên trong suốt, nó thật lạnh và nhớp nháp.

Tôi chưa thỏa mãn dục vọng đến như vậy sao? Tôi chỉ ngủ một giấc thôi mà cũng có thể ướt nhiều như vậy ư? "Lan Lăng, anh đã nói với em là...

"Aaaaa! Sao anh lại mở cửa và đi vào đây chứ?"

Tôi vội vàng giấu quần lót ra phía sau lưng.

Khóe miệng của anh trai tôi cong lên và nở một nụ cười kỳ quái.

Anh ấy ho khan một tiếng: "Cái đó...cho dù gã chồng quỷ của em không có ở đây thì em cũng không cần phải nhớ nhung anh ta nhiều như vậy chứ? Không phải là mấy ngày nữa anh ta sẽ trở về rồi sao?"

Gã chồng quỷ của tôi ư? Đầu óc tôi có chút choáng váng, là do tối hôm qua tôi không ngủ ngon sao? "Lan Lăng, em làm sao vậy? Em bị đau đầu à?"

Anh trai tôi đi đến và xoa đầu tôi.

Tôi định giơ tay lên đánh anh ấy thì đột nhiên phát hiện dường như trên tay tôi bị thiếu một thứ gì đó.

Trên bàn tay phải của tôi có một dấu vết đeo nhãn rất rõ ràng ở ngón áp út, chắc chắn là tôi đã đeo một chiếc nhẫn rất lâu rồi, nhưng bây giờ lại không thấy chiếc nhẫn đó ở đâu cả.

"Anh hai, nhẫn của em đâu rồi?"

Anh ấy nhíu mày nói: "Làm sao mà anh biết được? Em đi mà hỏi gã chồng quỷ của em ấy.

Mau đứng dậy đi, có người đến tìm em đấy.

Chắc người đó là khách hàng đến bàn chuyện làm ăn.

Hiện tại, chúng ta nghèo muốn chết nên kiểm tiền mới là điều quan trọng nhất"

Anh ấy hưng phấn mà thúc giục tôi, tôi chỉ có thế đứng dậy đi vào nhà tắm để rửa mặt chải đầu.

Khi nhìn thấy chất lỏng trong suốt ở phía dưới, khuôn mặt tôi đỏ bừng.

Dù đã lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên tôi chảy ra nhiều chất lỏng như vậy khi ngủ.

Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Trong thời tiết lạnh giá, tôi mặc một bộ quần áo thể thao có lót bông và khoác thêm một cái áo lông vũ rồi mới từ từ đi xuống tầng dưới.

Một ông cụ có vẻ mặt buồn bã đang ngồi trên ghế sô pha dùng để tiếp khách của nhà tôi.

Khi thấy tôi đi xuống, ông ta lập tức đứng dậy và bước mấy bước về phía tôi.

Anh trai tôi lập tức đứng trước mặt tôi và ngăn ông ta lại: "Này, bác trai, bác cách em gái tôi xa một chút.

Trong bụng em gái tôi đang có tổ tiên nhỏ, nếu không cẩn thận mà đụng vào thì bác không bồi thường nổi đâu nhé"

Ông cụ mỉm cười: "Tôi xin lỗi, cô gái, cô còn nhớ tôi không? Lần trước, ở hồ nước trong công viên, cô nói với tôi rằng nhìn tôi không được ổn lắm và hỏi có phải gia đình tôi đã xảy ra chuyện gì không? Lúc đó, tôi đã từ chối lòng tốt của cô nhưng cô vẫn nói là nếu cần giúp đỡ thì hãy đến đây để tìm cô, cô còn nhớ rõ không?"

Tôi đã nói những lời như vậy sao? Anh trai tôi lập tức trả lời thay tôi: "Bác trai, nếu đã quen biết thì không cần nói nhiều như vậy.

Em gái tôi rất tốt bụng.

Nếu như gia đình của bác có khó khăn gì thì chúng tôi sẽ tư vấn cho bác thật tốt với chi phí hợp lý"

Tôi ngẩng đầu lên và xoa trán.Đầu tôi đau quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.