Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 8: Chương 8: Huyết ngọc Ly Long (4)




Cửa tiệm đã bị khóa, tôi không cách nào chạy thoát ra ngoài đường, ông còn chặn luôn hướng ra sân sau.

"Bố, bố! Bố bình tĩnh lại đi!” Tôi nói năng lộn xộn tìm kiếm đồ trừ tà trong cửa hàng.

Nhác thấy tiền Ngũ Đế năm trên khay, tôi vốc một mớ quãng qua, đồng tiền rơi lẻng xẻng trên sàn, ngay tức khắc tôi thấy ánh mắt của bố hơi thay đổi.

"Lăng Lan, chạy mau!"

Tôi nghe tiếng của bố phát ra đầy đau đớn.

Tôi muốn chạy nhưng người trước mắt là bố của tôi, nếu có thể, tôi muốn cứu bố —— Nhưng tôi không hiểu đạo! Chưa từng được ai dạy cách trừ tà cả.

Kệ hàng bị tôi làm rối tung, tiệm đồ cổ vốn bán toàn thứ giả —— làm gì có lắm hàng thật trên đời này chứ? Tôi không phân được thật giả, vớ được vật gì cũng đều ném qua, bố tôi đột nhiên cười lên 'khanh khách.

"Lăng Lan... Ngoan nào... Đến đây, để ta thương yêu em..."

Tiếng đàn ông trầm khàn lại xuất hiện, cánh tay to vượt qua quầy hàng chộp lấy tôi.

Tôi bị dọa vung tay lên đỡ, nhân huyết ngọc trên tay phải đột nhiên lóe sáng, trước mắt tôi thẫm màu đỏ máu.

Chỉ trong chớp mắt! Lúc tôi nhìn lại bố, bố đã nằm ngửa mặt trên sàn nhà! "Bố!"

Tôi vội vàng chạy tới ôm lấy bố, quần áo sau lưng đã bị xé rách bởi xung lực.

Từ khe rách, bốn con mắt tà ác trắng dã nhìn tôi chằm chằm.

"Khanh khanh khách...

Linh thai đã kết...

Khanh khanh khách, y hành động nhanh lắm...

Lăng Lan...

Em là vợ của ta...Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!

Sao có thể sinh con cho y —— "

Mặt nạ quỷ màu máu cười dữ tợn trên lưng của bố tựa như muốn phá thể thoát ra, nhưng đã bị thứ gì đó cản lại.

Tay tôi run rẩy, ngoài cửa hàng vang lên tiếng nói cười của người đi đường.

Cách một cánh cửa, bên ngoài là cảnh sắc đầu xuân tươi đẹp.

Bên cạnh tôi lại là sợ hãi u ám.

"Mộ Lăng Lan...

Mộ Lăng Lan..."

Mặt nạ quỷ không ngừng khàn họng gào tên tôi.

"Câm mồm!"

Tôi không dẫn được rống lên, chiếc nhẫn trên ngón tay ửng lên ánh đỏ nhàn nhạt.

"Khanh khanh khách..."

Tiếng cười đần nhỏ lại, biến mất trong sức ép của ánh đỏ.

Mặt quỷ trên lưng của bố tôi cũng biến mất.

Không phải gã chồng quỷ xấu xí từng nói tôi là vợ minh hôn của anh sao? Tôi cũng luôn nghĩ thế, nhưng tại sao mặt nạ quỷ màu đỏ lại nói tôi là vợ của hắn †a? Tôi nhìn chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay, đây là kiểu dáng vô cùng cổ xưa.

Vốn là toàn thân đỏ thẫm như máu tươi ngưng kết, bây giờ lại trở nên sáng ấm, những sợi máu bên trong ngưng kết thành dấu ấn cổ xưa.

Đầu rồng lượn mây, thân oãn như giọt nước, bốn móng xòe ra hướng lên, thân hình hoạt bát mềm dẻo, dường như làm tư thế bay lên.

Anh hai cầm kính lúp chuyên dụng để nhìn đổ cổ, cẩn thận quan sát chiếc nhẫn trên tay tôi.

“Đây là xích ly."

Anh ấy nói.

"Gì chứ?"

"Chính là rồng cái, con của rồng là ly, xích ly là rồng cái"

Anh hai giải thích ngắn gọn: "Gã chồng quỷ cho em món này chắc có nguyên nhân...

Hôm nay món này xua đuổi mặt quỷ giúp em à?” Tôi nhẹ gật đầu, hỏi: 'Rốt cuộc anh và bố đã xảy ra chuyện gì? Anh hai yên lặng lắc đầu: "Bố không cho anh nói, không muốn em biết mấy chuyện này"

Anh ấy nhanh chóng bày ra một gương mặt tươi cười: "Lăng Lan, thế mà em đồng ý kết linh thai với gã chồng quỷ đáng nghỉ ấy? Xem ra hai người rất hòa hợp nha..."

Hòa hợp? Hai từ này thật quá buồn cười.

Lúc không biết mục đích của anh thì mỗi ngày bị dày vò đến mức ngất đi, sau khi biết mục đích của anh, lắng lặng đến giống như giao dịch, hình như anh không thèm chạm thêm vào tôi dù chỉ một chút.

Đương nhiên anh không chạm vào tôi mới tốt.

Giờ đây, bố tôi đã thành ra thế này...

Tôi không nhịn được khóc lên.

Nhà họ Mộ.

"Lãng Lan...

Có phải gã chồng quý bắt nạt em không?"

Anh hai hỏi.

Tôi gật đầu, do dự kể lại chuyện buổi tối với anh hai.

Anh hai nhíu mày nói: "Vốn dĩ chúng ta không đến cửa phòng của em được, lúc anh ta tới, cả phòng em đều chìm trong trận pháp kết giới."

"Mà anh thì trói gà không chặt, không đối phó được với anh ta, hơn nữa hai người có Huyết Minh —— việc anh tình tôi nguyện, dù kiện cáo ở địa phủ cũng không ai giúp em..."

Anh hai ngẫm nghĩ, vỗ đầu một cái nói: "Nhưng anh có thứ giúp được em, đệt! Sao trước đây anh không nghĩ tới chứ!"

Anh ấy vội vàng chạy lên lầu, sau đó lấy hai gói nhỏ hình vuông nhét vào tay tôi.

"Đây là cái gì?” Tôi lật qua xem, bên trên có mấy dòng chữ nhỏ.

Tôi lập tức đỏ mặt.

"Đừng mắc cỡ, chịu thiệt nhất là em, em nhìn mấy bữa nay em đi đường luôn khập khiễng...

Nghĩ cũng phải, tiếp xúc với một ác quỷ đeo mặt nạ quỷ, chậc chậc chậc!"

"Em đừng cản răng tự chịu đựng, nếu không thoải mái thì phải nói với anh liên —— "

"Em biết dùng thế nào không? "Đủ rồi, anh hai!"

Không hổ là học ngành y, anh hai bàng quang nói về cấu tạo cơ thể người giống như đang bàn luận về thời tiết vậy.

Nhìn mặt tôi đỏ như trái cà chua, anh hai ha ha cười nói: "Anh đi lên lâu chăm sóc bố, hẳn bố cũng biết cơ thể có vấn đề, chúng ta sẽ bàn bạc nên làm gì bây giờ."

Anh hai có món này thì chứng tỏ kinh nghiệm rất phong phú —— anh ấy đã hai mươi hai, vóc dáng đẹp trai lại không thiếu tiền, tuy theo chủ nghĩa không kết hôn nhưng chắc chắn đã có bạn gái.

Tới gần nửa đêm, thời khắc 'hoàn thành nhiệm vụ lại sắp đến, tôi do dự xé một gói nhỏ...

Lúc tôi chần chừ không biết nên bôi hay không, gã chồng quỷ xấu xí xuất hiện.

Không biết tôi có bị ảo giác hay không mà thân hình anh càng ngày càng rõ ràng, lúc đầu cảm thấy cơ thể anh vừa lạnh lẽo vừa cứng ngắc, hiện tại...

càng lúc càng giống một người sống.

Anh nhìn chiếc nhẫn trên tay tôi, lẩm bẩm: "Nhanh."

Nhanh cái gì? Anh cúi người, lại lẳng lặng chuẩn bị bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ, tôi gấp gáp nói khẽ: "Đợi xíu, đợi một chút được không..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.