Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 89: Chương 89: Thi thể hồng nhan (2)




Đó là túi gấm kết tóc của một cặp vợ chồng, bên trong còn có một sợi dây đỏ thắt toác của hai người lại, ngoài ra còn có cả ngày sinh tháng đẻ của cả hai người họ.

Nhìn cảnh tượng ở bên trong chiếc quan tài bằng thủy tinh, không khó để có thể nhận ra rằng người phụ nữ ở trong đó khi còn sống nhất định đã rất được người chồng yêu thương, ở niên đại đó vô cùng nghèo khổ, người đói chết ở khắp nơi, vậy mà chồng của người phụ nữ này lại cho bà ta mặc bộ đồ hết sức xa hoa, chỉ để níu lấy giọng nói ngoại hình và biểu cảm của bà ta.

Thế nhưng dù bà ta chính là một người đẹp nhưng cho dù có cố gắng gìn giữ bảo tồn nhan sắc đến đâu đi chăng nữa thì cuối cùng cũng chỉ là một thi thể khô quắt hoặc chính là một đống xương trắng vỡ vụn.

"Lan Lăng! Lan Lăng!"

Giọng nói vội vàng hấp tấp của anh tôi vang lên: "Nếu như em không trả lời anh thì anh nhất định sẽ nhảy xuống!"

Tôi lau đi những giọt nước mắt đang chảy ra mà mình không thể hiểu được tại sao mình lại rơi nước mắt, sau đó quay mặt lại quát lên: "Em không sao..."

Vừa dứt lời, anh ấy lập tức nhảy xuống, anh ấy đi lại sau đó kéo tôi qua, nhìn chằm chằm vào tôi rồi hỏi: "Không có việc gì thì em khóc làm cái gì? Sợ quá nên khóc sao? Như thế nào mà em lại nhút nhát yếu đuối như vậy!"

Anh của tôi lau nước mắt đang chảy tán loạn ở trên mặt cho tôi.

Tôi nhìn vào cơ thể xinh đẹp đang khô quát ở chỗ kia, không hiểu tại sao tự nhiên lại nghĩ đến chính bản thân mình.

Lúc nào thì tôi sẽ chết đi? Nếu như mình không tự sát thì có phải sau này sẽ sống lâu như bà già? Nếu như khi về già, tôi bị lão hóa, rôi biến dạng, thì Giang Lãnh còn có thể sẽ tiếp tục ở bên cô sao? Tôi đột nhiên nghĩ đến một câu ở bên trong tác phẩm "Tùy viên thi thoại"

mang ý nghĩa rằng ở thời xưa người đẹp giống như những danh tướng không cho ai nhìn thấy đầu bạc, vẻ xấu xí của mình.

Bà cố tuy không phải là một người đẹp được lưu danh sử sách nhưng bà cổ ở trong mắt của chồng mình thì cho dù có thịt nát xương tan, dù phạm nghìn tội thậm chí không tiếc gây tội để kéo dài hậu đại thì ông cũng không tiếc muốn tiếc muốn gìn giữ nhan sắc cho bà.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!

Tôi nghe thấy tiếng khóc trâm thấp, nhẹ nhàng, nhu mì cho thấy rõ đó là tiếng khóc khiến cho người ta cảm thấy thật yếu đuối.

Tôi và anh của tôi cùng nhìn vào hướng của cửa ra vào, ông cố đang cầm lấy cái tháp hình bát giác bằng đồng tráng ngọc lưu ly ở trên tay, sắc mặt âm trâm đến đáng sợ.

Bà cố là một u hôn đang nẫm trước ngực của ông cố, trâm thấp thút thít nỉ non nói: "...

Bọn chúng nhìn thấy được...Vân Thiên và Lan Lăng cũng đều nhìn thấy được..."

Ông cố của tôi bây giờ cũng đã chín mươi tuổi, đáng lẽ ra phải là một ông già yếu đuối, nhưng mà lúc này khi nhìn thấy ông cố ôm lấy bà cổ thì lại giống như một người đàn ông trung niên trâm ổn khí phách đang ôm lấy người vợ mà mình yêu thương, phẫn nộ trừng mắt nhìn vào những đứa cháu không biết tốt xấu.

"Mấy đứa chạy đến đây làm cái gì hả?"

Sự tức giận của ông cố tràn ngập trong cả ngôi mộ.

Hỏng rồi, vậy mà còn muốn lấy hết bảo bối của ông cố sao? Lần này tìm thấy được chính là một cái xác khô của bà cố, như vậy thì có thể bị ông cố diệt khẩu hay không đây? Khi nghe thấy tiếng khóc của bà cổ thì trong lòng của tôi thực sự cảm thấy vô cùng hỗn loạn, nghe xong đến tôi cũng cảm thấy không đành lòng, huống chi là chồng của bà cố? Ông cố mang tháp phóng tới bên chiếc quan tài, u hồn của bà cố lập tức hiện lên rõ ràng, ông cố lập tức an ủi bà ấy hai câu, sau đó nổi giận đùng đùng đi tới chỗ của chúng tôi.

Nói thì chậm nhưng mà xảy ra thì rất nhanh, anh của tôi kéo tôi lại, phốc một tiếng, cả hai chúng tôi đều quỳ xuống trước mặt của ông cố.

"Ông cố ơi, chúng cháu thật sự đã làm sai rồi...

Chúng cháy chỉ muốn mang một chút lễ vật đến cho ông cùng với bà cố đã khuất mà thôi, cho nên sau khi đi suốt đêm đến đây thì phát hiện ở bên trong không có âm thanh gì cả, chúng cháu đã gõ nhiều lần nhưng quan tài vẫn không có một chút động tĩnh nào, chúng cháu cảm thấy rất lo lắng cho hai người có phải đã xảy ra chuyện gì hay không cho nên mới đi xuống nhìn xem, thực sự chúng cháu không có ý định xuống đây mạo phạm bà cố đâu!"

Anh của tôi nhanh mồm nhanh miệng, giải thích liên hồi một lượt, khi ông cố lấy gậy chuẩn bị đánh xuống anh ấy thì cũng phải dừng lại, giơ gậy ở trên không trung.

Trong lòng của tôi âm thầm tự nhủ với chính mình: Chúng ta suốt đêm đi xe tới đây, cũng không dừng lại một chút nào, như vậy thì tìm ở đâu ra lễ vật để đưa cho bà cố chứ? Anh của tôi nở một nụ cười với bà cố đã khuất nói ra: "Bà cố ơi, bà cũng thật là, nếu như bị chúng cháu nhìn thấy thì cũng có sao đâu, dù sao thì nhìn bà cố cũng ăn mặc đẹp như vậy...

Đến cả Lan Lăng vừa rồi cũng phải hâm mộ đến nỗi phải khóc khi nhìn thấy vẻ đẹp của bà."

Đôi mắt của tôi nhìn chằm chằm vào mặt đất lát đây gạch màu xám, nghe anh trai đang cố gắng, ra sức nịnh nọt bà cố với mong muốn có thể lật ngược tình thế, ngăn lại cơn sóng dữ.

Quả nhiên tiếng khóc của bà cố có chút thu lại, lời khen của anh tôi thực sự đã lấy được lòng của bà cố.

"Cháu thấy trưởng bối hai người cũng thật là, loại chuyện này gạt người khác thì có thể nhưng mà việc gạt cháu và Lan Lăng để làm gì vậy, hai người cũng biết Lan Lăng có một người chồng là ma, cháu mỗi ngày đều nhìn thấy em rể ma của mình, cho nên những việc đó cũng đã sớm thành thói quen, hai người xem cháu đi đến thành phố ma mua được rất nhiều thứ tốt về cho người này"

Anh của tôi lấy từ bên trong chiếc túi đeo lưng của anh ấy ra một vật: "Đây chính là dầu bôi trơn, nghe chủ cửa hàng nói rằng có thể thu hẹp lại âm khí, tăng khí sắc, còn có cái này là giúp cho ông cố tăng cường sức khỏe, hai người nên biết nắm chắc thời gian để đi hưởng thụ...đừng để trăm năm về sau mới thấy hối hận."

Tôi ôm lấy mặt mình, cảm thấy chính mình cũng không còn mặt mũi để đi gặp người khác nữa, tại sao anh lại dám mua những thứ này cho người lớn tuổi cơ chứ! Bà cố cảm thấy mắc cỡ ưm một tiếng sau đó ôm mặt, chỉ kém là chưa chửi cháu trai của mình là đồ lưu manh mà thôi, thời đại kia của bà cố thì ai dám nói những lời này quang minh chính đại như vậy cơ chứt! Còn ông cố thì tức giận đến râu ria đều co đi co lại, cây gậy trùng trùng điệp điệp đập mạnh vào mặt đất, sau nửa ngày thì ông cố mới lên tiếng: "...

Thằng nhóc con, cháu đã từng dùng chưa?"

Anh của tôi lập tức đứng lên, đem những vật này dâng đến trước mặt của ông cố, nhỏ giọng nói: "Tất nhiên là cháu chưa từng sử dụng qua, nếu như hiện tại mà cháu lại phải dùng những thứ này thì ông cố nhất định phải lo lắng rằng hương khói sau này sẽ rất khó khăn, nhưng mà nghe ông chủ cửa hàng kia nói là cửa hàng đó đã có hàng trăm năm cho nên sản phẩm tuyệt đối hữu hiệu, nếu không tin thì ông cũng có thể nhìn qua một chút, nếu như ông dùng tốt thì lần sau cháu sẽ tiếp tục mua tiếp cho ông, nếu như không dùng được thì lập tức ném đi!"

Ông cố ho một tiếng, nhìn anh của tôi sau nói tiếp tục nói: "Nếu như cháu nói là sợ hương khói không tốt, thì ông hỏi cháu bao giờ cháu mới chịu kết hôn đây? Để lão già khọm này xem mình có đủ sức để nhìn thấy cháu sinh con hay không."

Anh trai của tôi bĩu môi nói: "Kết hôn gì chứ, nếu như cần hương khói thì chỉ cần một khẩu súng mà thôi, không cần thiết phải lấy vợ, cháu sẽ dùng tiền để đi thụ tinh nhân tạo, sau đó đến chợ đen tìm một người đẻ thuê, như vậy thì ông muốn mấy đứa cháu thì hãy nói cho cháu biết!"

Râu ria của ông cố cũng đều muốn lệch ra, cầm lấy chiếc gậy đang ở trong tay đi đến bên cạnh chân của anh tôi đập vào mấy cái sau đó mới nói: "Thằng ranh con này! Thật là biết ngụy biện dị giáo! Nếu như mày mà dám làm chuyện trái đạo đức như vậy thì tao sẽ đánh chết mày!"

Anh của tôi cười khúc khích: "Cháu vừa rồi đã nói như vậy, thì ông cố cũng đừng nên ép cháu, bố của cháu cũng đang độc thân, còn Lan Lăng thì cũng không quá đáng tin cậy, cho nên cháu cảm thấy sống một mình rất tốt, có thể giống như bố vào Lan Lăng...

Nếu cưới một người con dâu vào nhà thì sẽ khiến cho hai người bọn họ cảm thấy ủy khuất.

Nước mắt của tôi rơi xuống đất, bà cố ở trong quan tài cũng bay ra, đau lòng ôm lấy tôi.

Anh trai của tôi thật sự tốt, trước kia tôi chỉ cảm thấy anh ấy là một người bất cần đời, thế nhưng mà trách nhiệm và tình yêu của anh ấy dành cho gia đình thực sự khiến tôi vô cùng cảm động.

Bà cố so với tôi thì còn khóc nhiều hơn, nghe xong những lời mà anh tôi nói thì bà ấy khóc đến nỗi không còn ra hình dáng gì, khiến cho ông cố không thể không đau lòng: "Lan Lăng đứng lên đi, không cần phải quỳ nữa, việc của bố các cháu ông sẽ tự mình đến hỏi, cho nên các cháu cũng đừng lo lắng nữa."

Anh của tôi xoay chuyển lời nói, lập tức đem chủ đề quay về chủ đích chính lúc ban đầu: "Nói đến việc này, ông cố ơi, chúng cháu đang cố gắng góp đủ ba mươi tỷ, để tìm ông lấy một ít đồ vật để phòng thân."

Anh trai của tôi đã một phen khiến người phải rơi lệ, hơn nữa anh ấy còn quan tâm vợ chồng hai ông bà cố mua nhiều đồ vật như vậy cho nên bà cố cũng lập tức giúp đỡ anh ấy lấy đồ vật ở chỗ của ông cố.

Kết quả là hầu hết những thứ đồ vật kia của ông cố đều bị anh vơ vét hết, trong đó có một trong số những chiếc kiếm đào mộc được chạm khắc tinh tế, còn có một trăm linh tám kiếm càn khôn làm bằng đồng khác nhau bị anh tôi chọn như khi chọn đồ vật đoán tương lai, một khi bắt được là nhất định sẽ không buông tay, sống chết không chịu nhả ra.

Cuối cùng ông cố tức giận đuổi chúng tôi đi.

Từ trong hâm ngâm đi ra, anh của tôi lập tức lôi kéo tôi đi thẳng đến xe, sắc mặt của anh ấy nghiêm túc lạnh như băng, không còn nửa điểm giống cười đùa tí tởn như khi ở trong hầm ngầm vừa nãy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.