Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 276: Chương 276: Vị khách không mời mà đến




“Tôi không biết, nghe nói anh ta đã đến các ngọn núi nổi tiếng để thăm hỏi các vị tông sư, anh hai tôi không tra được lịch trình đi lại của anh ta, anh ta không sử dụng phương tiện giao thông công cộng nào, máy bay, tàu lửa cao tốc đều không có.” Cô Lâm bất đắc dĩ thấp giọng nói: “Không biết người lớn nhà anh ta với người lớn nhà tôi có quan hệ gì, mẹ tôi cực kỳ tin tưởng người nhà anh ta, còn định kết đôi cho tôi và Tư Đồ Nam nữa!”

Cái gì?

Tôi sợ ngây người, nếu Tư Đồ Nam bám vào được cây cổ thụ nhà họ Lâm này, về làm rể nhà họ thì chúng tôi còn có đường sống sao?

“Anh...Anh ta không phải là người! Không đúng, không đúng...cô có biết không, anh ta...không phải một người đàn ông bình thường?” Tôi thật sự không biết nên giải thích thế nào với cô Lâm.

“Vậy là có ý gì? Không phải người đàn ông bình thường sao? Anh ta có bệnh không tiện nói ra à?” Cô Lâm nghiêng đầu qua hỏi tôi.

Phì...Thiếu chút là tôi muốn phun ra cả máu? Bệnh không tiện nói ra? Sao lại bị xuyên tạc thành ý này rồi!

“Nói như thế này nhé, mỗi người chúng ta đều là sau khi sinh ra mới bắt đầu học tập những điều mới phải không? Nhưng linh hồn trong cơ thể Tư Đồ Nam đã là ông già hơn trăm tuổi, đó là tà pháp, tôi cũng không biết giải thích thế nào với cô cho rõ, tóm lại cô không thể gả cho anh ta được!” Tôi lo lắng nói.

Cô Lâm cau mày nói: “Ai nói tôi muốn gả cho anh ta? Tuy là mẹ tôi muốn ghép đôi cho chúng tôi, nhưng anh tôi ra sức phản đối nên mẹ tôi cũng không có biện pháp nào, chỉ suốt ngày nhắc bên tai tôi Tư Đồ Nam tốt đến thế nào, hừ! Người muốn hại tôi còn tốt hơn nữa cơ! Tôi còn đang ghi thù nữa đó!”

Tôi nhẹ nhàng thở ra: “Được…được, chỉ cần cô không bị anh ta mê hoặc là tôi yên tâm rồi...thật sự không thể gả cho anh ta đâu, ban đầu tôi cũng bị bề ngoài của anh ta lừa gạt, nghĩ rằng anh ta là một cậu chủ con nhà giàu, sau mới biết anh ta đáng sợ thế nào!”

Cô Lâm mỉm cười với vẻ cô đơn nói: “Tôi cũng không có cơ hội tiếp xúc người khác khác nào, anh hai không để cho tôi đi làm, cả ngày nhàm chán muốn chết...Tôi thấy chỉ có cách nhờ anh ấy vận dụng quan hệ, sắp xếp cho tôi tới trường đại học nào đó học tiến sĩ, từ từ giết thời gian thôi.”

Trong lòng tôi nói thầm, nếu cô học tiến sĩ thì có khi anh tôi lại càng tránh không kịp.

“Còn việc này nữa, Lan Lăng, lần trước anh cô và anh tôi thương lượng chuyện liên thủ giải quyết vấn đề bệnh viện Đại Thành thế nào rồi, thời gian này anh tôi cứ xuất quỷ nhập thần, có vẻ như là đã tới không ít chỗ, đều là đi tìm một vài tông sư nổi tiếng về phương diện này để nhờ cố vấn, chắc là sắp có hành động lớn, bệnh viện Đại Thành đáng sợ đến mức đó sao? Ban đầu tôi còn nghĩ đó chỉ là một chỗ ma quái thôi, không ngờ lại có vấn đề nghiêm trọng như thế.”

“Sau này cô đừng đi tìm nhà ma gì nữa, gặp phải nguy hiểm thì biết làm sao? Cô như vậy thì...anh tôi cũng không thích.” Tôi thử chuyển sang dùng anh hai để khuyên cô ấy.

“Vậy anh ấy thích cái gì?” Cô Lâm mong chờ nhìn tôi.

Tôi phát hiện hôm nay cô ấy đi một đôi giày rất đơn giản, trước kia hình như cô ấy vẫn luôn đi giày cao gót thì phải? Đều là những loại giày tao nhã, khéo léo, tinh tế, phù hợp để mặc lễ phục.

Chẳng lẽ cô ấy muốn làm cho mình trông có vẻ “nhỏ bé” hơn một chút? Cô ấy cảm thấy anh hai tôi thích kiểu phụ nữ nhỏ bé sao?

Nhưng xuất thân của cô ấy mới chính là lý do cô ấy bị ghét, vậy phải làm sao bây giờ?

“Anh ấy thích cái gì tôi cũng không biết...thật sự rất khó tìm hiểu được, nếu cô biết tin tức gì về Tư Đồ Nam thì sớm nói cho tôi biết nhé, cô nhớ chưa? Gọi điện thoại hay gửi tin nhắn đều được, không cần thiết phải tự mình chạy tới đây đâu.” Tôi giơ điện thoại lên.

Cô ấy “ừ” một tiếng, cẩn thận nhìn cửa sổ ở bên kia, đột nhiên đến gần bên tai tôi, nói nhỏ: “Thời gian trước Tư Đồ Nam xuất hiện ở một thị trấn nhỏ phía Tây Nam, chuyện này anh tôi không dám để lộ ra tiếng gió, muốn đề phòng những người ở bên cạnh chúng tôi, tôi lần này tôi đến thực ra là do anh tôi muốn nói tin này cho hai người…”

Cô ấy viết xuống lòng bàn tay tôi một địa danh, trong miệng vẫn nói chuyện với tôi về chủ đề anh hai tôi thích người phụ nữ kiểu nào.

Hóa ra cô Lâm cũng không phải kẻ ngốc, cô ấy cũng hiểu được phải đề phòng người khác.

Nhưng Tư Đồ Nam lại đi đến một thị trấn nhỏ phía Tây Nam, Lâm Thừa Dũng lại đạt thành quan hệ hợp tác với anh tôi, rốt cuộc bọn họ muốn xử lý chuyện của bệnh viện Đại Thành như thế nào...

“Lan Lăng, bụng cô hình như lại to hơn rồi…nhanh quá, mang thai thú vị chứ?” Cô ấy cười nhìn về phía tôi.

Thú vị?

“Làm sao có thể thú vị chứ...mang thai vất vả lắm.” Tôi bất đắc dĩ nhìn cô ấy, chắc cuộc sống của cô gái này buồn tẻ lắm, chuyện gì cũng hỏi có thú vị không?

“Vậy cô có cần tôi sắp xếp bệnh viện giúp không? Chúng tôi sắp xếp rất tiện, giờ có mấy bệnh viện tư nhân đều yêu cầu phải có thẻ VIP bạch kim mới có thể hẹn trước.” Cô ấy cười hỏi tôi.

Tôi lắc đầu, đây không phải là đứa trẻ bình thường, có lẽ cuối cùng tôi còn phải nhờ vào bà cụ Ô.

Trước kia tôi có nghe nói qua khi quỷ thai được sinh ra sẽ thu hút rất nhiều thứ không tốt đến, muốn xâm chiến thân thể của quỷ thai.

Mấy tổ tông nhỏ này đã có sức mạnh ma thuật bẩm sinh vô cùng mạnh mẽ nên tôi cũng không lo lắng về chuyện ấy, tôi chỉ sợ ngay khi tôi không biết gì lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Bà cụ Ô an ủi tôi nói tôi cứ yên tâm, tục ngữ có câu thời cơ chín muồi, loại chuyện này cứ để nước chảy thành sông, tự nhiên mà vậy, không cần cố học tập, chỉ cần chuẩn bị tâm lý thật tốt, sẵn tinh thần cảnh giác với những tình huống ngoài ý muốn là được.

Giang Lãnh dường như cũng không lo lắng gì về tình hình của hai đứa trẻ, nếu thực sự gặp phải vấn đề gì thì chỉ cần anh ở đó hẳn là đều có thể ứng phó được.

Khi rơi vào sào huyệt của vạn quỷ hồn phách của hai đứa trẻ còn có thể được anh thi pháp thu vào trong hoa sen Thất Tinh, vậy thì còn chuyện gì anh không thể làm được chứ?

“Tôi nghe nói là rất đau, nhưng cô có đến hai đứa trẻ lận, chắc là mỗi đứa sẽ không quá lớn đâu.” Cô Lâm cười dựa sát vào bụng tôi: “Bố đám trẻ có chịu khó nói chuyện với chúng không?”

Hả, nói chuyện? Giang Lãnh có thể nói gì với đứa trẻ?

Anh ấy là tôn thần, thọ cùng trời đất, đã nhìn chán sinh tử luân hồi, anh không có chút hứng thú nào với nhu cầu kéo dài hương khói, gần như chỉ vì yêu ai yêu cả đường đi mới quan tâm đến hai đứa trẻ này.

Hơn nữa Bạch Vô Thường đã từng nói qua, tỷ lệ linh thai được sinh ra cực nhỏ, nên có rất nhiều người mong chờ được nhìn thấy hai đứa trẻ này, Giang Lãnh có muốn nhìn chúng hay không nhỉ?

Sau đó tôi mới biết được lúc ấy cô Lâm báo tin cho tôi chủ yếu muốn nhấn mạnh vào điều gì, chỉ là lúc đó tôi vẫn là “một bà mẹ mang thai ba năm ngốc” nên đã không để ý lý giải hàm ý của cô ấy.

“Động Ma Xung? Đây lại là cái chỗ gì vậy, không thể tìm nổi!” Anh hai nhìn bản đồ trên điện thoại di động, phóng to cỡ nào cũng không tìm được chỗ đó.

Ông cố thản nhiên nói: “Đương nhiên không thể tìm được...Đây là một địa danh cũ...giờ có lẽ đã sớm đổi tên rồi.”

“Vậy sao còn gọi chỗ này là động Ma Xung làm gì?” Tôi không hiểu rõ lắm.

Trực tiếp gọi bằng tên mới không tốt à? Vậy có phải dễ đi không.

Ông cố lắc đầu nói: “Con bé ngốc, dùng tên địa danh cũ mới có thể tìm được người trước kia ở đây…giống như một cách ám hiệu vậy, có vài người chỉ tồn tại ở những ‘địa danh cũ’ thôi.”

“À…cũng giống như trại luyện xác người giấu trong kết giới sao ạ?” Tôi hỏi.

Ông cố gật đầu: “Trại luyện xác người đó khi ông còn trẻ cũng đã bỏ công sức đi tìm, bởi vì nghe nói tà pháp của bọn họ rất lợi hại, ông muốn đi xem cho biết…Nhưng ông đã tìm rất lâu ở lưu vực sông Mật cũng không phát hiện ra tung tích, có lẽ cũng bị che giấu rồi, động Ma Xung này cũng là một chỗ thần bí.”

Ông dừng một chút rồi nói: “Đây là địa bàn của Đại Thi Vương…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.