Uee đã bắt đầu thấm
mệt và cảm thấy tay chân rã rời, không còn sức nữa. Xung quanh trăm dặm
chẳng thấy gì khác ngoài một toà lâu đài cổ kính, nguy nga, tráng lệ. Có lẽ vì mải bước đi mà quên cả mình đang đi đâu cho nên dường như Uee đã
bị lạc. Thôi thì dừng lại nghỉ chân một đêm trước rồi tính sau, đấy là
những gì mà Uee nghĩ trong đầu ngay lúc này. Chầm chậm tiến lại gần cánh cổng toà lâu đài, Uee cảm thấy có một luồng không khí lạnh thổi dọc
sóng lưng mình, sởn cả gai óc. Uee đảo mắt nhìn quanh, một quang cảnh
ghê rợn với hằng hà sa số những bụi tầm ma gai nhọn hoắt như những mũi
tên, mũi mác cùng âm thanh thê thiết của tiếng quạ kêu hay những tiếng
rít của lũ dơi. Trong lòng Uee dâng lên một nỗi bất an nhưng để có một
chỗ qua đêm, Uee phải vượt qua tất cả. Uee đẩy cánh cổng sắt bước vào.
Tiếng cánh cổng rít lên keng két thật ghê rợn. Uee sải bước đi dọc con
đường trải sỏi trắng nhưng đã bám rêu phong tiến vào toà lâu đài. Bên
trong quang cảnh cũng chẳng khác chi bên ngoài là mấy, cũng vẫn là những bụi tầm ma nhưng nếu nhìn kĩ lại thì sẽ thấy thấp thoáng những bụi hoa
hồng đen kiêu sa, bí ẩn hoặc đã héo khô nên mới đen úa đến thế kia.
Không chỉ thế, còn có rải rác những bức tượng đã đổ nát dọc hai bên lối
đi và một hồ nước to nhưng đã cạn khô. Uee thiết nghĩ nếu được chăm sóc
cẩn thận chắc mọi thứ sẽ xinh đẹp lắm.
Uee gõ cửa, ngay cả tay cầm để gõ cửa cũng toát lên một vẻ ghê rợn, một cái tay cầm hình đầu một con dơi.
- Xin cho tôi hỏi có ai ở nhà không ?
Uee gõ mãi, gọi mãi mà chẳng thấy hồi âm, Uee bèn tuỳ cơ ứng biến, tự tiện
bước vào. Uee chẳng nhìn thấy gì khác ngoài bóng đêm mù mịt, mọi thứ như bị bóng tối bao trùm. Nhưng may mắn thay nhờ có ánh trăng soi chiếu mà
Uee nhìn thấy được vài phần. Đó không chỉ là một toà lâu đài nguy nga mà nội thất bên trong cũng sang trọng không kém với những bình hoa cổ và
những bức tranh đã ngàn năm tuổi cùng những chùm đèn pha lê. Nhưng tiếc
thay đều bị đóng bụi và mạng nhện làm Uee càng tin đây là toà lâu đài vô chủ.
Không biết cơn buồn ngủ đã ập đến tự lúc nào mà mí mắt Uee cứ muốn kéo sập xuống như kéo màn cửa. Uee cầm ngọn đèn cầy mà Uee đã
tìm kiếm khắp lâu đài trên tay mà dò khắp các dãy phòng trên các hành
lang với hy vọng sẽ tìm thấy một căn phòng trống. Ừ thì phòng nhiều thật đấy nhưng tất cả đều bị khoá duy chỉ trừ một căn phòng. Chẳng cần biết
căn phòng là của ai hay đã từng là của ai, Uee chỉ biết nó bây giờ là
chỗ ngủ của mình. Uee phóng ngay lên giường và đánh một giấc...zZz...