Người giàu chú ý đến sự riêng tư, bởi vì họ có quá nhiều bí mật.
Lâm Thừa Liễu trời sinh cao quý không chút ngụy trang, cử chỉ xa hoa giàu có, vị chủ nhiệm Mã này rất kiên nhẫn trả lời câu hỏi của cô ta.
Tôi như thể một kẻ lặng lẽ đi cùng, nhìn mọi nhân viên một cách tỉ mỉ.
Bệnh viện này rất kỳ lạ, thường có những chuyện kỳ lạ xảy ra giữa ban ngày. Ai lại có thể làm điều đó công khai đến vậy?
Khi từ cầu thang bước xuống, cô y tá ở quầy lễ tân ngước lên nhìn tôi, vẻ mặt của cô ta có vẻ như đang mỉm cười, điều này khiến tôi cảm thấy khá hoài nghi.
Vừa rồi cô ta nhắc tôi để thang máy cho bệnh nhân, nếu không nghe lời mà bước vào cũng có thể đã bị ma ám.
Với cách thức này, cơ thể có thể cảm thấy khó chịu, tâm tình bất ổn, trường hợp nặng có thể bị ốm hoặc gặp tai nam khi ra ngoài.
Lúc này, tôi cũng hiểu ra được phần nào. Nếu không phải chuyện của tôi, tôi cũng coi như chưa nhìn thấy.
Các đại sư đều nhìn dương không nhìn âm, chính vì một phần là bảo vệ bản thân, mà tôi cũng không muốn gây chuyện.
Tòa nhà tĩnh dưỡng được xây dựng ở phía sau, nhìn có vẻ rộng rãi, sáng sủa, cây cối tốt tươi, nhưng phía sau tòa nhà này có hai ngọn đồi trập trùng, giữa đồi lại có một ngọn đồi nhỏ khác.
Lâm Thừa Liễu với mấy thứ bên cạnh văn phòng rất đơn giản thô bạo, trực tiếp gạt qua một bên.
Thê nhưng, cách xây dựng này rất khó tiếp cận, mục đích là để mọi người không nhìn thấy ngọn núi phía dưới.
Nhưng bệnh viện này dường như cố tình...bỏ qua hoàn hảo tất cả những điềm lành về mặt phong thủy.
Âm tà sát, xuyên tâm sát và liên trinh sát là ba loại sát lớn không thể hóa giải.
Nghĩa trang trong chốc lát không thể dời, tàu điện ngầm không thể thay đổi lộ trình, ngọn núi phía sau cũng không thể dời?
Ngoài ra, bản thân bệnh viện là nơi âm dương biến đổi, các luồng khí phức tạp, các tà khí này từ phía trước và sau đều hướng về phía bên phải...
Bệnh viện này thực sự là một “chốn ma quái” xứng đáng với cái tên.
Tôi cứ cầm tiền Ngũ Đế giữa các ngón tay, Chủ nhiệm Mã không đưa chúng tôi đến gần phòng hồi sức nào có bệnh nhân.
Khu nghỉ dưỡng ở đây trông giống như một dãy phòng khách sạn, bên ngoài có ghế sofa và TV, bên trong có bồn tắm và phòng ngủ.
Môi trường tốt, có mấy người điều dưỡng đi dạo trong sân cùng với y tá, trong lòng tôi nhớ đến Từ Bảo Trân, không biết cô ta đang ở đâu trong tòa nhà này.
Lâm Thừa Liễu sau khi đối phó với chủ nhiệm Mã, cô ta nháy mắt với một vệ sĩ, người này nói vào tai tôi: “Phòng ba linh tám.”
Tôi lập tức hiểu ra, sau khi hỏi nhà vệ sinh công cộng, vệ sĩ cùng tôi rời đi.
“Đi thang bộ.” Tôi nói với vệ sĩ.
Tôi rất ghét thang máy, tôi chỉ vào đó trừ khi tôi chắc chắn rằng không vó vấn đề gì nguy hiểm.
Loại hộp sắt này, mỗi ngày mở ra đóng lại không biết bao nhiêu lần, bầu không khí hỗn loạn này, quả là một số nơi yêu thích của bay bay.
Cửa của một số tòa nhà cao tầng đối diện với lối vào thang máy lại là chuyện cấm kỵ.
Thang máy mỗi ngày đóng mở lên xuống, luồng không khí đập vào cửa nhà, mỗi ngày tiếng leng keng ở trước cửa, đây là thanh sát.
Nhà có lầu quá cao vẫn có phong sát, quang sát, hoặc là hình sát…đến đây lại thấy, nhà mình ba gian cũng hay, dù sân trước và sân sau đều nhỏ nhưng ít nhất vẫn kiêng kỵ phong thủy.
Khi tôi đến ba linh tám, tôi đang chuẩn bị gõ cửa, trên tay vẫn cầm tiền Ngũ Đế, cánh cửa đột nhiên mở ra khiến tôi sợ hãi.
Một y tá cảnh giác nhìn tôi: “Cô muốn làm gì?”
“...Tôi cùng bạn tôi đi xem xét xung quanh, biết được cô Từ ở đây, tôi muốn vào thăm cô ấy.”
“Không được, không được! Nhất định phải hẹn trước mới được đến thăm, không thể tùy tiện đến thăm, cô Từ đang điều trị, không được quấy rầy.” Cô y tá rất hung dữ.
“… Vậy ư.” Nhìn thoáng qua bên trong, chỉ thấy phía sau vài cái áo khoác màu trắng.
Bệnh viện này hơi kỳ quái nhưng nhìn bề ngoài thì đẹp, tôi không biết nó đang che giấu bí mật gì.
Điện thoại rung lên vài lần, anh trai nhắn tin hỏi tôi đang ở đâu, anh ấy đã đến cổng bệnh viện rồi.
“Không phải nói không đến sao?” Tôi chạy ra cửa bệnh viện đón anh.
“… Không còn cách nào khác, Chuyện của Từ Bảo Trân chúng ta không thoát khỏi liên quan, tốt hơn hết là làm rõ mợi chuyện, vậy mới tốt.” Anh đi theo tôi ra sân sau, nghe tôi kể hết những gì tôi nhìn thấy dọc đường.
“Các bác sĩ ở đây về cơ bản không ở văn phòng trong giờ làm việc. Chỉ có chủ nhiệm Mã ở trong phòng tư vấn...” Tôi thì thầm với anh ấy.
“Hả? Bác sĩ ở đây dùng cái gì đi tiêm cho bệnh nhân? Gặp bệnh nhân nam thì phải làm sao? Trước sau đều được ư?” Anh ấy cau mày hỏi.
Tôi đảo mắt: “Nghiêm túc chút đi Mộ Thiên Nhân.”
“Anh rất nghiêm túc! Đây chẳng phải là nơi tương tự như của các góa phụ sao? Chỉ là khách hàng đa dạng hơn mà thôi...” anh ấy nói.
Lâm Thừa Liễu nhìn thấy sắc mặt tôi không tốt cho lắm, cô ta thì thào: “Vừa rồi chủ nhiệm Mã cứ nói tôi phải nhập viện càng sớm càng tốt? Chẳng lẽ tôi thực sự phải nhập viện sao?”
Anh trai tôi cong môi nói: “Dựa vào cô cũng muốn làm gián điệp, xem lại mình đi. Tốt hơn bảo anh trai cô phái người đến âm thầm theo dõi cho nhanh.”
Hai mắt Cô Lâm sáng lên: “Đúng vậy, tôi còn chưa nghĩ đến chuyện này!”
Anh trai tôi khoác vai tôi thì thào: “Lan Lăng, vỗn dĩ đầu óc em cũng không thông minh, đi cũng với thứ tiểu thư này lại càng thêm ngốc nghếch...chuyện như này em bảo cô ra làm gì? Tối đến em nói chuyện với em rể một chút, bảo anh ta điều quỷ sai đến thăm dò có phải tiện hơn không?”
“...Chỉ là em tò mò hồn người sống thoát xác sau này sẽ như thế nào, nên muốn đến xem xem.”
Em thường nghe kể về loại pháp thuật cao độ này, nhưng mà chưa từng được chứng kiến hồn lìa khỏi xác. Nên loại pháp thuật này cứ ám ảnh trong tâm trí của em.
Chúng tôi nói vừa đi vừa nói, một bà cụ ngồi trên xe lăn đột nhiên ra hiệu cho tôi, trên tay bà ta cầm một chuỗi hạt gỗ, khiến tôi cảm thấy hơi quen thuộc.
Tôi vừa đi được vài bước, liền đột ngột dừng lại, tôi hình như đã nhìn thấy bà cụ này!
Trong viện dưỡng lão của Thạch Tuyền Câu, một người già tại thôn Hoàng Đạo bị sát hại. Sau đó, chúng tôi âm thầm điều tra. Một bà đồng đã nói với tôi, bà ta cầm trên tay những hạt gỗ đào đang quấn chặt vào nhau!
Đây có phải là bà đồng lúc đó không?
Tôi lao về phía bà ta, anh trai tôi hét lên: “Đừng chạy! Tổ tổng, em làm gì vậy!”
Tại sao bà đồng này lại xuất hiện ở đây?
Cô y tá đang đẩy bà đồng hỏi: “Cô có biết bà lão này sao?”
“Chúng...chúng tôi trước đó đã gặp ở viện dưỡng lão, cũng coi là có duyên phận. tôi nói chuyện với bà ấy vài câu được không?”
Cô y tá nhìn tôi cũng không giống người nhà nên trợn mắt lấy điện thoại ra.
“Bà lão, bà có nhớ tôi không?” Tôi thử hỏi.
Bà cụ có vẻ không được tỉnh táo như trước, bà ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi với đôi mắt đen kịt, rồi đột nhiên nói bằng tiếng bụng: “Cô nhóc...ở đây nguy hiểm lắm, mau đi đi...”
Đương nhiên tôi cảm thấy ở đây rất nguy hiểm, nhưng bây giờ là ban ngày, liệu có thể có nguy hiểm gì?
“Ở đây...” Ánh mắt của bà ta nhàn nhạt khiếp sợ, không dám trực tiếp nói chuyện, mà nói bằng tiếng bụng: “Là nơi...”