“Lại muốn kết hôn?!”
Một nam một nữ, dáng vẻ già nua cùng nhau hét to, lời nói to như vậy vang vọng trong phòng khách thật lâu không dứt, cũng khó trách phản ứng của bọn họ kích động như vậy, bởi vì bọn họ chính là Lệ Đức Minh và Mạnh Khang Tâm Trinh, là hai bạn già đáng thương với trái tim đã không thể nào chịu nổi kích thích.
Chẳng lẽ, trải qua nhiều lần bị trốn hôn như vậy mà cháu trai của bọn họ vẫn chưa rút ra được bài học sao? Làm sao có thể —— Lệ Du Tư là tác phẩm kiệt xuất nhất trong đời này của bọn họ, nếu như con trai và con gái chưa từng có ưu điểm gì khiến bọn họ thưởng thức thì việc hai đứa nó cùng nhau tạo ra thằng cháu trai này chính là điều vui mừng duy nhất trong cuộc đời bọn họ.
Chỉ là, nó lại ngốc đến nỗi luôn nhảy vào cùng một cái bẫy, khiến người ta không khỏi hoài nghi Phó Sồ Nhi kia có phải là đã hạ cổ độc trên người nó mới có thể khiến cho nó thương tích đầy mình, thế nhưng vẫn không một lời oán trách?!
Không được! Bọn họ phải cứu cháu mình! Tuyệt đối không thể mặc kệ cho nó phạm lỗi thêm lần nữa!
Nhưng mà, người vô tội nhất chính là thư ký quan trọng đã đi theo bên cạnh Lệ Du Tư nhiều năm, anh mang theo tâm tình cảnh giác cùng sợ hãi, thành thật đem toàn bộ lời nói của cậu chủ truyền đạt lại: “Ừm, thiếu chủ chính miệng nói ——”
“Không được! Không được! Nhà họ Lệ chúng ta không thể ném đi bộ mặt này! Hôn sự này không thể kết, tuyệt đối, tuyệt đối không thể kết!” Lệ Đức Minh lắc đầu mãnh liệt, tâm tình trở nên kích động.
“Nhà họ Mạnh chúng ta cũng vậy, hai năm qua, số lần chúng nó kết hôn rồi lại trốn hôn đã nhiều tới mức không thể nào đếm hết, nhà họ Mạnh chưa từng bị mất mặt như thế, câu trả lời của ta cũng giống ông ấy, hôn sự này không thể kết!” Cho dù thế nào thì bà già này tuyệt đối không chấp nhận.
“Đúng! Không thể cho phép A Tư làm bậy, người đâu, đi tìm thiếu chủ đến đây cho ta!”
“Nhưng mà ——”
“Nhất định phải tìm được A Tư đến đây! Ta. . .” Nói được một nửa thì hai bạn già nào đó lại phát hiện mình cùng đối phương trăm miệng một lời, sau khi bốn mắt nhìn nhau lại dứt khoát sửa lời: “Không đúng, là chúng ta có chuyện muốn nói với nó! Lập tức, lập tức, ngay lập tức, ĐI-TÌM-NÓ!”
***
“Anh Tư, anh đang nghĩ gì vậy?” Phó Sồ Nhi nhẹ giọng phá vỡ sự trầm mặc của Lệ Du Tư, cô huơ huơ bàn tay nhỏ trước mặt anh, thử dò xét suy nghĩ của anh.
“Không, anh đâu có nghĩ gì, sao em lại hỏi vậy?” Anh bị động tác của cô chọc cười, ngước mắt khó hiểu hỏi.
“Bởi vì, anh lại thua nữa rồi!”
“Cái gì?” Lệ Du Tư ngạc nhiên cúi đầu nhìn bàn cờ, vẻ mặt khó giấu được sự kinh ngạc.
“Anh nhất định là đang suy nghĩ chuyện gì đúng không? Nếu không, với tài nghệ đánh cờ của anh, làm sao có thể thua em được?”
“Không phải anh vẫn luôn thua em đó sao?” Đối với chuyện này, anh ngược lại không quá để tâm. Con người ấy mà! Trong đời luôn luôn xuất hiện một khắc tinh, như thế thì cuộc sống mới có niềm vui thú.
“Không, ông nội của anh từng nói kỹ thuật đánh cờ của anh rất lợi hại, ông ấy không tin anh sẽ thua bởi một con nhóc như em, về sau, em cũng nghe được một vài chuyện về anh, anh Tư, anh hẳn là phải đánh bại em, hơn nữa phải là hai ba lần khiến em cúi đầu xưng thần mới đúng!”
“Cái gì cũng có tương khắc, nói không chừng, em từ nhỏ đã chính là khắc tinh của anh, Sồ Nhi, làm vợ anh! Đừng chạy trốn nữa, có được không?” Ánh mắt anh nhìn cô chăm chú.
“Ừ. . . Bây giờ em vẫn chưa nghĩ ra thêm lý do gì không thể gả cho anh.” Phó Sồ Nhi bị anh nhìn chằm chằm, tay chân luống cuống, chỉ biết mở miệng trêu ghẹo.
“Cho dù có thì em cũng phải gả!” Anh nói như chém đinh chặt sắt, không cho phép cô đổi ý, lần này, cho dù thế nào thì anh cũng muốn cô phải trở thành vợ mình!
Ngay tại đêm trước hôn lễ, một vị khách không mời mà đến, dường như Phó Sồ Nhi cũng đã quên mất một số người mình đã từng gặp lúc trước, nhưng sau khi Tất Y Viên đi thẳng vào vấn đề chính thì cô gần như ngay lập tức nhớ tới một số chuyện từng khiến mình canh cánh ở trong lòng.
“Cô biết không? Tôi đã từng là vị hôn thê của A Tư, anh ấy đã từng nói với cô chưa?”
Đột nhiên nghe được câu này, nếu bảo không kinh ngạc là gạt người, Sồ Nhi rất nhanh đã kịp phản ứng, cô mỉm cười nói: “Tôi biết rất rõ, cô đã từng là đối tượng kết hôn mà các trưởng bối thay anh Tư lựa chọn, chẳng qua là, tôi chỉ có thể nói xin lỗi với cô, tôi không thể. . . đem anh Tư trả lại cho cô.”
“Cô thật ích kỷ, đã muốn có anh ấy, vậy thì tại sao cứ liên đục trốn hôn? Hành động đó của cô thật sự khiến người ta tức giận! Tôi cũng tức mình tại sao lại thua bởi một con nhóc như cô!” (MeOw: tôi cũng tức t/g tại sao ko cho anh ấy HE vs cô quách cho rồi =”= chưa bao giờ đọc tr mà tôi lại mong HE vs tiểu tam đến thế -_- )
“Vì anh Tư muốn kết hôn với tôi, anh ấy yêu tôi.”
Tất Y Viên nghe lời nói tràn đầy tin tưởng của đối phương, chỉ hừ lạnh: “Cô cho rằng anh ấy thật lòng muốn kết hôn với cô sao?”
“Tôi không hiểu, rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”
“Anh ấy không phải! Anh ấy không thật lòng muốn kết hôn với con nhóc như cô đâu, chẳng lẽ, cô không hề cảm thấy một chút kỳ quái nào sao? Năm năm trước, cô căn bản chỉ là một cô nhóc chưa phát triển đầy đủ, làm sao anh ấy có thể muốn kết hôn với cô?” Tất Y Viên cười lạnh.
“Anh Tư nói anh ấy yêu tôi!”
“Anh ấy không phải thế! Chỉ vì anh ấy muốn phản kháng lại áp lực trong gia đình, phản kháng lại số mệnh mà các trưởng bối đã sắp đặt cho nên anh ấy đã chọn làm một việc buồn cười nhất, cưới một cô nhóc mà tất cả người nhà đều phản đối, người đó chính là cô! Cô chính là công cụ anh ấy sử dụng để chống lại gia tộc mình, cô chẳng là cái gì cả! Chỉ là một công cụ mà thôi!” Tất Y Viên sử dụng hết tất cả sức lực, hét to.
“Tôi không phải! Tất Y Viên, tôi không hiểu cô rốt cuộc muốn nói gì, tôi biết rõ cô yêu anh Tư, nhưng tôi sẽ không đem anh ấy tặng cho cô. . . không bao giờ!” Trong nháy mắt, lòng cô có chút dao động.
Công cụ? Cô chỉ là một công cụ cho anh lợi dụng?
Không phải. . . Nhất định là không phải. . . Anh Tư đối xử với cô tốt như vậy, làm sao cô có thể là một công cụ được?
“Vậy sao? Cho dù anh ấy chỉ lợi dụng cô, sau khi cưới xong sẽ vứt cô qua một bên, đối xử với cô như một con rối, cô vẫn còn muốn gả cho anh ấy sao? Anh ấy cũng biết, chỉ cần cưới được cô thì mục đích của anh ấy sẽ được hoàn thành, anh ấy sẽ không phải cưng chiều cô, dụ dỗ cô nữa, mục đích chống lại gia tộc của anh ấy đã hoàn thành, chỉ là anh ấy sẽ mất hết tất cả! Vì muốn cưới cô vào nhà mà anh ấy có thể sẽ mất đi tất cả mọi thứ, đây là điều cô muốn, không phải sao?”
“Tôi muốn? Cái gì gọi là tôi muốn? Tại sao anh Tư lại mất tất cả? Vì sao lấy tôi anh ấy lại mất tất cả?”
“Bởi vì cô liên tục diễn cái tiết mục trốn hôn, làm cho hai bên gia tộc mất hết mặt mũi, cô không quan tâm đến địa vị của anh ấy ở trong xã hội, có lẽ nhà họ Phó các người không ngại, nhưng hai nhà Lệ - Mạnh lại không thể mặc kệ, bọn họ đã hạ tối hậu thư, nếu như Tư vẫn không chịu bỏ đi ý định của anh ấy, vẫn cố tình muốn kết hôn với cô. . . thì anh ấy bị ép phải buông tha địa vị bây giờ, anh ấy không còn là một thương nhân hô phong hoán vũ, cái gì cũng không còn, như thế nào? Cô không ngờ mình là người có sức phá hoại khổng lồ như thế, có phải không?”
“Tôi ——” Phó Sồ Nhi bị cô ta công kích đến vô lực chống đỡ, cô nghẹn họng không thể trả lời được, hoàn toàn không thể phản bác tất cả sự thật mà Tất Y Viên nói ra.
“Cô nói đi! Cô không ích kỷ sao? Hơn nữa, bị người khác lợi dụng mà còn không biết, thật sự là buồn cười!”
“Nếu cô đã nói hết, mời cô về cho! Hôn lễ của tôi và anh Tư sắp cử hành, tôi rất bận.” Phó Sồ Nhi dùng một chút khí lực cuối cùng buộc mình trở nên thong dong ưu nhã, không để người khác nhìn ra nội tâm đang kích động bất an của cô.
Là thật sao?
Không . . . Nhất định là giả!
Cô không tin . . . Tuyệt đối không tin . . .
Không thể bỏ trốn, cô đã thề rồi, nếu như lần này lại bỏ trốn trong hôn lễ thì cô sẽ là chó nhỏ, cô không muốn làm chó nhỏ . . . Không muốn!
Lúc này, trong lễ đường vang lên tiếng nhạc du dương phát ra từ đàn piano, hai cô cậu bé đáng yêu đi trước vung hoa lên không trung, mọi thứ trước mắt đối với cô hệt như một giấc mơ, như thể mọi thứ tốt đẹp này không hề có thật, có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Không được! Cho dù tất cả trước mắt chỉ là cảnh trong mơ, cô cũng không muốn nó biến mất!
“. . .Con có nguyện ý trở thành vợ của Lệ Du Tư không?”
Nghe thấy có người hỏi, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của cha xứ, trong nháy mắt, cô chần chừ, thời gian cứ thế không ngừng trôi qua, phảng phất như đã trôi qua một thế kỷ.
“Con không đồng ý.”
Trong khoảng thời gian ngắn, câu trả lời của cô khiến mọi người kinh hãi, Lệ Du Tư trừng mắt nhìn cô, trong mắt lóe lên một tia không dám tin: “Sồ Nhi ——”
“Ơ. . . Ta nghĩ, cô dâu nhất định là đã không nghe rõ lời ta nói, cho dù bất kỳ tình huống nào đều thương yêu anh ấy, cho dù sinh lão bệnh tử ——”
“Con nói, con không đồng ý!”
Cha xứ hiền lành cảm thấy trời cao vốn luôn muốn giúp người ta hoàn thành ước nguyện, cho nên ông hắng giọng, nở nụ cười, dáng vẻ như thể chỉ cần cô nói ‘Con nguyện ý’ thì tất cả đều có thể thương lượng: “À. . . Xin hỏi cô dâu, con có ý kiến gì sao? Nếu có gì không hài lòng. . . chúng ta có thể bí mật thương lượng. . .”
“Con không muốn trở thành vợ của anh ấy!” Cô dùng toàn bộ sức lực rống lên, ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt sắc bén của người đàn ông bên cạnh.
“À, thì ra là có ý kiến về chuyện này, chúng ta có thể thương lượng ——” Nói được một nửa, Cha xứ hiền lành bỗng trợn to mắt, bởi vì ông phát hiện một chuyện quan trọng, cô không muốn trở thành vợ của người bên cạnh, vậy thì tất cả cũng không thể bàn nữa!
“Sồ Nhi, em có biết mình đang nói gì không?” Lệ Du Tư nắm chặt tay cô, buộc cô nhìn thẳng vào anh, không cho phép cô trốn tránh.
“Em không muốn gả cho anh! Anh Tư. . .” Cô chậm rãi nâng lên đôi mắt đẹp trắng đen rõ ràng, nhìn thẳng vào đôi mắt đen thâm thúy tràn đầy khiếp sợ của anh: “Em không muốn gả cho anh.”
Lần này không hồ đồ giống như mấy lần trước, lúc này đây, bầu không khí giữa bọn họ đều trở nên ngưng trệ, trầm trọng đến mức khiến cho người ta hít thở không thông, cứ thế bao phủ xung quanh hai người.
“Em muốn rời khỏi nơi này.” Cô nói.
Mà anh chỉ dùng sắc mặt lạnh như băng nhìn cô, cũng chẳng hề chớp mắt, dường như muốn nhìn thấu trong đầu cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, tận sâu trong lòng anh chỉ có một nghi vấn, đó chính là ——
“Vì sao?”
“Em chỉ muốn rời đi thôi, chỉ là như vậy, không vì cái gì cả!” Cô trốn tránh câu hỏi của anh, không ngừng lui về phía sau hệt như một con chuột nhỏ đang bị con rắn nhìn chằm chằm vậy.
“Bây giờ em rời đi, cũng là rời khỏi anh, có phải không?” Trong lòng anh cực kỳ hiểu rõ, lần này không giống với những lần trước, tuyệt đối không giống!
Đối mặt với câu hỏi sắc bén của anh, Phó Sồ Nhi chỉ lắc đầu, cũng không thể nói với anh rằng không phải, cô nghẹn ngào nhỏ giọng nói: “Lúc này em chỉ muốn rời đi thôi, anh có thể để cho em. . .”
“Không!” Đối với yêu cầu của cô, anh chỉ có thể nói một từ chém đinh chặt sắt, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo tựa như băng ngàn năm, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước không đáy.
“Không?” Trong lúc nhất thời, cô có chút bối rối.
Đối với phản ứng không biết làm sao của cô, Lệ Du Tư chỉ cười lạnh: “Em hỏi những lời này, không phải là đang trưng cầu ý kiến của anh sao? Bây giờ anh trả lời em, anh không cho phép em rời đi, ‘Không’, em có nghe được không? Cái chữ này chính là câu trả lời của anh.”
“Vì sao? Lúc này em chỉ muốn rời đi thôi. . .” Giọng nói của cô có chút suy yếu.
“Bởi vì anh đã nói, nếu em rời khỏi nơi này, chẳng khác nào sẽ rời khỏi anh! Sồ Nhi, từ lần đầu tiên em trốn khỏi hôn lễ của chúng ta cho tới bây giờ, đã mấy năm rồi, nếu như anh có thể buông tay em thì anh đã sớm làm như vậy!” Giọng nói anh trầm thấp, bờ môi nhếch lên một nụ cười tự giễu.
“Năm lần trốn hôn, lần nào anh cũng nghĩ hết biện pháp để đem em trở về, thế nhưng lần nào em cũng cho anh một kích trí mạng, mà lần cuối cùng này cũng ở trước mặt mọi người từ chối gả cho anh! Tại sao em có thể đối với anh như vậy? Sồ Nhi, sao em có thể làm như vậy chứ?” (MeOw: xin lỗi chứ gặp tôi là anh thì tôi bỏ quách con này từ lâu rồi -_- edit mà mún lật bàn )
“Anh Tư. . .”
“Không, em không thể đi, em không thể.”
“Vì sao? Vì sao lại không thể? Bởi vì em là công cụ anh dùng để đối phó với ông nội và bà ngoại của anh đúng không? Cho nên em không thể đi đúng không?” Nói xong, cô thấy sắc mặt của anh đột nhiên giống như bị đóng băng, sự hờ hững đó khiến người ta cảm thấy sợ hãi, giống như đã bị lời nói của cô làm tổn thương thật sâu!
“Rốt cuộc em đang nói cái gì?” Lệ Du Tư tiến lên nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên tái nhợt.
“Tất tiểu thư đã nói cho em biết, lúc trước cô ấy có hôn ước với anh, là các trưởng bối thay anh lập thành, chỉ là anh không muốn, cho nên. . . cho nên mới cầu hôn với em, mọi chuyện xảy ra trùng hợp như vậy, khi bọn họ nói cho anh biết về chuyện hôn ước thì anh lại cầu hôn với em. . . vì sao . . . mọi thứ lại quá mức trùng hợp như vậy chứ?!”
“Bây giờ lời anh nói, em có tin hay không?” Anh trầm giọng nói, giọng điệu chậm lại.
“Không, sẽ không! Anh Tư, anh để em đi đi! Em không muốn ở lại nơi này nữa, anh để cho em đi đi, có được không?” Nói xong, nước mắt nóng hổi trên khóe mắt cô lặng lẽ rơi xuống.
Trông thấy từng giọt, từng giọt nước mắt của cô rơi xuống, anh không nhịn được mà khẽ chửi thề, không mở mắt mà quát um lên: “Đừng có khóc cứ như em là người bị hại vậy, như thế khiến anh cảm thấy mình giống một thằng ngốc, Sồ Nhi, anh không cho phép em đi, tuyệt đối không!”
Nói xong, anh liếc nhìn cô một cái thật sâu, một lát sau, anh khẽ nguyền rủa một tiếng rồi xoay người, phất tay áo bỏ đi, không nhìn khuôn mặt hoa lê đái vũ của cô nữa.
***
“Sồ Nhi, rốt cuộc em muốn thế nào với Tư?” Cho dù muốn giả vờ như không thấy đến cỡ nào, nhưng dựa vào những lời đồn đãi mấy ngày nay, cộng thêm tin tức từ câu lạc bộ Hạch Tâm truyền tới, Phó Thiểu Kỳ biết mình đã không thể mặc kệ chuyện này!
“Em. . .”
“Nếu như em thật sự muốn rời khỏi cậu ấy, vậy thì em cứ nói thẳng ra đi, anh sẽ giúp em nghĩ cách để cho em có thể rời khỏi cậu ấy, nhưng mà em phải cho anh một lý do thuyết phục.”
“Em. . .”
“Em không yêu cậu ấy sao?”
Đối với vấn đề này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Sồ Nhi trầm xuống, im lặng chịu đựng, tựa như trong lòng cô che giấu rất nhiều chuyện, chỉ là không thể nói nên lời. . . không thể nói nên lời. . .
“Anh có thể xem biểu hiện này là câu trả lời của em không? Anh nói rồi, chuyện mình làm thì mình phải chịu trách nhiệm, cho dù ba mẹ lo cho em cỡ nào, muốn đón em về nhà cỡ nào thì anh cũng sẽ dùng cái nguyên tắc này để ngăn cản bọn họ, cho bọn họ hiểu rõ cách khiến em trưởng thành, biết độc lập xử lý tình huống, chẳng lẽ anh đã sai rồi sao?”
“Anh hai, hình như em luôn dễ dàng khiến cho mọi chuyện rối tinh rối mù, nhưng em thật sự không có cố ý. . . Em không thể gả, lần này em thật sự không thể gả, anh hai, anh giúp em đi, em không thể vì hạnh phúc của mình mà khiến cho anh Tư mất hết tất cả, em không thể. . . .”
“Em cũng nghe được tin đồn kia rồi à?”
“Ừm. . .” Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Phó Thiểu Kỳ trầm ngâm suy nghĩ nửa ngày, sau đó lại lập tức lắc đầu cười nói: “Không, anh không thể mang em đi, Sồ Nhi, nếu như không phải là em quá coi thường anh trai mình thì chính là em đã quá coi thường người đàn ông tên Lệ Du Tư này rồi!”
“Anh hai?” Cô không hiểu hàm ý trong lời nói của anh, mắt đẹp buồn bực trừng to.
Trong nháy mắt, ánh mắt Phó Thiểu Kỳ trở nên thâm trầm, khóe môi đột nhiên mỉm cười như đang đeo một chiếc mặt nạ trang sức: “Sồ Nhi, nếu như đây là chuyện khiến em lo lắng vậy thì bây giờ em có thể quên được rồi, bởi vì Tư không phải là người đàn ông có thể để mặc cho người khác tùy ý điều khiển, cậu ấy sẽ không để mình bị khống chế, chỉ có cậu ấy khống chế người khác, điều này em ngàn vạn lần đừng bao giờ quên.”