Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 291: Chương 291: Huyết lệ khí




Ở đây là một mảnh tối đen, không có đuốc soi sáng, anh hai sợ tôi không cẩn thận bị ngã bèn nắm chặt lấy tay tôi không chịu buông.

Anh ấy cầm theo điện thoại đã bật flash đi qua bên đó xem xét, ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu lên một đống máu thịt khiến cho chúng tôi cũng trở nên căng thẳng.

Đó là một loài động vật, bị lột sạch da, chết trong vũng máu.

Thịt màu hồng nhạt, mỡ màu trắng, máu hơi đen…. Cái mùi máu này lan tỏa trong không gian, thật khiến người ta buồn nôn.

Mạnh Huyên đã thấy qua rất nhiều quỷ hồn, thế nhưng mấy thứ như thế này thì không có thấy nhiều, cô ấy khó chịu bịt chặt mũi, oán Cậu họ Long: “Đây là cái nơi quái quỷ gì vậy! Sao lại vứt động vật đã lột ra vào trong thế này?”

“…. Câm miệng!” Giọng Cậu họ Long hơi run.

Thật kì lạ, anh ta nhìn thấy một cái thi thể mà lại vẫn không hề có sự bối rối sợ hãi nào sao?

“…. Hắn ta lại đến rồi…. Lại đến rồi….” Giọng của Cậu họ Long trở nên rất quỷ dị.

Anh hai nhận ra được anh ta có chút không đúng, dùng điện thoại rọi qua, hỏi: “Ê, ai lại đến rồi? Anh bị làm sao vậy?”

Cậu họ Long nhìn bọn tôi một lát, sắc mặt anh ta không bình thường, ánh mắt như có ngọn lửa xanh thẳm.

Anh hai tôi lặng lẽ móc một cái dùi cui điện nhỏ nhét vào tay tôi.

Anh ấy muốn tôi đề phòng Cậu họ Long.

Từ lúc đi vào khe núi, Cậu họ Long luôn quay lưng về phía chúng tôi, nhiều lắm thì hơi nghiêng người một chút, không hề quay thẳng người đối diện với bọn tôi.

“Thuộc hạ củaTư Đồ Nam lại đến rồi…” Cậu họ Long quay lưng về phía bọn tôi, tiếp tục đi về phía trước.

“Thuộc hạ của anh ta làm sao vào được đây? Dùng ao xác để đi vào sao?” Tôi hỏi.

Cậu họ Long gật đầu: “Cô đã từng thấy rồi có đúng không? Bọn chúng bắt không ít động vật, lột sống da của bọn chúng để tạp ra một con ao xác để vào trong, cũng để cho mùi máu ngập tràn trong không khí…. Máu thịt, oán khí, mấy thứ này sẽ làm cho Đại Thi Vương càng trở nên hung bạo.”

“…. Cái hang động này vừa to lớn vừa tối đen, đề phòng không nổi, đi nhanh thôi, chúng ta nhanh chóng đi xem đại ti vương như thế nào.” Tôi nói.

Trong hang động có rất nhiều dấu đục đẽo cũng công nhân ngày trước, từ trên xuống dưới phân thành từng tầng từng tầng, trên vách đá cũng có rất nhiều lỗ tròn nhỏ trông như tổ ong vậy.

Miệng hố là một cái hố to cỡ bằng một mâm trà, cũng không sâu, trong mỗi cái hố là xương cốt một bộ xương người.

Chỉ có đầu và một đống xương vụn.

“Chỗ này là chỗ chôn cất của mấy người sao?” Tôi không nhịn được hỏi một câu.

“Ừ.” Cậu họ Long ừ một tiếng, nhanh chóng đi tiếp.

Cánh cổng ngày càng gần, mùi xác chết trong không khí cũng càng nồng nặc, chúng tôi đi vào một kết giới, kết giới này được dùng để ngăn chặn thi vương chạy ra ngoài.

Chúng tôi chỉ mới vừa đi vào trong liền cảm nhận được nguy hiểm.

Đằng sau tảng đá mở kia có rất nhiều nhà, Cậu họ Long cảnh cáo nói: “Mấy thứ này đều có bẫy ở đằng sau hết, chỉ có thể đẩy từ ngoài vào, mọi người đừng có động vào, thứ ở trong đó rất muốn thoát ra ngoài, các người mà mở của ra, nó sẽ lập tức giết luôn các người đó.”

“Trong đó… toàn là thi vương mà anh luyện ra được sao?” Tôi quan sát, phải có ít nhất hai mươi con.

“Đúng vậy, tuy rằng đã bị trộm mất một con… Tôi nghĩ rằng có nội gián tiếp tay cho Tư Đồ Nam, nếu không thì không thể nào mất một cách dễ dàng như thế.”

Thì ra là vậy…. Bảo sao anh ta lại lạnh lùng với chị gái kia như thế, có lẽ là vị hôn thê đó của anh ta bị nghi ngờ.

Một tấm cửa đá lớn nhất nằm ở cuối cùng vẫn còn đóng, ở đây chắc là chỗ của Đại Thi Vương.

“Lát nữa các người có thấy cái gì thì cũng đừng có kinh ngạc quá, nếu như có thể loại bỏ tà khí thì nhanh chóng làm, còn nếu không được thì cũng về sớm một chút để chuẩn bị, lần sau lại đến!”

Cậu họ Long thấp giọng nói xong liền mở cánh cổng đá ra.

Ở đằng sau cổng đá là một căn phòng, ở xa hơn một chút thì có một cái đài cao, một bộ xác khô ngồi trên cái ghế lót tấm da hổ, mặc bộ đồ của vua Miêu tộc.

Cậu họ Long cầm bốn con bù nhìn xuống đất, hai tay đưa về phía trước, niệm gì đó bằng tiếng Miêu.

Mấy bù nhìn đó bỗng nhiên động đậy, từng cái một đứng lên, bày một tư thế giống hệt Cậu họ Long!

Hai cánh tay duỗi thẳng đưa về phía trước, điệu bộ giống như cương thi vậy, bước từng bước về phía trước.

Vừa đến gần cái xác khô đó, một con bù nhìn đã rơi vụn ra, lại tiếp tục đi về phía trước, trong chớp mắt đã bị một cơn gió không ai thấy được chém ra làm đôi.

Tình hình có vẻ không ổn, anh hai tôi dùng điện thoại rọi đèn về phía đó, chỉ thấy đôi mắt của cái xác đó nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

“Lan Lăng, em cẩn thận một chút, đừng có lên phía trước…. Mẹ kiếp, anh cảm thấy không ổn lắm đâu…” Anh hai tôi nắm lấy Càn Khôn pháp kiếm, nhìn mấy con bù nhìn như vật hi sinh, con nào cũng đứt tay đứt chân với cả đầu nữa.

“Anh đừng có lên trước mới đúng! Anh đừng có cậy mạnh!” Tôi lo lắng kéo anh.

Cho đến khi mấy con bù nhìn đều đã tan nát, cái xác khô đó bỗng giật như giật điện…

“A!” Tôi nhỏ giọng la lên… Là trá thi!

Trong căn phòng đá, oán khí như làn khói độc tràn ngập, một làn khói đen xám từ miệng, mũi tai của cái xác bốc ra ngoài.

“Ê! Mọi người không dùng ngọc để phong ấn Đại Thi Vương sao?” Tôi lùi mấy bước, lùi đến chỗ của Cậu họ Long.

Anh ta vẫn giữ tư thế lúc nãy, lúc này đang cúi đầu, còn cái tôi hỏi ban nãy, hắn hình như không nghe thấy.

“…. Ê, cậu họ Long?” Tôi quay qua hỏi anh ta.

Các đốt ngón tay của anh ta cứng đờ, mạch máu hiện rõ trên làn da trắng bệch xanh xao.

Anh ta từ từ ngẩng đầu lên, nghiêng qua nhìn tôi, ánh mắt ánh lên có một màu xa lá…

“…. Tất nhiên, không có phong ấn…. Cẩn thận…. Hắn ta đến rồi… “ Anh ta nói một câu, cơ thể bỗng nhiên co giật!

Nhẫn của tôi bỗng phát ra ánh sáng đỏ, cậu họ Long bị ép phải lùi đến vách tường, khói đen đang tỏa ra trên người Đại Thi Vương bị ánh sáng đỏ này làm tan biến…

Sáng chói vô cùng.

Anh hai tôi mắng: “Hai đứa nhỏ này cũng thật quá đáng, cái này là cố ý hại chúng ta bị mù đúng không! Lần sau cho dù trời tối anh cũng phải đeo kính râm mới được!”

Tôi xoa mắt, ở một nơi ánh sáng có hạn thế này mà bỗng nhiên có ánh sáng mạnh sẽ khiến cho người ta trong thời gian ngắn bị mù cũng không phải không có.

Hai đứa nhỏ bây giờ đã hoàn thiện về tinh thần, xương cốt, có lẽ là pháp lực cũng càng ổn định hơn rồi, tôi xoa bụng an ủi bọn chúng, ánh sáng đỏ mới dịu lại.

“…Các người là gì vậy…” Cậu họ Long mở miệng hỏi, anh ta vẫn duy trì cái tư thế đó.

Chúng tôi nhìn cái xác đã khô quắc của Đại Thi Vương, lại nhìn qua ánh sáng xanh trong mắt cậu họ Long, nhất thời tôi cũng chưa nắm rõ tình hình lắm.

Tà khí của Đại Thi Vương theo lí mà nói thì sẽ bị hai đứa nhỏ này tẩy sạch, nhưng hắn ta vẫn không bị tiêu diệt, vẫn y như cũ ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm chúng tôi.

Ngữ khí của Cậu họ Long giống như đã đổi thành một người khác: “Mau trả lời câu hỏi của bổn vương, cô gái nhỏ, nếu không ta xé nát cái bụng của cô….”

Da đầu tôi tê cứng, quay qua trả lời với bộ xác khô: “Chúng tôi là pháp sư loại bỏ các loại tà khí oán độc trên người ông.”

Một làn khói đen lại tiếp tục bốc ra khỏi Đại Thi Vương, còn hắn thì hình như, đang cười…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.