Mọi việc ứng nghiệm đúng như lời dặn dò trước lúc từ biệt của tinh linh Đất, Diancie. Trước mặt ba người bọn họ bây giờ là một khe hẹp giữa hai tảng đá to đùng mà duy chỉ có một người lọt qua được. Chỉ cần hướng đi chệch một ly nào sẽ mãi mãi không còn được nhìn thấy ngày mai bởi như đã nói cả hai bên đều là luồng nước chết. Yuki nhìn Reiden, tuy không nói một lời nào nhưng cả hai đều hiểu điều họ sắp làm.
- Uee, cô hãy giữ chặt vào. Cẩn thận đó. Đường sẽ xốc lắm đây - Reiden cố tỏ ra vui vẻ nhưng trong lòng quặn đau lắm - “Uee, bình an nhé, nhất định phải gặp được nữ tiên tri Aurora”
- Ừm - hai tay Uee giữ chặt hai bên thành mạn thuyền như lời Reiden nói.
- Tôi chúc em gặp được nữ tiên tri Aurora - Yuki nói, ánh mắt anh đong đầy một nỗi buồn man mác - “Em phải nhớ tự chăm sóc mình đó. Có lẽ đây là lần cuối tôi được nhìn thấy em”
- Anh hai... - Reiden nhìn Yuki.
- Ừm, hành động thôi.
Yuki và Reiden dồn hết sức lực của mình vào cú ném định mệnh này. Uee không nhìn thấy được điều gì, chỉ cảm thấy dường như chiếc thuyền cô ngồi đang vút lên phía trước với một lực mạnh, tiếng xoáy nước cuồn cuộn vỗ ầm ầm. Uee tiếp đất an toàn mặc dù chiếc thuyền vỡ thành trăm mảnh.
- Yuki ??? Reiden ??? Hai anh đâu rồi ??? Trả lời tôi đi - Uee gọi hoài gọi mãi mà chẳng ai trả lời.
Bất chợt có một giọng nói vang lên, một bóng người vút lên từ mặt nước.
- Chúc mừng cô, Uee. Cô đã vượt qua ải - một giọng nói mang vẻ lạnh lùng, không xa lạ, rất quen thuộc.
- Wendy ??? Có phải là cô ???
- Với một người mất đi ánh sáng như cô nhưng lại có thể biết được mọi thứ xung quanh, thật đáng khâm phục.
- Tôi đã vượt qua được cửa ải vậy tôi được phép gặp nữ tiên tri Aurora chứ ?
- Tất nhiên, cô là người chiến thắng. Bây giờ thì hãy nắm lấy tay ta - Wendy chìa tay ra.
- Khoan...
- Sao nữa ???
- Tại sao tôi lại không nghe thấy tiếng Yuki và Reiden ??? Cô đã gì bọn họ rồi ??? - Uee lo lắng, song cũng có chút tức giận.
- Chẳng có gì to tát đâu. Đấy là cái giá họ phải trả để cô có cơ hội gặp nữ tiên tri Aurora. Bọn họ sẽ bị mắc kẹt trên E.F River....mãi mãi.
- Yuki... Reiden... Híc híc.... - Uee nghẹn ngào gọi tên, những giọt nước mắt lấp lánh như pha lê lăn dài trên má.
- Mất thời gian quá. Đi thôi.
Wendy nắm lấy bàn tay Uee, đôi cánh trắng muốt của cô ôm trọn lấy Uee. Một vầng kim quang sáng lên, bao trùm cả không gian. Thoáng chốc lát, Uee đã xuất hiện trong một cung điện chỉ toàn băng tinh khiết với những khối pha lê sáng lấp lánh. Có một lối đi ở giữa dẫn đến chiếc ngai pha lê xanh biếc, xung quanh là nước và nước.
- Lạnh quá. Đây là nơi nào ??? - Uee rùng mình bởi cảm giác lạnh buốt da thịt của không khí bên trong Frozen Palace, Điện Băng Giá.
- Việc bây giờ của cô là đi thẳng một đường đến chiếc ngai Aurora an toạ và lưu ý là không được bước chệch sang phải hay trái bởi xung quanh cô sẽ toàn là những ảo ảnh. Đây là thử thách cuối cùng của Người để kiểm tra xem cô có thật sự là người có trái tim thuần khiết hay không. Nhiệm vụ của ta đã xong, ta đi đây - nói rồi, Wendy lại xé toạc không khí và dần hút bóng sau vết cắt ấy.
- Wendy ??? Wendy ??? - chỉ còn mỗi Uee và sự im lặng đến rùng mình.
Uee cảm thấy không khí đang dần trở nên lạnh hơn, từng đợt gió buốt lạnh cắt sâu vào da thịt. Bước chân Uee nặng trĩu vì đi ngược hướng gió. Uee nắm chặt trái tim mình như đang níu giữ chút hy vọng mỏng manh cuối cùng. Chợt một giọng nói ấm áp vang lên bên tai Uee, một bàn tay nắm chặt lấy đôi bàn tay đang run lên vì lạnh. Hơi ấm ấy sao mà thân quen quá. Liệu có phải là anh ?, Uee tự nhủ với mình.
- Uee...
- Giọng nói này là..... Có phải là....anh ?? - Uee nói, giọng nói chất chứa nỗi nghẹn ngào, thiết tha, da diết.
- Là anh, Yuki của lòng em (oẹ oẹ, gúm chết, tính gạt chị Uee nhà ta hay sao X﹏X ).
- Yuki... - Uee toan bước theo giọng nói nhưng một lực kéo vô hình đã kéo cô lại, chính ý thức của cô đã giữ cô không sa chân vào cái bẫy mật ngọt chết ruồi kia. Uee nghĩ thầm - “Yuki, có thật là anh ?..... Không đâu, Yuki mà em biết là một con người hướng nội, việc gì cũng giữ khư khư trong lòng không chia sẻ với ai, huống chi là nói lời....yêu em“.
- Em còn chờ gì nữa, Uee ? Hãy nắm lấy tay anh (sao mà nhây gúm, chị Uee nhà ta hổng dễ bị dụ đâu nghen).
- Không. Ngươi không phải là Yuki. Không bao giờ là Yuki...
Coi như Uee đã vượt qua ảo ảnh đầu tiên. Yuki ảo ảnh chợt mờ dần, hoà vào không khí như làn sương lạnh giá, thổi se lạnh. Uee vững tin bước tiếp, không nhìn lại đằng sau. Chưa đi được bao xa, một giọng nói quen thuộc khác mang một vẻ thảm thiết vang lên. Uee giật mình nhận ra đó chính là giọng nói của Reiden.
- Uee, cứu tôi. Lạnh...lạnh quá. Cứu...cứu tôi.
- Rei...Reiden ?! Anh ở đâu ? - Uee bắt đầu cảm thấy lo lắng, bồn chồn.
- Tôi ở đây, bên trái cô, chỉ cách cô 2 bước chân thôi (ôi trời, vẫn hông chịu buông tha Uee kìa trời, quá nhây).
- ... .... - Uee phân vân, nửa tin nửa không.
- Nhanh lên Uee. Tôi sắp chịu không nổi rồi. Lạnh quá.
- Rei...
- Cô còn chần chừ gì nữa. Cô...không yêu tôi sao ?
- ... ... - Uee chợt nín lặng trong vài giây, cô ngây đơ như bị hoá băng, tim cô đập ngày một nhanh hơn, hai má nóng phừng phừng nhưng rồi một ý nghĩa loé sáng đập vào đầu Uee giúp cô đủ tỉnh táo để nhận ra đấy chỉ là những lời nói mộng mị. Uee cười nhạt - Tôi xin lỗi, cảm ơn những lời nói ngọt ngào của anh nhưng....anh không phải là Reiden mà tôi quen biết. Tạm biệt.
Xuất sắc vượt qua cửa ải ảo ảnh thứ hai, khoảng cách giữa Uee và chiếc ngai ngày một được rút ngắn. Uee cảm thấy gió ngày một thổi mạnh và lạnh hơn. Dường như đấy là những luồng gió cuồn cuộn thổi xoáy như những cơn lốc vụt lên từ đáy vực. Uee ướm bước chân đầu tiên lên mặt đất phía trước nhưng hình như nó không chạm đất. Uee xâu chuỗi lại từng ý nghĩ và rút ra một kết luận rằng trước mặt cô bây giờ là một vực thẳm sâu hun hút và có lẽ là không đáy. Uee bắt đầu cảm thấy lo sợ, nước mắt bắt đầu tuôn rơi.
Chợt một hình ảnh loé lên trong đầu Uee, một bản đồ những lối đi mà theo như nó chỉ rằng hai bên trái phải cô đều là lối đi dẫn đến chiếc ngai còn trước mặt thì đúng là một vực đen như mực. Uee lưỡng lự, toan ướm bước chân sang phải rồi lại trái, rồi lại phải. Chần chừ mãi Uee quyết định tiến về phía trước, nơi vực sâu không đáy.
- Uee ơi, mày phải có lòng tin vào bản thân chứ, tin vào lời Wendy. Tất cả chỉ là ảo ảnh, đều là hư cấu. Chỉ có con đường trước mặt là lối đi duy nhất.
Uee hít thở sâu, gạt đi nước mắt và bước đi. Uee vừa đặt bước chân đầu tiên xuống và.....nó chạm mặt đất. Điều kỳ diệu gì đã xảy ra ? Phép màu ? Không, Uee đã đúng. Ngay khi bước chân đầu tiên của Uee chạm đất, một thứ ánh sáng huyền ảo, lan toả sự ấm ấp quấn lấy Uee. Mọi vật, mọi việc dần hiện ra rõ như ban ngày khi trước mặt cô là một người phụ nữ đứng tuổi nhưng vẫn đẹp sắc sảo với mái tóc bạch kim phớt màu lam của pha lê, mặc một bộ đồ công nương quý tộc xanh lam pha trắng, đầu đội một chiếc vương miện chạm khắc tinh xảo và tinh tế bằng băng tinh khiết, tay phải cầm quyền trượng, tay còn lại cầm một quyển sách, đang ngồi trên chiếc ngai. Bên trái bà ta là tinh linh Đất Diancie, trên không trung phía bên phải là tinh linh Gió Wendy và nửa trên cạn nửa dưới nước là tinh linh Nước Sylvia. Vậy người phụ nữ kia không ai khác chính là nữ tiên tri Aurora. Vượt qua biết bao nhiêu gian nan thử thách, đánh đổi cả đôi mắt của mình, Uee đã bình an gặp được Người.
- Chúc mừng cô đã vượt qua tất cả cửa ải, Uee.
- Giọng nói này là....Sylvia. Có phải cô không Sylvia ?
- Bị cô đoán trúng rồi. Suýt nữa thì tôi quên mất, tôi có món quà muốn trả cho cô. Phiền cô xích lại gần đây - Sylvia nhanh chóng vút từ mặt nước lên ngồi trên một tảng băng gần Uee.
Theo lời Sylvia, Uee bước đến. Sylvia nhẹ nhàng đặt tay lên đôi mắt đã mất đi ánh sáng của Uee. Một thứ ánh sáng huyền diệu lan toả từ đôi bàn tay của Uee đã trả lại thứ vốn dĩ thuộc về cô.
- Được rồi, bây giờ cô có thể mở mắt ra.
Uee từ từ hé mở hàng mi cong như cánh bướm để đôi mắt tím tử tinh lại một lần nữa được nhìn thấy thế giới. Uee khẽ chớp mắt.
- Tôi...tôi đã nhìn thấy, tôi nhìn thấy rồi... - Uee vui như một đứa trẻ vừa nhặt được kẹo, nhìn khắp xung quanh cung điện. Có lẽ dựa vào vẻ ngoài Uee cũng đoán ra ai là ai - Sylvia ?! - nhìn sang cô gái của cây cỏ hoa lá - Dian..cie ?! - lại nhìn lên cô gái đang bay trên không - Wendy ?! - nhìn vào người phụ nữ quyền lực và thông thái đang ngồi trên chiếc ngai - Người là...Aurora ?!
- Phải, ta là Aurora, nữ tiên tri của hồ Đá Pha Lê - Aurora nhìn Uee nở nụ cười hiền từ như đã trót quen từ rất lâu rồi - Cô đã vượt qua 3 cửa ải do 3 tinh linh đắc lực của tay trấn giữ, xuất sắc đấy.
- Người đã quá lời, thưa Aurora. Tôi vượt qua được cũng là nhờ.... - nói đến đây giọng Uee chợt chùn xuống tha thiết - ....Yuki và Reiden.
- Hai anh em Vampire quý tộc nhà Wilson ?!
- Vâng - Uee cúi mặt khẽ đáp, trong kẽ mắt Uee long lanh hai hạt pha lê trong suốt chỉ chực rơi xuống - Tôi xin Người có thể....
- Ta biết cô đang nghĩ gì mà.
Nói rồi Aurora cầm cây quyền trượng chỉ lệch về bên phải và bên trái hiện lên hai tấm gương được hình thành từ vô số tinh thể băng pha lê.
- Cô chỉ có hai sự lựa chọn. Tấm gương bên trái là sự thật về thân phận của cô. Còn bên phải là sự an toàn của Yuki và Reiden. Đâu là quyết định cuối cùng của cô ?
Uee phân vân tiến về tấm gương bên trái, đó là sự thật cả đời cô khao khát tìm được nhưng sao cô chẳng thấy vui. Uee quay gót tiến về tấm gương còn lại. Uee sửng sốt khi nhìn thấy mình trong gương.
- Tôi ?! Gương mặt tôi ?? Tại sao lại như thế ?? - Uee mặt tái đi.
- Đấy là cái giá cô phải đánh đổi. Gương mặt cô từ nay về sau sẽ mãi mãi là như thế nếu cô bước qua tấm gương đó.
Một gương mặt với khoé miệng không cười và không bao giờ biểu lộ được thứ cảm xúc nào khác ngoài nỗi buồn. Đôi mắt thì ti hí, thu nhỏ lại chỉ bằng một nửa đôi mắt cô. Làn da thì đen đúa như trét hắc ín lại có tàn nhang. Nói chung là xấu ngang ngửa nàng Thị Nở hoặc hơn nữa á. Ôi, thật tội nghiệp cho Uee nhà ta.
- Cô hãy suy nghĩ thật kĩ. Quyết định phụ thuộc vào cô.
Uee hoang mang tột cùng, trong đầu cô đang diễn ra một cuộc đấu tranh tư tưởng. Nửa muốn khám phá sự thật, tìm ra đáp án cho câu hỏi cả đời cô luôn tìm kiếm. Nửa thì mong muốn gặp lại Yuki và Reiden. Nhưng khi nghĩ đến gương mặt xấu xí của mình, Uee càng lo lắng, lo sợ hơn. Sợ người cô yêu sẽ ruồng rẫy, sẽ bỏ rơi cô. Ai đời lại muốn ở bên cạnh một kẻ xấu xí cơ chứ.
- Nếu tôi chọn tấm gương này - Uee chỉ tay về phía tấm gương sự thật.
- Yuki và Reiden sẽ bị mắc kẹt mãi mãi trên Dòng Sông Chảy Ngược Không Lối Thoát.
- Xin lỗi Yuki và Reiden.....em không thể giữ lời hứa với hai anh...em không thể ích kỉ mà bỏ mặc hai anh được.... - Uee chỉ tay về phía tấm gương còn lại - Tôi chọn nó.
Uee không do dự bước ngay và luôn vào đấy.
- Một sự lựa chọn đúng đắn. Con đúng là cô gái có trái tim thuần khiết... - Aurora độc thoại (để ý kĩ cách xưng hô thân mật của Aurora nhé, sẽ có biến).
Uee bước qua tấm gương, cảnh hiện ra trước mắt cô không xa lạ gì mà chình là hồ Crystal Lake, nơi đầu tiên mà cô đánh đổi đôi mắt tím tử tinh của mình. Và hiện ra trước mặt cô là hai bóng người con trai khoảng mét tám trong bộ trang phục đúng chất quý tộc...
- Yuki ?! Reiden ?! - Uee gọi.
- Uee, cô trở về rồi - Reiden thấy Uee hai mắt sáng lên lấp lánh, chạy đến bên cô.
- Anh lo cho em quá - Yuki vẻ mặt vô cùng lo lắng đan xen vui mừng, cũng chạy đến bên Uee (đua à ??)
- Khoan. Hai anh đừng lại gần đây - Uee quay mặt cố giấu đi gương mặt của mình.
- Cô bị làm sao thế Uee ?? - Reiden hỏi.
- Tôi...tôi xấu xí lắm, đừng đến gần tôi.
- Em nói cái gì vậy ? - Yuki không màng, vẫn đến bên Uee, nắm tay đôi tay Uee mặc cho cô xua đuổi hay vùng vẫy - Em vẫn là em đấy thôi.
- Buông tay em ra. Em không muốn anh nhìn thấy em như thế này. Em xấu xí lắm - Uee bắt đầu mít ướt, hai mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt.
Reiden thấy anh trai mình cùng Uee thân thiết như thế đành quay mặt đi với nỗi buồn không ai hay.
- Ngốc ! - Yuki nhéo yêu vào má Uee, cầm tay Uee dắt đến bên mép hồ - Em nhìn đi. Có phải đó là Uee xinh đẹp, dễ thương ngày nào của anh không ?
Uee không dám một lần tin vào lời nói của Yuki, thiết nghĩ đó chỉ là lời an ủi. Mắt nhắm mắt mở Uee soi bóng mình dưới mặt nước. Uee hoàn toàn ngạc nhiên và sửng sốt khi soi mình dưới mặt nước. Mặt nước in bóng một Uee xinh đẹp lung linh như ngày nào với làn da trắng đến tuyết cũng phải nhường, đôi mắt tím tử tinh to tròn sáng hơn tinh tú trên trời cao, đôi môi đỏ gợi cảm khẽ cười...
- Là em thật sao ??? Không phải đã...đã....Chuyện gì đã xảy ra ??
- Anh nói rồi mà em không tin.
- Nhưng nhưng.... Mà anh nói Uee của anh nghĩa là thế nào ??? - mặt Uee ngu ngơ không thể tưởng.
- À...ừm...là như vầy... - Yuki ôm chằm lấy Uee vào lòng khiến cô chưa kịp định hình, không kịp phản ứng, thỏ thẻ vào tai Uee - Kể từ giây phút này đây Uee sẽ mãi thuộc về Yuki, chỉ một mình Yuki Wilson này thôi. Anh sẽ mãi bảo vệ, che chở cho em suốt đời. Anh...yêu em.
1s...2s...3s trôi qua, Uee vẫn như người cõi trên, trong người thấy lửng lơ như vừa từ cõi mơ đi ra.
- Hỡ ??? Anh...anh vừa nói... - Uee ấp úng.
- Nghe không rõ à ? Để anh nói lại. Anh yêu em.
Uee không tin nổi vào những gì mình đang nghe thấy. Liệu có phải là mơ hay không ? “Chắc rồi, lại là ảo ảnh nữa đây” Uee nghĩ. Kiểm tra cái cho chắc.
- Ái, sao lại nhéo anh, đau quá - Yuki xuýt xoa.
- Vậy là thật rồi, đúng là anh rồi - Uee hớn hở.
- Chứ em tưởng ai ??
- À không, lúc anh không ở bên cạnh em đã có rất nhiều việc xảy đến với em. Anh không hiểu đâu...
Bất chợt những cơn gió lạnh buốt từ đâu kéo đến tạo thành một cơn lốc, từ trong cơn lốc ấy, Aurora bước ra.
- Cô thật sự là một cô gái có trái tim thuần khiết. Ta rất tiếc không thể nói cho cô nghe về thân phận thật sự của cô nhưng ta có món quà dành tặng cô - nói rồi, Aurora hoá phép xuất hiện trên tay bà một chuỗi dây bạch kim với mặt dây hình Mặt Trăng ôm Mặt Trời.
- Đây là....
- Chuỗi dây này sẽ giúp cô khám phá ra thân thế của mình. Nhưng chỉ vào thời điểm thích hợp... - Aurora cầm quyền trượng tạo ra một cánh cổng dịch chuyển trước mặt Uee - Bước qua cánh cổng này ba người các ngươi sẽ quay về được lâu đài Wilson. Thứ lỗi ta chỉ tiễn các ngươi tới đây thôi....
- Cảm ơn Người đã giúp đỡ chúng tôi...
Aurora cũng bất ngờ biến mất trong trận gió xoáy như lúc bà xuất hiện. Reiden lẳng lặng bước vào chiếc cổng, càng nhìn thấy cảnh anh trai mình và Uee hạnh phúc, Reiden càng muốn mau bước đi cho nhanh. Đôi trẻ của chúng ta dường như vẫn chưa chịu rời khỏi mà vẫn còn lưu luyến.
- Uee này - Yuki nắm lấy đôi bàn tay Uee.
- Hỡ ? - Uee lại ngơ ngác, ngây thơ như con bò đeo nơ.
- Nhìn thẳng vào mắt anh và nói cho anh biết...em...có yêu anh không ??
- Ừm...không...hihi... - Uee ngại ngùng, phủ nhận tất cả rồi đỏ mặt chạy một mạch vào cánh cổng đang dần khép lại.
- Uee, em giấu được ai chứ làm sao giấu được anh. Cô bé ngốc - nói rồi Uee cũng chạy vút về phía cánh cổng.
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....
”Em cũng yêu anh, Yuki nhưng...”
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...
”Suy nghĩ của em anh biết cả chứ, rồi một ngày anh sẽ khiến em phải thú nhận rằng em yêu anh, ngốc!”
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...
”Tại sao người em chọn lại là anh hai hả Uee ? Em có biết rằng anh cũng yêu em không ? Yêu từ cái nhìn đầu tiên...”
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........
Tại một nơi trên đỉnh núi Crytal mù sương, có bóng dáng hai người phụ nữ đang đối thoại với nhau.
- Cháu gái bé bỏng của ta đã khôn lớn, lại còn có một trái tim thuần khiết - Aurora nói.
- Cảm ơn mẹ đã không nói ra bí mật về thân thế của con bé - người phụ nữ xinh đẹp trong một bộ đồ cùng đôi cánh trắng muốt với mái tóc bạch kim tung bay trong gió nói.
- Athena, con gái của ta. Ta biết điều gì là tốt nhất cho con bé mà. Nhưng ta e... - Aurora ngập ngừng.
- Mẹ đã tiên đoán ra được điều gì à ?
- Ừm, chuyện tình cảm của con bé với Yuki sẽ mang lại nhiều rắc rối cho nó đây.
- Khổ thân con, Uee...