Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc

Chương 66: Chương 66: Anh thất hứa.




Sáng sớm, Đồng Lôi thức dậy liền đi đến trong phòng bếp, cô cũng không phải người phụ nữ đảm đang, sự thật là hiện tại trong tủ lạnh nhét đầy đồ ăn mà một mình cô đoán chừng phải ăn trong một tháng.

Cô thật sự tò mò, sao Trác Nhiên lại biết trong tủ lạnh nhà cô không có đồ ăn, ngày đó đưa cơm xong, ngày thứ hai chỉ thấy anh lại giơ lên một túi đồ lớn, nhét đầy cả tủ lạnh.

Cả quá trình đều một mình anh bận rộn, mà cô chỉ có thể sững sờ đứng một bên, trong nháy mắt kia, cô còn tưởng rằng mình đứng lộn chỗ?

Thật ra thì có người cảm thấy rất tốt, đáng tiếc không phải là người mình thương yêu.

Aiz. . . . . . , lắc đầu một cái, không cần suy nghĩ nữa.

Đột nhiên, chuông điện thoại nhà reo lên.

"Mới sáng sớm ai sẽ gọi điện thoại?" Đồng Lôi đặt bữa ăn sáng đã làm xong lên bàn, sau đó nghi ngờ cầm điện thoại lên: "Alo, xin chào, xin hỏi muốn tìm ai?"

". . . . . ." Đầu bên kia điện thoại là một mảnh trầm mặc, Đồng Lôi nghi ngờ, tại sao không nói chuyện, chẳng lẽ là điện thoại hư, cầm điện thoại lên nhìn, sẽ không hư chứ?

Chỉ là theo lễ phép, nhẹ nhàng nói với đầu bên kia điện thoại: "Alo, xin hỏi muốn tìm ai?" Trả lời cô vẫn là trầm mặc, Đồng Lôi thầm thì trong miệng: "Kỳ quái, gọi điện thoại sao lại không nói chuyện?" Thuận tay vừa muốn cúp điện thoại.

"Trong nhà chẳng lẽ còn có người khác sao?" Trong nháy mắt muốn cúp máy, bên đầu kia điện thoại có người lên tiếng, một hồi âm thanh quen thuộc vang lên ở bên tai.

Đồng Lôi không nghĩ tới Lục Tử Hiên sẽ gọi điện thoại cho mình, nhanh chóng để điện thoại vào bên tai, âm thanh không che giấu được kích động, nói một câu: "Tử Hiên!" Sau đó thì cái gì cũng không nói ra được.

"Hôm nay nhà bên kia sẽ tụ họp, mẹ nói chúng ta trở về ăn cơm."

"À, tôi biết rồi, nhưng. . . . . ." Cô rất muốn hỏi, anh sẽ không trở về đón cô sao, tuy nhiên lại không hỏi được, không biết từ lúc nào hai người lại lạnh nhạt như vậy? Chẳng phải là vẫn luôn lạnh nhạt sao? Trong lòng âm thầm giễu cợt.

"Năm giờ, tôi sẽ về nhà đón cô." Nói xong trực tiếp cúp điện thoại, còn Đồng Lôi vẫn cầm chặt điện thoại, cô thật không thể tin vào tai của mình, cô nên hận anh, hận anh đối với Đồng thị, đối với mình như vậy, tuy nhiên lúc cô nghe anh sẽ về nhà đón mình, trong lòng không khỏi kích động.

Bây giờ có phải cô rất thấp hèn hay không?

Thời gian trôi qua rất nhanh, Đồng Lôi rót một ly trà, không yên lòng uống, hơn nữa thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến một lát phải đối mặt với người đàn ông kia, trong lòng không khỏi có một chút mong đợi còn có lo lắng, cô không biết nên làm sao đối mặt với anh.

"Ong ong ong. . . . . ." Điện thoại di động chợt vang lên, Đồng Lôi nhìn cũng không nhìn liền bắt máy: "Tử Hiên. . . . . .", gương mặt nở nụ cười đầy hạnh phúc.

"Lôi Lôi, anh là anh hai!" Đầu kia truyền đến âm thanh dịu dàng đầy từ tính của Lục Minh Hạo.

"Anh hai, em còn tưởng rằng. . . . . ." Lục Minh Hạo cảm thấy rất rõ âm thanh thất vọng của cô, có chút trêu ghẹo nói: "Thế nào, vừa nghe là anh nên rất thất vọng?"

"Không phải vậy!" Đồng Lôi vội vàng giải thích, cô không muốn làm anh hiểu lầm.

"Ha ha, nha đầu ngốc, trêu chọc em thôi? Bây giờ đang ở nhà sao?" Đầu kia truyền đến tiếng cười sang sãng của Lục Minh Hạo.

"Là sao, không phải nói phải về nhà tụ họp sao?" Đồng Lôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, nhíu nhíu mày, bây giờ đã năm giờ rưỡi rồi, Tử Hiên nói năm giờ sẽ về nhà đón mình.

"Ừ, mẹ lo lắng cho em, nói anh tới đón em, bây giờ anh đang ở ngoài cửa nhà em!" Cái gì, câu trả lời bất ngờ khiến Đồng Lôi không biết làm sao, xoay người thật nhanh, quả nhiên không biết lúc nào ngoài cửa đã có thêm một chiếc xe thể thao, một người đàn ông anh tuấn đang cầm điện thoại đứng ở đó.

"Anh hai. . . . . ." Thật sự là anh, Đồng Lôi lập tức mở cửa, vừa đúng lúc Lục Minh Hạo thấy cô ra ngoài mở cửa, vì vậy cúp điện thoại, sải bước đi về phía cô, mới không gặp không bao lâu, giống như đã qua mấy đời.

Thấy cô vẫn đang mặc quần áo ở nhà, chân mày khẽ vặn: "Sao em còn chưa thay quần áo?"

"A, em quên!" Đồng Lôi nhìn theo ánh mắt của anh, mới phát hiện chỉ lo chờ Tử Hiên, ngược lại quên thay quần áo, thừa dịp bây giờ anh còn chưa trở lại, nhanh đi thay: "Anh hai, thật ngại quá, em sẽ đi ngay bây giờ." Nói xong cũng không mời anh vào nhà, liền chạy lên lầu thật nhanh.

Lục Minh Hạo cũng không để ý, một mình lẳng lặng đứng ở trong đại sảnh, thuận thế quan sát cả biệt thự, trong lòng khẽ đau đớn, anh biết nguy cơ của Đồng thị đã được giải quyết, thế nhưng mấy ngày này cô trải qua có tốt không?

"Anh hai!" Đồng Lôi thay xong quần áo ra ngoài, lại thấy Lục Minh Hạo một mình ngây ngô ở trong phòng khách.

"Đi thôi, đoán chừng mẹ đang sốt ruột chờ." Lục Minh Hạo hít sâu một hơi, cố buông lỏng cười cười với cô.

Đồng Lôi chần chừ không tiến lên, bĩu bĩu môi, Tử Hiên nói anh sẽ về nhà đón cô, mặc dù thời gian đã trễ, có thể là hôm nay chuyện ở công ty quá nhiều, cho nên đến trễ, nếu hiện tại đi cùng anh hai, Tử Hiên trở về không gặp cô thì làm thế nào?

"Được rồi, chẳng lẽ em muốn làm mẹ lo lắng sao?" Anh biết Lôi Lôi là một cô gái hiếu thuận, nếu mình nói như vậy, cô nhất định sẽ nguyện ý đi, quả nhiên, mặc dù không tình nguyện, Đồng Lôi vẫn lên xe.

Trước khi đi nhìn lại biệt thự, trong lòng hơi thất vọng, anh thất hứa rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.