Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc

Chương 38: Chương 38: Lúng túng.




Một đêm này, Đồng Lôi ngủ cực kỳ thoải mái, phải hơn một tháng nay cô chưa từng ngủ thoải mái một lần.

Ngoài cửa sổ đã sáng rồi, Lục Tử Hiên không nhịn được ôm chặt cô gái trong ngực, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày ôm một cô gái khác ngủ, mở mắt ra, Đồng Lôi còn đang ngủ, yên tĩnh giống như trẻ nít, anh không nhịn được quan sát cô, thật rất đẹp mắt, người cũng thật rất kỳ quái, rõ ràng hận thấu xương, nhưng bây giờ tình ý dạt dào.

Khóe môi nhếch lên một nụ cười thỏa mãn.

"Ừm. . . . . ." Một tiếng ưm nhẹ nhàng, Đồng Lôi nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt.

"Em có biết em rất nặng hay không, ép cánh tay anh đau quá?" Âm thanh hài hước dễ nghe.

Mới vừa mở mắt liền nhìn thấy ngương mặt người đàn ông vô cùng tuấn tú trước mặt.

Đồng Lôi cả kinh, theo bản năng lui về phía sau, tròng mắt trợn to, lúc này mới thấy rõ người trước mặt, mình lúc này còn vùi ở trong ngực của anh, tư thế này muốn bao nhiêu mập mờ liền có bấy nhiêu mập mờ, động tác thân mật như thế làm cô không biết làm sao, mặc dù, bây giờ cô đã đồng ý cùng anh lui tới.

Thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, gương mặt Lục Tử Hiên bi thương, không nhịn được muốn trêu chọc cô, trước kia không cảm thấy, sau khi chung đụng mới phát giác được Đồng Lôi thật ra là một cô gái rất tốt, có lúc rất kiên cường, có lúc lại rất yếu ớt, có lúc lại dã man không tin được, không trách được anh hai luôn nhắc mình phải nắm thật chặt: "Bà xã, em làm sao vậy, lòng của anh rất tổn thương?"

"Trước kia tại sao em không phát hiện cái người này rất vô lại chứ?" Đẩy gương mặt tuấn tú của anh đang lại gần mình, từ trên giường ngồi dậy, mặc dù giữa bọn họ đã rất thân mật rồi, nhưng trong lúc nhất thời muốn cô hoàn toàn tiếp nhận còn chưa có thể, điểm này Lục Tử Hiên cũng cảm nhận được, dù sao muốn tiếp nhận một người cần phải có thời gian, huống chi còn là một người đã từng tổn thương mình, nhưng mà anh sẽ không cho cô cơ hội này.

Nói anh vô lại, anh liền vô lại, từ phía sau vòng qua hông của cô, hơi thở ấm áp phun trên cổ của cô: "Nếu dám nói ông xã vô lại, vậy thì vô lại một cái vậy." Cắn cắn vành tai của cô, cảm nhận được thân thể của cô hơi run run.

Cả người Đồng Lôi giống như điện giật, trên mặt nóng lên, lập tức đánh cái tay của anh đang không an phận trước ngực mình: "Lục Tử Hiên, không ngờ anh không chỉ vô lại mà còn biến thái." Trước kia thấy anh lãnh lãnh băng băng , xem ra là bị gạt rồi.

"Bà xã, đừng vô tình như vậy chứ? Thân thể của em thế nhưng rất thành thực." Ngắt bộ ngực mềm mại của cô, cảm thụ hô hấp của cô dồn dập.

Đồng Lôi thống hận mình không có tiền đồ, thủ đoạn tán tỉnh của người đàn ông này thật sự lợi hại.

"Em đi tắm, một lát còn phải đi làm nữa." Tránh thoát ngực của anh, vọt vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, Đồng Lôi vỗ vỗ mặt của mình, hiện tại cô không thể tin được, cảm giác hạnh phúc tới quá đột nhiên, khiến cô không kịp phản ứng, anh yêu mình thật sao?

"Này, sao em tắm lâu như vậy?" Bên ngoài Lục Tử Hiên hoảng hốt gõ cửa, trong giọng nói hình như còn có chút lo lắng, tại căn phòng cách vách anh đã tắm xong, thay xong quần áo, đợi đã lâu cũng không nghe được động tĩnh gì, mới tới gõ cửa, thì ra là quan tâm một người, lúc nào cũng sẽ nghĩ tới cô ấy.

"A, xong rồi đây!" Đồng Lôi lắc đầu, vội vã tắm.

Khi Đồng Lôi nhăn nhó bao lấy khăn tắm đi ra, lục Tử Hiên đã ngồi ở bên giường, ngón tay không ngừng đùa giỡn laptop, giờ phút này, anh mặc bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, rút đi tây trang thẳng thớm khí phách, anh như vậy càng hấp dẫn người.

Đồng Lôi nhìn có chút ngây người, lộp bộp đi tới, không ngờ Lục Tử Hiên nghiêm túc lại đẹp như vậy.

"Tắm xong chưa?" Hình như cảm thấy tiếng bước chân của cô, Lục Tử Hiên khép máy vi tính lại, ngẩng đầu, liền ngẩn người tại chỗ, trong mắt phát ra ánh sáng khiếp người.

Hai chân thon dài trắng nõn, mông tròn vểnh lên rất đẹp, trước ngực bầu ngực lộ ra một nữa, những giọt nước nghịch ngợm trên sợi tóc, vừa đúng theo chiếc cổ thon dài tuột xuống rơi vào trên thảm không tiếng động, hơn nữa gương mặt vì tắm mà đỏ bừng, nhìn thế nào đều giống một chilu¬oluo* hấp dẫn.

*Từ này mình giữ nguyên văn vì không biết nó là cái gì nữa, ai biết chỉ giúp mình nha…Thanks

Lục Tử Hiên theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, chỉ là cổ họng khô nóng, nhanh chóng dời tầm mắt qua một bên, Đồng Lôi không phải muốn như vậy, nhưng trong phòng tắm quần áo gì cũng không có, cô chỉ có thể như vậy.

Hai người nhất thời cũng cứng lại ở đó, có lẽ Lục Tử Hiên nhìn thấy cô bối rối, không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, sau đó từ trong tủ quần áo lấy ra một cái váy đưa cho cô, sau đó thu hồi máy vi tính ở trên giường: "Em thay quần áo đi, thay xong rồi ra, anh chờ em ở bên ngoài."

Nghe được tiếng đóng cửa, Đồng Lôi không tiếng động xụi lơ, ngồi ở bên giường, cúi đầu nhìn qua cái váy trong tay, bộ váy này là cái cô thích nhất, có lẽ là ý trời.

Thay xong quần áo, lúc này, Lục Tử Hiên cũng vừa đẩy cửa vào, thấy gương mặt mỉm cười của cô, hồi hộp trong lòng liền hạ xuống, khóe miệng vô thức cũng nâng lên nụ cười, đây là nụ cười anh phát ra từ nội tâm.

Do dự một chút, chậm rãi đi tới: "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Ôm thật chặt hông của cô, rất muốn hiểu rõ rốt cuộc có cái gì làm cho cô mỉm cười.

"Lục Tử Hiên vậy anh cười cái gì vậy?" Đồng Lôi không trả lời, mà hỏi ngược lại anh, cô cũng muốn biết anh đang vui mừng cái gì?

Lục Tử Hiên không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng ấn xuống tráng cô một nụ hôn, sau đó yêu thương nâng gương mặt của cô lên, cặp mắt chăm chú nhìn chằm chằm cô: "Bởi vì em cười?"

Đồng Lôi có chút cảm động, nước mắt cũng tranh nhau chảy xuống, Lục Tử Hiên bị sợ luống cuống tay chân, cho là mình nói sai cái gì, cuống quít lau nước mắt cho cô, trong miệng còn bất chợt tự trách, nhìn anh như vậy liền bật cười một tiếng: "Xì!", "Lục Tử Hiên, cái người đại ngốc này."

Lục Tử Hiên trầm mặc.

"Đi thôi! Nếu không đi xuống, mẹ Ngô sẽ tới kêu." Đồng Lôi không đợi anh phản ứng, mà lướt qua anh dẫn đầu đi ra ngoài cửa, tối hôm qua cô và Lục Tử Hiên quậy một trận như vậy đã không đúng, nếu như điểm tâm còn phải có người kêu thì càng không xong.

Lục Tử Hiên vẫn còn rối rắm lời cô mới vừa nói, yên tĩnh đi theo phía sau của cô.

Đồng thời đi tới phòng ăn, Lý Cẩm đã ngồi ở bên cạnh bàn ăn rồi, vừa thấy Đồng Lôi tới liền cười ha hả tiến lên đón: "Lôi Lôi, mẹ đặc biệt nói mẹ Ngô hầm canh gà, uống lúc còn nóng, bồi bổ rất tốt." Vừa nói, vừa ý bảo mẹ Ngô bưng cháo gà ra cho cô.

"Mẹ, sáng sớm uống đồ bổ như vậy rồi sao, có thể không tốt hay không?" Mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn nhận lấy cháo gà mẹ Ngô bưng lại, bất đắc dĩ uống.

"Không biết, làm sao biết chứ, tối hôm qua các người quá cực khổ rồi, mẹ Ngô cũng cho thiếu gia một chén đi." Lý Cẩm nhiệt tình nắm tay Đồng Lôi, trên mặt lộ ra một nụ cười mập mờ, trong mắt Đồng Lôi nghĩ là bà nói chuyện đùa giỡn của bọn họ tối hôm qua, lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu, nhìn cô như vậy Lý Cẩm càng cười vui hơn.

"Mẹ, sớm như vậy." Lục Tử Hiên lên tiếng chào hỏi, liền ngồi xuống một bên, bữa cơm sáng này, ba người đều theo đuổi tâm tư của riêng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.