Đa Đa đòi chơi tàu lượn siêu tốc, thuyền hải tặc. . . . . .
Đồng Lôi nghe thấy trong lòng liền cảm thấy đáng sợ, vừa mới bắt đầu còn cho rằng đứa bé sẽ chỉ hời hợt chơi một số trò chơi đơn giản, bay giờ cô rất hối hận về suy nghĩ của mình, tên nhóc này lúc ra cửa còn rất ngoan, vừa đến khu vui chơi liền giống như cá gặp nước, hết sức phấn khởi.
Cô xoa xoa đôi chân của mình, cảm giác ngực vẫn còn ngột ngạt, đoán chừng ngày hôm qua ăn cái gì cũng liền ói ra hết.
Đầu tiên, cậu nhóc liền lôi kéo cô đi chơi thuyền hải tặc, làm cô bị sợ đến nỗi bây giờ đi bộ là cả một vấn đề.
"Mẹ, chúng ta chơi trò tàu lượn siêu tốc có được hay không?"
Không được, không thể được, vừa nhìn đường tàu quanh co uốn lượn, đôi chân vốn đang bủn rủn càng thêm không có lực, trong lòng kêu rên, nếu chơi trò chơi mạo hiểm như thế này nữa, cô sợ mình có thể đi xuống từ phía trên đó hay không còn là một vấn đề, nhưng nhìn thấy Đa Đa mở to đôi mắt vô tội, làm cô có một loại cảm giác tội ác.
Đang lúc không biết làm sao, Lạc Trường Tuấn liền vác cậu nhóc lên vai mình: "Bảo bối của chúng ta muốn chơi tàu lượn siêu tốc, ba chơi với con, có được hay không?" Nói xong bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên mông của cậu bé.
Cậu bé chần chờ một chút, liên vui mừng đồng ý.
Trong lòng Đồng Lôi lập tức buông lỏng, cười với Lạc Trường Tuấn, cô biết là anh đang giải vây giúp cô, người đàn ông này bất kỳ lúc nào cũng sẽ suy nghĩ giúp mình.
"Mẹ, mẹ!" Bên tai truyền tới tiếng gọi của Đa Đa.
"Mẹ không đi thật sao?" Quay đầu nhìn lại Đồng Lôi một chút, trên mặt Đa Đa có chút thất vọng, đứa bé này đoán chừng là hi vọng một nhà ba người cùng nhau chơi đùa, đáng tiếc cô thật sự không đi được.
Tiến lên hôn nhẹ lên mặt của Đa Đa, có chút áy náy nói với cậu bé: "Đa Đa bảo bối, mẹ sợ lắm, không chơi trò đó được, nhưng mẹ sẽ ở lại chỗ này xem con chơi, có được hay không?"
"Đa Đa bảo bối của chúng ta là đứa bé thương mẹ nhất trên thế giới, có phải hay không Đa Đa?" Lạc Trường Tuấn vô cùng thương yêu vuốt ve gương mặt của Đa Đa, giống như đang vuốt ve một bảo vật.
Đôi mắt Đa Đa đảo quanh, quẹo đầu, chu cái miệng nhỏ chụt một cái lên má của Đồng Lôi: "Yêu mẹ!"
Đồng Lôi và Lạc Trường Tuấn nhìn nhau cười một tiếng: "Em xem cậu nhóc này thật là đáng yêu!"
. . . . . .
Lục Tử Hiên mỗi ngày đều đang chờ tin tức của Mar¬ry, tuy nhiên lại vừa sợ tin tức sắp tới sẽ làm anh thất vọng.
Vừa họp xong liền lái đi ô-tô đi dạo xung quanh, không biết lúc nào đã lái đến cái khu vui chơi này, đây là lần đầu tiên anh tới những nơi như thế này, anh đã từng nghĩ sẽ đưa một cô gái tới nơi này, chỉ vì có người từng nói, khi hẹn hò, phụ nữ rất thích lãng mạn, trừ uống cà phê, tặng hoa bên ngoài, đi khu vui chơi cũng là một lựa chọn rất tốt.
Bây giờ nhìn lại đúng là như vậy thật, trừ một nhà ba người mang theo đứa bé tới, những người khác căn bản đều là cặp tình nhân, lòng hiếu kỳ thúc giục anh xuống xe.
Chỉ có điều khi anh xuất hiện ở đây quả thật gây xôn xao không nhỏ, trừ bề ngoài tuấn tú, quan trọng hơn là, anh mặc âu phục đi giày tây, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết tới khu vui chơi đều là để vui chơi, ăn mặc nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy khó chịu sao?
Trong khu vui chơi rộng lớn, đầy ắp người, trên mặt mỗi người đều mang nụ cười vui vẻ, Lục Tử Hiên hờ hững nhìn danh sách các trò chơi, nhưng không có chút cảm xúc ham muốn nào, chỉ vì một mình anh quá cô đơn.
Đột nhiên một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn của anh, cả người cô gái mặc áo khoác ngoài màu vàng nhạt ngồi nghỉ ngơi ở trên ghế, khom người, đôi tay càng không ngừng xoa bóp hai chân.
Trong đầu của anh nhất thời nóng lên, cảm giác đau đớn như ăn mòn toàn thân, anh nghĩ đến quá khứ, làm thế nào cũng không bước chân đi được, chỉ đứng xa xa nhìn.
Đúng lúc này bóng dáng ấy đứng dậy, từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt, nhưng như vậy cũng đã đủ rồi, mái tóc đen nhánh, gương mặt trắng noãn, còn có cặp mắt xinh đẹp kia, đều đã từng xuất hiện trong giấc mộng của anh.
Không biết có phải đôi chân không được thoải mái hay không, mới vừa đi được hai bước, liền bị người khác đụng vào liền lảo đảo ngã xuống, nhìn thấy vậy trong lòng anh liền căng thẳng, không nhịn được chửi nhỏ: "Đáng chết, sao lại không cẩn thận như vậy?"
Nghĩ đến cô sẽ ngã nhào, tim của anh liền chấn động, sắc mặt cũng tối xuống, trong nháy mắt khi cô ngã xuống đã đỡ cô dậy.
"Cảm ơn!" Giọng nói của cô trước sau như một vẫn rất dễ nghe, cơ thể của cô vẫn gầy như vậy.
Đồng Lôi thấy anh không có dấu hiệu buông tay, muốn nói gì đó, tuy nhiên trong nháy mắt bốn mắt gặp nhau kia, gương mặt liền mất đi huyết sắc trở nên tái nhợt khác thường.
Cô không biết làm sao ở chỗ này lại gặp phải người đàn ông này, ở trong trí nhớ của cô, anh là một người đàn ông cao ngạo, một nơi như nơi này căn bản không thích hợp với anh.
Miệng nhếch lên một nụ cười, thậm chí cảm thấy có chút quái dị.
Đôi tay Lục Tử Hiên nắm chặt, khớp xương trở nên tái nhợt, khóe miệng cô cười làm anh cảm thấy chói mắt.
Lục Tử Hiên lẳng lặng nhìn cô, giống như muốn nhìn thấu cô, còn trong lòng Đồng Lôi thì nhức nhối, anh nhìn chằm chằm cô như vậy làm cô rất khó chịu, rũ mí mắt xuống, để tâm trạng của mình bình tĩnh một chút lại ngẩng đầu lên nhìn anh lần nữa.
"Tổng giám đốc Lục, thật vui khi ở chỗ này nhìn thấy anh!" Mở miệng chào hỏi, giọng nói cũng trở nên xa lánh.
Lục Tử Hiên nhất thời cảm thấy cổ họng giống như bị người khác bóp chặt, không cách nào thở được.
"Thật xin lỗi, tôi. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, cánh tay liền bị kéo, dưới chân không ngừng di chuyển.
"Anh làm gì đấy?"
Mặt Lục Tử Hiên đen lại nhét cô vào bên trong xe, sau đó nhanh chóng lên xe lái đi, rời khỏi nơi này thật nhanh.
"Anh để tôi xuống, tổng giám đốc Lục có phải anh nhận lầm người hay không, tôi không phải là Lôi Lôi trong miệng anh?" Đồng Lôi không ngừng đập cửa sổ xe, cô không biết anh muốn mang mình đi nơi nào, bây giờ cô có chút sợ.
Qua thật lâu, xe chậm rãi dừng lại, Đồng Lôi nhìn phong cảnh xung quanh, nơi này là nhà của bọn họ trước kia, anh mang cô tới nơi này làm gì?
Phản ứng của cô Lục Tử Hiên đều nhìn thấy, coi như trên đời có người giống nhau như đúc, nhưng không có ánh mắt giống nhau như đúc, chỉ trong nháy mắt, anh liền xác định cô gái trước mặt này chính là cô vợ đã bỏ trốn của mình.
Cô vẫn cứ ghét mình như vậy sao?
Vẻ mặt Lục Tử Hiên như đưa đám, kéo cô vào trong biệt thự, "Rầm ——" một tiếng, cửa lớn đóng lại, không khí quái dị tràn ngập bốn phía.
"Tôi muốn đi về!"
Làm sao Lục Tử Hiên có thể để cô chạy trốn, mắt híp lại, trực tiếp dùng cánh tay vây chặt cô vào giữa tường, mặt không tỏ vẻ gì hỏi: "Cô ở đây sợ hãi cái gì?" Anh rõ ràng thấy trong mắt cô hiện ra lo lắng.
"Làm sao có thể, sao tôi lại sợ?" Những lời này nói ra không mấy tự tin, ngoảnh mặt không nhìn anh, đôi tay chống đỡ trước lồng ngực của anh để giữ khoảng cách giữa hai người: "Tổng giám đốc Lục, chúng ta không phải quá quen, như vậy hình như không tốt lắm!"
Nhưng Lục Tử Hiên làm sao sẽ bỏ qua cho cô, bàn tay sờ lên gương mặt mà ngày đêm nhớ thương, vuốt nhè nhẹ, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, trong mắt mang theo giận dữ: "Nếu để cho tôi phát hiện cô lừa tôi, vậy tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!" Ngón tay siết chặt, đột nhiên đau đớn làm cô khó chịu cau mày.