Thẩm Hạo Vũ đến thăm An Quốc Đống một lúc rồi rời đi, nhưng Tố Tố vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt và khiếp sợ trong bộ quân phục hình cảnh của Thẩm Hạo Vũ, anh ta lại cùng nghề với baa của cô, vậy mà cô cái gì cũng không biết.
Lòng cô rối loạn khó có thể ổn định được, cô muốn biết tất cả đã xảy ra những chuyện gì nhưng không hỏi được, đợi cô quay trở lại bình thường mới ý thức được một thân thể cứng rắn đang ôm chặt lấy mình.
Cô thấy anh vẫn nói chuyện bình thường với cha mẹ, duy chỉ có hành động đã chứng minh tất cả cảm xúc của anh.
Cánh tay ôm hông cô như dùng sức, giống như sợ sẽ mất đi, ánh mắt của anh nhìn như bình tĩnh, cất giấu cảm xúc làm làm người ta không dễ dàng nhận biết, giờ khắc này cô mới thoát khỏi vòng xoáy, quay trở lại là chính mình.
Cô đã kết hôn rồi, còn có một người chồng yêu thương mình hết mực, về phần Thẩm Hạo Vũ, cô không nên suy nghĩ nhiều như vậy, bởi vì người cô yêu bây giờ là Sở Lăng Xuyên.
Hai người ở lại ăn cơm trưa ở bệnh viện, buổi chiều Sở Lăng Xuyên lại có việc bận nên chờ An Quốc Đống ngủ thiếp đi rồi Lý Nguyệt Hương mới bảo Tố Tố tiễn Sở Lăng Xuyên.
Hai người xuống đến bãi đậu xe, khi anh mở cửa chuẩn bị lên xe đột nhiên xoay người lại, khóe môi khẽ nâng lên, khuôn mặt anh tuấn mê người.
“Bảo bối, có phải em không nỡ để cho anh đi?” Anh vừa nói vừa giữ bả vai cô, không để ý đến xung quanh mà ôm chặt lấy cô, anh khẽ cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Anh yêu em, bảo bối!”
Đối với chuyện anh thể hiện tình yêu cô không hề cảm thấy lạ lùng, mà chỉ có một chút lo lắng, cô ôm lấy eo anh, khẽ vuốt ve lưng, “Em hiểu, em biết mà.”
“Được rồi, anh phải đi, em nhớ chăm sóc bản thân và cha mẹ thật tốt.” Sở Lăng Xuyên buông Tố Tố ra, xoay người lên xe, anh đá lông nheo theo thói quen với cô rồi nâng cửa kính xe, quay đầu rời đi.
Tố Tố nhìn theo hướng anh rời đi mà ảo não, tâm tình cô vẫn bị Thẩm Hạo Vũ ảnh hưởng, hơn nữa rõ ràng Sở Lăng Xuyên đã cảm nhận được.
Thử nghĩ một chút mà xem, nếu như chồng mình biết được vợ còn tình cảm với người yêu cũ thì liệu có thể thoải mái được không. Mặc dù anh là một người đàn ông không hay để ý nhưng chắc chắn sẽ có khó chịu, không an lòng, huống chi anh lại còn yêu cô.
“Xin lỗi, Sở Lăng Xuyên.” Tố Tố khẽ lẩm bẩm, rồi thở dài xoay người vào trong, cô phải điều chỉnh cảm xúc của mình thật tốt.
An Quốc Đống nghỉ ngơi tại bệnh viện một ngày rồi về nhà, gãy xương cần nghỉ ngơi từ từ thì mới có thể hồi phục được. Tố Tố và Lý Nguyệt Hương phải chú ý chăm sóc thật tốt cho ông.
Ban ngày là Lý Nguyệt Hương chăm sóc, sau khi Tố Tố tan việc cô sẽ giúp một tay. Mặc dù bà không nói gì, nhưng Tố Tố nhìn ra được sự lo lắng, buồn phiền của bà dành cho ba.
Hai mẹ con đều sợ, may An Quốc Đống ở hiền gặp lành, mặc dù bị thương nhưng tối thiểu còn có thể bình phục hẳn, người một nhà có thể ở chung một chỗ.
Về chuyện của Thẩm Hạo Vũ và Tố Tố, An Quốc Đống biết chút ít nhưng không nói rõ, dù sao sự kiện bắt cóc kia liên hệ rất dễ đến anh ta. Mọi người trong nhà cũng không muốn đề cập đến, dù sao thì Tố Tố cũng đã kết hôn.
Bây giờ rốt cuộc Tố Tố cũng hiểu được, Thẩm Hạo Vũ là người nằm vùng, chỉ vì công việc mà anh mới đi chung với Lôi ca, bây giờ vụ án được phá rồi mới khôi phục thân phận thực sự. +dien+dan...lqdd/
Tố Tố biết những điều này trong lòng không biết là tư vị gì, phức tạp không nói ra được, cô chờ đợi bốn năm, có lẽ anh phải thi hành nhiệm vụ, có lẽ mỗi ngày phải trải qua thời khắc giữa sống và chết
Tâm tình cô rất mâu thuẫn, Tố Tố phải buộc mình không suy nghĩ thêm nữa, nhưng có một số việc, có một số người, không phải không để ý, không suy nghĩ mà có thể được.
Triệu Đình Phương và Sở Vệ Bình biết được An Quốc Đống bị thương nên xế chiều đến nhà thăm, lại vừa khéo lúc Tố Tố tan sở trở về.
Cô chỉ chào hỏi xong đi thẳng vào nhà vệ sinh, có lẽ buổi trưa cô ăn đồ gì đó bị hỏng nên có chút đau bụng, nhưng bởi vì sợ có em bé nên không dám uống thuốc, dù sao cũng không nghiêm trọng lắm, có lẽ sẽ tự khỏi.
Lúc Triệu Đình Phương và Sở Vệ Bình ra về, Tố Tố cũng xuống đưa tiễn, hai vị trưởng bối thấy sắc mặt của cô có chút không đúng nên cũng biểu lộ quan tâm, Triệu Đình Phương hỏi cô: “Thế nào rồi, không có sao chứ?”
Tố Tố lắc đầu: “Mẹ, không có chuyện gì, có lẽ buổi trưa con ăn phải đồ có vấn đề, con uống chút nước nóng là khỏi rồi, mẹ đừng lo lắng.”
Triệu Đình Phương suy nghĩ một chút rồi nói: “Bên ngoài thức ăn không sạch sẽ, như vậy đi, về sau buổi trưa mẹ đưa cơm cho con nhé.”
Tố Tố nghe xong có cảm giác thụ sủng nhược kinh, cô xấu hổ xua tay: “Mẹ, như vậy sao được, thật không cần, về sau con chú ý là được.”
Nhưng bà mẹ chồng cô cũng rất cố chấp, “Chuyện con và Lăng Xuyên muốn có đứa bé phải chú ý một chút nữa mới được, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, đừng trách mẹ nói thẳng, mẹ cũng là vì tương lai của cháu trai mẹ mà suy tính, con cũng đừng từ chối.”
Triệu Đình Phương nói như vậy thì Tố Tố làm sao có thể từ chối được nữa, hơn nữa còn có áp lực, con trai… Cháu gái thì làm thế nào, cô phải nghĩ biện pháp làm thay đổi suy nghĩ của mẹ chồng mới được.
Chuyện đưa cơm được quyết định như vậy, thật ra thì Tố Tố thực sự băn khoăn việc Triệu Đình Phương phải ngày ngày mang cơm cho mình, nếu như bây giờ không thuyết phục được thì cứ để cho bà làm, sau đó mới thực hiện công tác tư tưởng dần dần. ^diedann'''leqd?
Triệu Đình Phương nói là làm, ngày hôm sau liền dặn người giúp việc làm cơm trưa mang cho Tố Tố, người giúp việc cũ đã xin nghỉ việc rồi, còn người mới là một bà con nhà nhà Triệu Đình Phương, đã hơn 40 tuổi, giọng nói đậm khẩu âm quê quán, tên là Vương Thúy Phần, gọi Triệu Đình Phương là chị.
Trong lúc đang nấu, Triệu Đình Phương vào xem, chỉ thấy Vương Thúy Phần bỏ vào trong nồi canh vài thứ gì đó, bà căng thẳng hỏi: “Thúy Phần, em cho gì vào bên trong vậy?”
Vậy mà Vương Thúy Phần không chút chột dạ và khẩn trương, ngược lại mặt còn hả hê nói: “A, chị, em thả vài món đồ bổ.”
Triệu Đình Phương nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Rốt cuộc là thứ gì, đừng bỏ những đồ kia lung tung vào đồ ăn, lỡ may có vấn đề thì sao?”
“Chị à, em biết tâm tư của chị, vẫn muốn ôm cháu trai. Chị xem em cũng không phải người xấu, tuyệt đối sẽ không hại người, đây chính là bí truyền, phụ nữ ăn vào trước khi mang thai có thể sinh con, canh này làm cho vợ Lăng Xuyên, chỉ cần uống đảm bảo có thể sinh đứa bé mập mạp.”
Triệu Đình Phương nghe xong lại đau đầu, mặc dù bà rất muốn cháu trai, nhưng cũng không tin loại đồ này, “Thúy Phần, loại thực phẩm này đều là lừa người, về sau chị không đồng ý đừng có cho bừa vào, lại nói không nhất thiết là cháu trai.”
“Chị, chị cũng không cần gạt em, hôm trước em nghe chị nói chuyện với anh rể rồi.”
Triệu Đình Phương có chút không vui: “Em nghe lén vợ chồng chị nói chuyện?”
Vương Thúy Phần trái lại rất nhiệt tình: “Là trong lúc vô tình em nghe được thôi. Em đây cũng là vì chị mà suy nghĩ không phải sao. Không phải chị nói Lăng Xuyên là sĩ quan nên chỉ có thể sinh một, nếu như sinh cháu gái thì nhà họ Sở có thể tuyệt hậu.
Chị yên tâm, phụ nữ ở quê ăn cái này rất nhiều, dù sao cũng không ảnh hưởng đến cơ thể, thử một chút cũng không sao.”
“Nhưng….” Triệu Đình Phương còn muốn nói điều gì nhưng Vương Thúy Phần đã cho canh vào hộp giữ nhiệt rồi đậy kín lại: “Chị cứ nghe em tuyệt đối không sai, đây chính là hy vọng để chị có thể ôm cháu trai.”
Tâm tình khát vọng muốn có cháu trai cuối cùng khiến Triệu Đình Phương ngầm cho phép.
Những ngày kế tiếp, cơm trưa đều là mẹ chồng hoặc là người giúp việc mang đến, Tố Tố thật sự rất ngại, cô đã cự tuyệt mấy lần nhưng Triệu Đình Phương vẫn như cũ, cô chỉ có thể nhận sự quan tâm của bà một cách thấp thỏm, cô nghĩ đợi vết thương của ba mình khỏi hẳn phải hiếu kính với mẹ chồng.
Tố Tố phát hiện, kể từ sau khi cô gặp Thẩm Hạo Vũ, Sở Lăng Xuyên đều rất chịu khó gọi điện cho cô hằng ngày, thậm chí một ngày vài lần.
Mỗi lần gọi điện đều hỏi cô ăn có được không, ngủ có ngon không, tâm tình có tốt không, chân của ba cô đã tốt lên chưa, thân thể mẹ cô thế nào và chuyện cô với Triệu Đình Phương có gì không, một đống vấn đề như thế.
Hai người đều nói toàn chuyện vụn vặt trong cuộc sống, nhưng lại thể hiện sự quan tâm và nhớ nhung lẫn nhau.
Hôm nay cũng như thế, Sở Lăng Xuyên gọi đến đúng lúc Tố Tố tan việc, vừa mới nghe điện thoại anh đã hỏi: “Bảo bối, vết thương của ba khôi phục như thế nào rồi?”
Tố Tố cười yếu ớt: “Vết thương cũng từ từ khôi phục, nhưng tinh thần của ba không tệ lắm.