Loại đau khổ khó tả này, không chỉ mỗi anh không thể chịu được, mà tôi cũng thế.
Trong chuyện này, anh chính là người đã khai sáng tôi, tuy nhiên ngay từ đầu cũng chẳng tốt đẹp gì, đã để lại trong tôi sự oán giận, cũng hiểu đây là chuyện rất đau lòng.
Về sau mới từ từ nhận ra anh không đáng sợ như vậy, anh âm thầm chịu đựng cùng sự thương cảm, cuối cùng hoá thành yêu, tôi đang nghe cái câu “cũng yêu em”
lúc đó, tôi đã từ bỏ vùng vẫy.
Cái đêm từng điên cuồng đến mức ám ảnh, bây giờ thời gian dần trôi đi, ngọn lửa trong suy nghĩ của hai người đã bị nén xuống, lúc hôn môi cũng không quá sâu, thật sự là rất khó nhịn… “Đừng có dùng ánh mắt này để nhìn ta, Mộ Lan Lăng, em sẽ lại câu dẫn ngọn lửa trong ta mất.”
Anh cười nói: “Ta cũng không phải là mấy ông lão trên Cửu Trùng Thiên, không thể thanh tịnh như bọn họ.”
Thanh tịnh…tôi liền nghĩ đến không gian mà Giang Lãnh đã niệm chú.
Thanh Thịnh Cực Lạc Thiên.
Có phải thành thần tiên thực sự thì phải tu đến trạng thái tinh thần cbỏ mặc mọi thứ không.
“Lại đang nghĩ gì vậy?”
Giọng nói lành lạnh của Giang Lãnh vang lên sau gáy.
“Làm gì có, em không rảnh.”
“Hôm nay em mới bắt được…”
“Ta biết rồi, lính âm đã nói ta biết rồi.”
Anh dừng lại một chút, khẽ cười nói: “Bọn họ đã chạy nhanh vù tới để báo cáo, Đế Quân đại nhân, nữ chủ nhân lại đi bắt quỷ rồi.”
Cái này có gì lạ đâu, đây cũng không phải lần đầu tôi đi bắt quỷ.
“Không thể gọi hai tên quỷ sai kia, tôi cũng rất nhớ đám bọn họ, đã lâu rồi chưa gặp.”
Tôi liền thở dài, tự tránh sao có thể đánh mất cái Danh Chương quan trọng như vậy.
Giọng của Giang Lãnh có hơi trịnh trọng: “Ta lo là cái Danh Chương kia không phải là rơi ở địa ngục, chứ không vì sao đào đến ba thước đất vẫn chưa tìm thấy…không lẽ lúc phá trận pháp đã rơi vào đạo ác quỷ, đã bị linh hồn ác quỷ nào đó lấy được? Nói chung là đã được kết giới bảo vệ, nếu không thì ta đã cảm nhận được.”
“Vậy bây giờ phải làm sao…nếu không tìm thấy…”
Giang Lãnh khẽ thở dài một tiếng: “Ta sẽ xem xem có nên đi Thiên Cung một chuyến không.”
“Hả? Đi để làm gì?”
“Đi, tự nhận mình sai!”
Anh cắn răng nói: “Để cho Ngọc Đế hủy hai cái ấn của thần lần nữa.”
Giọng của anh không chút tình nguyện, một người kiêu ngạo như anh lại muốn đi nhận sai…chắc chắn là anh rất rối.
Nhưng toàn là những vị thần đã sống mấy ngàn năm, có thể đoán được Giang Lãnh cũng xem như là người thế hệ sau, thích bắt nạt anh cũng phải nhỉ? “Nhưng phải đợi đến lúc em sinh con mới được.”
Anh giận dữ nói: “Nếu mấy lão kia gây khó dễ với ta thì rất khó để quay về, vẫn là để em sinh con xong.”
Tuy nhiên ban ngày Giang Lãnh không ở đây, nhưng anh đều biết mọi hành động của tôi, tôi nghi là anh sai quỷ theo dõi tôi, tôi vừa ra khỏi cửa là anh biết tôi đi đâu.
Nhà của tôi bây giờ rất náo nhiệt, nấu cơm phải cần đến hai nồi cơm điện, vì Khải Lang có thể ăn hết,cậu ta nói bản thân hầu như không ăn trên bàn, nghe xong, nước mắt tôi ròng ròng, lại gắp thức ăn cho cậu ta Anh của tôi than thở: “Lan Lăng, em còn chưa làm mẹ mà, sao đã hạn hẹp như vậy!”
Cuối cùng thần tài đã đến nhà chúng tôi, rất nhanh đã đưa tới một thứ vô tích sự.
Là một tài liệu do nhà họ Thẩm gửi đến.
Nhà họ Thẩm cao hơn chúng tôi rất nhiều, toàn bảo học trò lái xe tới, lúc trước bà Thẩm đã từng nói, nhà họ Thẩm sẽ giới thiệu việc cho chúng tôi, nhưng phải làm theo quy định, phải giao một bộ phận cho họ, coi như là lễ vật.
Thế này cũng được, anh trai tôi không có ý kiến gì về chuyện này, nhưng anh ấy hơi khó chịu vì liên quan đến nhà họ Thẩm.
“Được rồi, Vân Thiên, dù sao thì đó cũng là dì của con, con cũng cần lịch sự vào, nói gì thì nói chứ nhà họ Thẩm cũng là nơi mẹ con lớn lên.”
Bố tôi khuyên một câu.
Nhà họ Thẩm đã giao một hang hẹp sâu trong núi, anh tôi lật vài tờ, nói: “Xa thế, lái xe đến đây cũng phải mất năm giờ, ở nơi quỷ quái này làm gì có khách hàng lớn, cho chúng ta cái này để tốn sức rồi lại không thu được kết quả gì, bà Thẩm đúng là lươn lẹo, đây còn lâu mới tin cái nơi sâu hoắm này có khách lớn nhá.”
Giọng của anh ấy đột nhiên im bặt.
Số tiền làm việc ở đây là một tỷ rưỡi.
Anh ấy bỗng nhảy dựng lên: “Bà Thẩm đúng là thần giao cách cảm, anh còn tưởng là có mười lăm triệu cho một việc nhỏ, được rồi, anh thu dọn đồ đạc đây!”
Anh ấy vừa đi được hai bước đã quay lại hỏi tôi: “Lan Lăng, em đi không? Chỗ đó hơi vắng, có vẻ hoàn cảnh ở đó khá gian nan, có lẽ phải ở bên ngoài một đêm.”
“Đi chứ, anh đi thì em cũng đồng ý luôn.”
Tôi đã xem qua những tài liệu, hoá ra người nhờ là ông chủ của cái mỏ đó, chẳng trách mãi trong cái nơi hẻo lánh đó lại có một tên trùm như vậy.
Anh ấy có hơi do dự, nói: “Vậy đây là lần cuối, làm xong việc này, coi như là giải thoát cho nhà họ Thẩm, về sau không cần đối đầu với nhà họ Mộ nữa.
Về sau chúng ta cũng không cần nhận việc, chờ em sinh con bình an thì hãy chăm sóc cơ thể thật tốt đi.”
Tôi nhìn anh ấy cười, anh ấy đúng là rất chu đáo.
Sáng hôm sau chúng tôi xuất phát, trên đường đi còn thảo luận một số chuyện.
Ông chủ thuộc vào hàng làm ăn giống thương nhân, nếu như xuất hiện chuyện rủi ro thì càng rắc rối hơn, anh tôi nói nhất định là phải cẩn thận không là đào phải mộ của người ta lên, cho nên tôi khá đen đủi.
Gia đình của ông chủ mỏ này không yên bình lắm, hơn nữa gần đây mới chết một đứa bé.
Vì không quản giáo đứa con gái đầu cho tốt, mới chưa được mười tám tuổi đã mang thai, hai vợ chồng ông ta đã đánh đứa con khiến nó bỏ nhà ra đi, đến lúc tìm được thì bụng đã to lắm rồi, không nỡ để sinh non, họ đã dỗ dành và nói đứa bé sẽ ra đời.
Nhưng sắc mặt bố mẹ của cô gái lúc nào cũng hằm hằm, suốt ngày mắng trách, cô con gái lớn trong lúc tức giận đã treo cổ tự tử.
“Oán khí này mười phần là do quỷ gây ra, chắc chắn đã làm cho nhà này không yên.”
Anh tôi bĩu môi.
Ông chủ mỏ ở trong thị trấn, sau khi đón chúng tôi, liền ấp úng nói: “Hai người kia đến là để cầu siêu cho con gái của tôi ư? Bây giờ đang ở trong nhà của tôi.”
“Sao lại còn ở nhà, đã qua bảy giờ đầu rồi mà?”
Tôi thắc mắc hỏi.
Bây giờ là thời tiết tháng tư, nhiệt độ ngày càng tăng.
Hơn nữa để trong nhà nhiều ngày, không sợ bốc mùi à? Biểu cảm của ông chủ mỏ rất đau khổ, ông nhỏ giọng nói: “Tôi cũng muốn đưa đi sớm một chút! Nhưng, nhưng mà con gái tôi không chịu đi!”. Tiên Hiệp Hay
Sắc mặt của ông ta xám lại, vừa nhìn là biết khuôn mặt quá sợ hãi, con gái ông ta không biết đã làm cái quái gì trong nhà này mà khiến ông ta tiều tụy đến nhường này.
Lúc tôi xuống xe, thấy tôi là người đang mang thai, vẻ mặt sợ hãi hỏi: “Cô còn trẻ như vậy mà đã mang thai sao?”
Tôi gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng số tôi cũng khá, mọi người trong nhà đều rất yêu tôi, không có bức ép gì hết.”
Ông chủ mỏ không kìm được, ôm đầu nói: “...Tôi cũng không nghĩ đứa nhỏ lại cực đoan như vậy.”
Cho nên nhiều người nghĩ rằng khẩu nghiệp cũng không có gì lớn, không phải chỉ là quát tháo vài câu thôi sao? Thật không ngờ, lời nói cũng làm cho người ta tổn thương tinh thần rất lớn, nhất là từ người thân.
Lúc chúng tôi đến nhà của ông ta, vợ ông đang gào thét với mấy người đang khiêng quan tài.
Màu sắc của quan tài đúng là không thể tưởng tượng được.