Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 92: Chương 92: Hoàng Chính Quan Sát




Là đàn ông thì sao? Khách hàng của nhà chúng ta đều là đàn ông cả đấy.

"Đúng vậy.

Là một người đàn ông tên là Lâm Thừa Dũng...

Cái tên này rất kỳ quái.

Anh ta nhờ nhà chúng ta giúp điều tra thêm về những chuyện liên quan đến người nuôi quỷ"

Sau khi nghe tôi thành thật báo cáo, sắc mặt của Giang Lãnh dường như che giấu gì đó, cuối cùng chỉ lạnh lùng nói một câu: "Trả chiếc điện thoại di động này cho anh ta, không thể giữ lại."

Tôi ngây người nửa ngày, chẳng lẽ anh đang tức giận chuyện tôi tự ý nhận chiếc điện thoại di động này sao? "Tôi không nghĩ đến chuyện phải có được chiếc điện thoại này, chẳng qua là anh ta nói những số điện thoại khác khi gọi cho anh ta sẽ bị chặn lại, cho nên tôi mới miễn cưỡng nhận lấy thôi.

Đợi khi nào giúp anh ta giải quyết xong chuyện này sẽ lập tức trả lại"

Tôi bĩu môi nói: "Tôi cũng không phải là không có điện thoại, ai mà thèm một cái điện thoại này chứ...."

Vẻ mặt của Giang Lãnh dịu dàng hơn một chút, dặn dò tôi vài câu phải chú ý an toàn xong, vấn đề này lập tức cho qua.

Sau hai ba tháng ngủ chung một giường, sơ sơ tôi cũng có thể nhìn ra vài quy tắc của Giang Lãnh.

Dựa theo chức vụ của anh, mỗi ngày ở dưới Minh phủ đều có rất nhiều chuyện anh cần phải xử lý, vậy nên gân như anh không xuất hiện vào ban ngày, nhưng mà ban đêm thì nhất định sẽ đến.

Vậy nên mỗi ngày lúc tôi mở mắt ra đều không nhìn thấy anh nữa.

Trước khi xuất phát đến nhà họ Lâm, tôi đặc biệt nhắc nhở anh trai phải ăn mặc chỉnh tê một chút.

Cái tên Lâm Thừa Dũng kia hình như là quý tộc, không chừng bối cảnh đẳng sau còn rất doạ người nữa, anh trai tôi mà mặc một bộ trang phục quá bình thường lại dọa mười lăm tỷ chạy mất.

Anh trai tôi sống tùy ý đã quen, hận không thể mặc quần cộc đi dép lê ra ngoài.

Sau khi nghe tôi nói xong, anh tôi lại đi tìm bộ u phục đắt đỏ ra mặc vào.

"Cái này mẹ nó...

Mặc vào giống như là đi xin việc vậy!"

Anh tôi cởi bớt cúc áo sơ mi ra, nhìn vào trông như dạng lưu manh vô lại.

"Không phải đây cũng là xin việc sao, mười lăm tỷ đó "Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!

Vì mười lăm tỷ này mà khom lưng cúi đầu cũng không tính là mất mặt.

Anh trai tôi đứng bên cạnh vừa thu dọn đồ nghề, vừa nói với tôi: "Lâm Lăng, em muốn đi học lái xe không.

Tìm cảnh sát Lư đi cửa sau gọi điện cho đại đội cảnh sát giao thông, sau đó tìm người quen đăng ký trường học cho em nhanh chóng vào đó để huấn luyện."

"....

Tuỷ anh thôi, thật ra em cũng biết lái xe rôi....

Chỉ là không có bằng lái xe thôi."

Anh tôi lộ ra nụ cười khinh khỉnh.

Trước đây có một lần tôi giúp anh ấy lái xe một đường thẳng cất vào nhà kho thôi, tôi còn đâm nát đèn xe của anh ấy.

Vậy nên anh ấy không dám cho tôi đụng vào xe tiếp nữa.

Hai ngày này từ chỗ âm binh Đại Bình chúng tôi biết được một chút thông tin liên quan đến nhà họ Lâm.

Đại Binh từ dưới Minh phủ bên kia thăm dò được nhà họ Lâm là một gia tộc có đặc quyền.

Đặc quyên đến mức ngay cả dưới Minh phủ cũng không tính ra được nghiệp chướng của nhà họ.

"ì sao còn có gia tộc có đặc quyền này?"

Tôi rất buồn bực, người đã chết rồi không phải đều giống nhau hết sao? Tiền bạc và quyền lực đều chẳng thể mang theo được.

"Đương nhiên là có! Loại gia tộc có đặc quyền như thế này đã ít lại càng ít..."

Đại Binh nhỏ giọng nói: "Trong người anh ta chảy dòng máu của người có công lớn trong việc khai quốc, hơn nữa đến bây giờ trong gia tộc vẫn có người ở trong quân đội.

Dù là hoàng khí hay sát khí trong nhà đó đều không thiếu!"

Hừ, quả nhiên là đặc quyền của giai cấp thì cho dù ở đâu cũng vẫn là đặc quyên.

Truyên thuyết kế răng Đường Thái Tông đi đến địa phủ, phán quan còn cho ông ta thêm hai mươi năm tuổi thọ rồi đưa về còn gì.

Giai cấp có đặc quyên quả nhiên là có đãi ngộ tốt, chẳng trách người phàm đều cố sống cố chết cũng phải leo lên cho băng được.

Nhà họ Lâm và nhà họ Hầu hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Nhà họ Hầu thuộc về kiểu gia tộc làm ăn buôn bán, ông cụ là nhà giàu mới nổi, sau này nhờ con gái cháu trai tiếp tục phát triển mới có được vinh dự, điêu duy nhất đáng để khoe khoang chính là nhiều tiền.

Còn dòng máu của nhà họ Lâm, dù có tiền cũng không mua được.

Đây chính là quý tộc trời sinh, mặc kệ người trong gia tộc này cô Mộ gì đi nữa, chỉ cần vẫn là ở phần trời đất này thì bọn họ có thể đi khắp nơi hưởng thụ những đãi ngộ đặc biệt này.

Gia tộc như thế này chỉ có thể dùng hai từ "giàu ngâm"

để hình dung.

Lâm Thừa Dũng cũng thừa nhận chính mình không biết cách đối nhân xử thế, lời nói ra không có ý tốt là bởi vì từ nhỏ đến lớn ai ai cũng nịnh bợ anh ta nhỉ? Hơn nữa còn không dám bày mưu tính kế nhà bọn họ.

Xem trợ lý Phương kia của anh ta, đúng là bảo mẫu giả lo đông lo tây.

Lâm Thừa Dũng phụ trách mảng kinh doanh của gia tộc.

Trong thành phố của chúng tôi, anh ta được xem như là "thế lực bên ngoài", nhưng nhóm người Địa Đầu Xà không một ai dám chọc vào bọn họ.

Một lão giang hồ như chú Chung cũng rất cung kính với anh ta, sợ chọc giận thế lực đãng sau anh ta.

Địa chỉ anh ta đưa cho chúng tôi là một mảnh đất thuộc sở hữu của nhà họ Lâm, là một khu biệt thự xa hoa quý giá.

Nghe nói nơi này lúc vừa mở cửa rao bán đã có vô số nhà giàu tranh nhau mua không còn một căn - Không vì gì khác, chỉ là vì muốn lấy lòng vị tổng giám đốc Lâm này.

Tần suất vào ở của khu biệt thự này tương đối thấp.

Khu biệt thự cấp cao là như thế, bởi vì nhà giàu không thiếu phòng ở, đa số đều là nuôi cô Hai cô Ba cô N.

Giống như Tiếu Uông vậy, các cô ở trong chỗ này làm mấy món đồ chơi xinh đẹp, chơi chán rồi thì bị đá văng đi, căn nhà cũng không đến lượt chia cho các cô.

Thế nhưng trong khu nhà này của Lâm Thừa Dũng phần lớn đều là nhà dành cho mấy ông bà cụ ở.

Trên đường đi chúng tôi gặp không ít ông bà cụ đang đi tản bộ, không thấy mấy chiếc xe thể thao được tân trang đẹp đẽ của giới trẻ đâu cả.

"Nghĩ thôi cũng biết rồi, bối cảnh nhà họ Lâm như thế nào chứ, ai dám không coi ai ra gì mà biến khu nhà anh ta thành địa điểm vui chơi du lịch chứ? Nói không chừng nếu để Lâm Thừa Dũng khó chịu, một cuộc điện thoại gọi Thanh tra Ban Kỷ luật đến lôi vào Sở thuế, vậy thì quá là buồn cười rồi."

Anh trai giải thích với tôi.

Thì ra là như vậy, chẳng trách mấy người giàu có quyền quý đều muốn duy trì tuổi thọ, cả gia đình mang theo dáng vẻ sung sướng đi đến đây ở.

Bố cục của toàn khi nhà rất hợp lý, có lẽ chẳng có nổi một chỗ phong thuỷ không tốt.

Nhà lớn của nhà họ Lâm ở vào vị trí có phong thuỷ tốt nhất, các hướng gần như hoàn mỹ.

Lâm Thừa Dũng đã đứng trước cửa nhà lớn chờ chúng tôi.

Lúc chúng tôi lái xe đi vào sân, bảo vệ không chỉ muốn chúng tôi xuống xe kiểm tra mà balo cũng bị mở ra xem, thậm chí còn có người dùng dụng cụ kiểm tra dưới gầm xe ô tô! Ông trời ơi, đây là sợ chúng tôi mang theo chất nổ vào nhà sao? Xe ô tô bị bảo vệ lái đi, sau đó một vị quản gia già dẫn chúng tôi đi đến trước cửa nhà chính.

Lâm Thừa Dũng nghiêm mặt bắt tay với anh trai, sau có quay sang gật đầu với tôi: "Tôi đã đợi lâu rồi, cô Mộ, ngài Mộ, mời đi sang bên này."

Anh tôi không tự nhiên trả lời: "Tổng giám đốc Lâm, một là anh gọi thẳng tên hoặc là gọi cậu Mộ đi, gọi ngài tôi cảm thấy hơi khó chịu."

Sắc mặt Lâm Thừa Dũng không thay đổi, gật đầu nói: "Được, vậy tôi gọi là cậu Mộ, mời đi bên này."

Anh ta dẫn chúng tôi vào nhà chính, anh trai lặng lẽ nói với tôi: "Mẹ nó, đúng thật là mặt cứng...."

Tôi véo anh ấy một cái, ra hiệu anh đừng có nói linh tinh.

"Cô Mộ, ngoại trừ phòng của tôi ra, cô có thể tiến vào bất cứ căn phòng nào, xem thử có gì khác thường không."

Lâm Thừa Dũng nghiêm giọng nói.

Tôi lấy một chiếc la bàn nhỏ ra, hơi khẩn trương giữ thăng bằng.

Nơi này có cách sắp xếp và phong thuỷ đều rất tốt, hẳn là đã mời chuyên gia đến xem nên tôi cũng không dám nói lung tung.

"Anh Lâm này, chỗ ở này của anh, cả tòa nhà này, tổng thể thì cách sắp xếp đều rất tốt, chắc là đã mời chuyên gia đúng không..."

Tôi chột dạ hỏi một câu.

"Những chuyện này đều do cấp dưới làm, tôi không hiểu."

Anh ta nói thẳng.

"À Có lẽ anh ta nhìn ra sự lo lắng của tôi, khẽ nhếch một nụ cười nhàn nhạt: "Cô không cần lo lắng, cô Mộ à, cô cũng có thể nói ra suy nghĩ của mình.Trước khi gặp được cô tôi chưa từng tin tưởng vào âm dương quỷ thần, vậy nên, những chuyên gia hay đại sư gì gì đó đứng trước mặt tôi đều vô dụng.Tôi chỉ nghe cô thôi."

Này....

Mấy câu thân mật như thế này, khiến cho tôi có áp lực rất lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.