Editor: Uyên Xưn
=== ====== ===
Muốn chung sống hòa thuận, không phải ai cũng có thể định đoạt, đái khái Triệu Đình Phương còn chưa biết, đứa bé mang họ An, nếu không không biết tình huống sẽ thế nào, “Mẹ, nghỉ ngơi đi, chuyện này, con sẽ cân nhắc.”
“Tố Tố!”
Triệu Đình Phương sợ Tố Tố cúp điện thoại, vội vàng nói, “Dù có thế nào, tôi cũng không đồng ý hai đứa ly hôn, nếu như nhất định muốn ly hôn, đứa bé sẽ thuộc quyền nuôi dưỡng của Lăng Xuyên.”
Lời của bà thành công kích thích Tố Tố, chuyện gì đây, thân là bà nội của đứa bé, coi như cô không nói cho bọn họ sự tồn tại của đứa bé, vậy mà đến tận giờ phút này bọn họ mới biết, có thế thấy họ quan tâm vợ của Lăng Xuyên như thế nào.
Mà giờ phút này, biết đứa bé tồn tại, tới nói xin lỗi cô, kể lể chuyện xưa chỉ là hiểu lầm, được, lời xin lỗi cô tiếp nhận, dù sao tất cả đều là chuyện đã qua, nhưng mà, mục đích thì sao, bây giờ bảo cô ly hôn thì phải buông tha đứa bé ư?
Tại sao?
Người nhà họ Sở quả nhiên ngang ngược.
Tố Tố tức giận không nói nên lời, chỉ dùng sức nắm chặt điện thoại, lựa chọn cúp máy.
Cô không muốn nói những lời đả thương người trong lúc tức giận, dù sao thân thể bà không tốt, cô cũng không muốn bà lại xảy ra chuyện gì.
Nhưng sau khi cúp máy, Triệu Đình Phương lại gọi điện lại, cô vốn không muốn nhận, nhưng cô biết, chuyện đứa nhỏ nhất định phải nói rõ ràng.
Cho nên, sau khi do dự, cô lựa chọn nghe máy, cô nói thẳng: “Đứa bé là của con, cho nên vô luận thế nào, con sẽ không từ bỏ, hơn nữa, đứa bé chưa đầy hai tuổi, sau khi ly hôn vẫn phải theo con, bà muốn làm bà nội đứa bé….không xứng!”
Triệu Đình Phương nghẹn một chút, “Mặc kệ có xứng hay không, cái này không quan trọng. Luật pháp, tôi hiểu, chỉ là tôi tốt bụng nhắc nhở cô, nếu như Sở Lăng Xuyên đồng ý ly hôn, tôi có liều cả cái mạng già này, cũng sẽ khiến nó đồng ý, còn đứa bé đã hai tuổi, không nhất định cô phải nuôi.”
Đúng là bà già ngang ngược, Tố Tố có giận mà không phát ra được, quả thật, nếu Sở Lăng Xuyên không ly hôn, cô cũng hết cách, sau khi đứa bé hai tuổi quả thật không có lợi cho cô tranh giành quyền nuôi dưỡng.
Hơn nữa, cô cũng không muốn tranh giành con của hai người trên tòa án, đối với đứa bé, đó là một loại tổn thương.
Nhưng đây không phải là trọng yếu, thật ra thì chủ yếu do Sở Lăng Xuyên không đồng ý ly hôn, bà lão này lo rảnh rỗi cái gì?
Trong lúc Tố Tố đang suy nghĩ, giọng nói của Triệu Đình Phương tiếp tục vang lên qua điện thoại, “Người trẻ tuổi, có sức khỏe, năm nay có điều động giáo viên, có lẽ, cô có thể đi.”
Chết tiệt! Đây là uy hiếp cô ư?
Với thân phận, địa vị của Triệu Đình Phương và Sở Vệ Bình, quan hệ giao thiệp vẫn có, cộng thêm thân phận của Sở Việt Dương, muốn luân chuyển giáo viên, chỉ sợ là chuyện dễ dàng.
Luân chuyển giáo viên, cô không sợ, cũng không ngại, nhưng cô sợ mình xa bảo bảo, bởi vì cô đi dạy xa, không thể dẫn thêm đứa bé, cũng không thể cự tuyệt sự an bài của bộ giáo dục.
Cô đi một hai năm, như vậy không có cách nào chăm sóc cho bảo bảo, nếu như đến lúc đó, Sở Lăng Xuyên muốn đoạt quyền nuôi dưỡng, cô chắc chắn không thể thắng.
Lúc này Triệu Đình Phương lại nói tiếp: “Tôi nói những thứ này, không phải muốn cô từ bỏ đứa bé, chỉ là muốn cô hiểu, nếu như cô nhất định muốn ly hôn, vì đứa bé, vì Lăng Xuyên, tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào.
Đây là dự tính xấu nhất, cho nên, mẹ hy vọng con suy nghĩ thật kĩ, dù sao, Lăng Xuyên vẫn còn yêu con, yêu đứa bé.
Còn về phần mẹ….Có thể là nguyên nhân quan trọng khiến con không thể tiếp nhận thằng bé, nhưng người con chung sống cả đời là Lăng Xuyên, mẹ đã già, có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Tố Tố, con làm lành với thằng bé đi, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người. Mẹ đã già, cũng không có sức để quản các con, về phần đứa bé, nếu con đồng ý mang nó đến chơi thì tốt, còn không thì mẹ cũng không miễn cưỡng.”
“Chuyển giáo viên, được, vậy con mang đứa bé đi theo, tùy mẹ thôi.” Tố Tố nói xong trực tiếp cúp máy, tức giận đến phát run, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được, cô để điện thoại lên giường, đi ra khỏi phòng ngủ.
Lúc này, Sở Lăng Xuyên đang cõng Tiểu Bao, Tố Tố đi tới, kéo bả vai anh, “Anh, theo tôi ra ngoài.”
Tố Tố nói xong lập tức đi khỏi, Sở Lăng Xuyên căng thẳng, đặt Tiểu Bao lên ghế sofa, rồi đi sau cô, không phải cô tức giận vì chuyện ban ngày chứ?
Ba mẹ An liếc mắt nhìn nhau, không nói gì, tiếp tục xem ti vi, còn Tiểu Bao chạy lại chỗ ba An, chỉ ra cửa, ý hỏi ông là mũ mũ và mẹ đi đâu vậy.
Ba An ôm lấy Tiểu Bao, nói cho cu cậu biết hai người đi nói chuyện rồi, Tiểu Bao cũng không náo, ngoan ngoãn nằm trong ngực ông, chờ mũ mũ và mẹ trở về.
uyenxun
Tố Tố cùng sở lăng Xuyên đến tiểu khu tập thể dục, hai người cũng không nói chuyện, cho đến đi tới cạnh xích đu, mới dừng lại, đối mặt nhau.
“Sở Lăng Xuyên, chúng ta có thể tiếp tục.”
Cô chính là muốn nhìn một chút, nếu Sở Lăng Xuyên biết việc làm của mẹ mình, liệu còn kiên trì không ly hôn hay không?
Lấy hiểu biết của cô về anh, cô đoán, anh sẽ buông tay, cho nên, cô mới nói như vậy.
Mắt Sở Lăng Xuyên sáng lên, tiếp theo lại lo lắng, Tố Tố đột nhiên thay đổi có chút kì lạ, cộng thêm vẻ mặt của cô, anh càng xác định, đây không phải là lời thật lòng.
“Em làm sao vậy, anh muốn biết nguyên nhân thay đổi.”
“Tôi thế nào? Nguyên nhân?” Tố Tố nhớ tới lời nói của Triệu Đình Phương lại tức giận.
“Anh nên cảm ơn mình có một người mẹ lợi hại. Vừa uy hiếp vừa dụ dỗ. Nếu như anh không chịu ly hôn, có phải mẹ anh định lấy cái chết để uy hiếp hay không?”
Sở Lăng Xuyên vừa nghe liền biết đại sự không ổn, mới vừa rồi cô nghe điện thoại trong phòng ngủ, chẳng lẽ là của mẹ anh. Anh vội vàng tỏ thái độ: “Điều này liên quan gì đến mẹ anh, anh không ly hôn, là bởi vì anh yêu em, em hiểu chưa?”
“Tôi không hiểu rõ?” Tố Tố gầm lên, tích tụ trong lòng do Triệu Đình Phương và Tô Tuệ Vân bộc phát, “Anh yêu tôi…..Không phải anh tin tưởng lời của người nhà, tin tôi phản bội anh, đổ hết tội lỗi về bệnh tình của mẹ mình lên đầu tôi hay sao, còn trở về hưng sư vấn tội cơ mà, thậm chí không thèm nói một tiếng đã đi biền biệt hai năm.
Anh hoài nghi tôi….người nhà anh, cũng hoài nghi tôi, thậm chí ngay cả tài xế cũng nói tôi vụng trộm.
Tốt, các người đã hoài nghi, không tin tưởng, tại sao còn muốn đi tranh đứa bé, không sợ đứa bé là của người khác sao? lewuydonn-diendan Có phải anh nên đi làm xét nghiệm ADN hay không, làm rõ ràng một chút, đứa bé có phải là của mình hay không?”
Sở Lăng Xuyên hốt hoảng, anh không nghe được thêm nữa, anh ôm Tố Tố đang kích động vào ngực, thân thể cô hơi run run, một tay khác của anh giữ lấy gáy cô, hôn xuống.
Bị hôn bất thình lình khiến Tố Tố không kịp chuẩn bị, nụ hôn của anh rơi xuống như bão tố. Khí tức phái nam quen thuộc cơ hồ khiến cô muốn ngất xỉu, đầu óc trống rỗng, mất đi phản ứng.
Nhưng rất nhanh, cô đã tỉnh táo lại, hai tay chống cự vào lồng ngực anh, cự tuyệt nụ hôn của anh, nhưng mà, cái ôm của anh giống như tường đồng vách sắt bao quanh, khiến cô vô lực tránh thoát.
Môi anh khẽ mút đôi môi mềm mại, đỏ mọng của cô, mùi vị quen thuộc, khát vọng đụng chạm, cô giãy dụa cũng không thể khiến anh buông tha, mà nụ hôn lại càng sâu hơn. Lưỡi cường thế xâm nhập, giống như muốn đem cô cắn nuốt.
Hô hấp Tố Tố nhanh chóng bị đoạt, cơ hồ hít thở không thông, cũng không có cách nào nhúc nhích, cô bắt đầu đạp chân lung tung, phản kháng, hai người cứ vậy dây dưa, không biết người nào vấp người nào, thân thể Sở Lăng Xuyên ngã xuống xích đu cách đó không xa.
Một khắc ngã xuống kia, anh vẫn không buông Tố Tố ra, nhưng cái ôm đã bớt chặt, Tố Tố muốn đứng dậy rời đi, anh lại lật ngược người, thuận thế đè cô ở phía dưới.
Ánh mắt của cô mê ly, kèm theo tức giận nhìn anh, đôi tay giãy dụa bị anh giữ chặt ở hai bên, tư thế mập mờ, cường thế khiến cô không cách nào phản kháng.
Cô muốn mắng chửi người, ngay lập tức, môi anh đã chặn lại cực kì chặt chẽ, thậm chí lưỡi cũng chui vào trong miệng cô, thân thể cao lớn đè lên người cô không một kẽ hở.
Dưới tình thế cấp bách cô đã cắn đầu lưỡi anh, cắn môi anh, nhưng anh vẫn không chịu lùi bước, hôn đến khi hít thở không thông, môi anh mới dời đi, rơi vào trên mặt cô, sau đó hôn từng chút một, rơi xuống vành tai cô, cuối cùng hôn lên hõm cổ cô.
Không biết Tố Tố có phản ứng đối với cái hôn của anh hay không, nhưng giờ phút này, anh lại có phản ứng, một tay anh thậm chí còn rơi trên bầu ngực no tròn của cô.
Tiếp tục nữa, anh sợ mình không khống chế nổi mà muốn cô ngay tại đây, cuối cùng anh cứng rắn áp chế dục vọng, dừng hôn, thả lỏng người.
Tố Tố dùng hết sức đẩy anh ra, thân thể anh phối hợp ngã xuống bãi cỏ bên người cô.
Tố Tố thở hổn hển, đứng dậy, giờ phút này, cô không biết bản thân mình thẹn thùng hay là tức giận, luống cuống tay chân chỉnh sửa lại quần áo đã nhàu nhĩ, nhìn Sở Lăng Xuyên đang nằm trên cỏ, cô gầm lên.
“Sở Lăng Xuyên, anh…..anh….về sau muốn gặp Tiểu Bao phải được sự đồng ý của tôi, còn nữa, chưa có sự cho phép của tôi, không cho phép anh vào nhà nửa bước.”
Tố Tố nói xong xoay người chạy đi. Sở Lăng Xuyên thở hổn hển, nhìn trời, sau đó đứng dậy, dõi theo bóng dáng của Tố Tố đang chạy trối chết, không nhịn được gõ đầu mình.
Thật là họa vô đơn chí! Mới vừa xui xẻo gặp phải Tô Tuệ Vân, bây giờ lại đến mẹ ruột dính vào, thật khiến cho anh đau đầu nhức óc!