Tố Tố rất thích chú chó này, nhưng mà cô đối với loài chó không tìm hiểu nên không biết là giống gì, lúc cùng chia sẻ với ba mẹ kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) này thì từ trong miệng ba ba biết được, đây là một chú cho Labrador, có màu vàng, đoán chừng mới vừa đủ một tháng tuổi, nét mặt đặc biệt vô tội, rất đáng yêu.
Sau khi kích động, Tố Tố gửi tin nhắn cho Sở Lăng Xuyên, cảm ơn anh đã tặng quà, cô rất thích. Với lại ba mẹ đối với tiểu tử này rất yêu thích, mua sửa bột dùng riêng cho chó, còn mua cả chuồng chó.
Tố Tố phải đi làm, thực ra không có nhiều thời gian để nuôi chó, cho nên hầu hết thời gian đều nhất định muốn thoát chú chó khỏi sự chăm sóc của mẹ. Lý Nguyệt Hương bởi vì liên quan tới cơ thể nên đã nghỉ việc, ở nhà rảnh rối cũng không có việc gì làm, nuôi chó đúng là trúng tâm ý.
Tiết thanh minh, Tố Tố có ba ngày nghỉ, Sở Lăng Xuyên muốn nàng đến doanh trại thăm hắn. Tiết thanh minh đến thăm chồng, không quá đặc biệt, cô cảm thấy không may cho nên Tố Tố quả quyết từ chối.
Ngày nghỉ ngoài việc thăm mộ người thân đã mất ra, ở trong nhà cùng mẹ học hỏi cách nuôi chó như thế nào, còn đặt một cái tên rất sốc cho chú chó, kêu “Soái Ca“. Soái Ca dường như không quá thích cái ổ nhỏ của nó, trái lại thích dép lê bông của Tố Tố, luôn ngậm dép lê của cô đặt ở một chỗ rồi nằm sấp lên trên mà ngủ.
Sau khi bị phát hiện thì liền ngẩng đầu, dùng ánh mắt to tròn thực vô tội nhìn Tố Tố. Khi Tố Tố ngồi xổm xuống sờ người nó, tiểu tử kia liền dùng đầu lưỡi liếm tay nàng vô cùng thân thiết, sau đó tiếp tục nằm sấp ngủ.
Ngày nghỉ trôi qua, Tố Tố lại bắt đầu đi làm, lúc giữa trưa, Sở Lăng Xuyên gọi tới điện thoại, hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát, sau đó Sở Lăng Xuyên ở đầu dây bên kia nói có việc liền vội vàng cúp máy.
Tố Tố vài ngày rồi không về tân phòng (phòng tân hôn), hôm nay định sau khi hết giờ làm thì về tân phòng (phòng tân hôn), không về nhà mẹ đẻ. Đến thời gian tan tầm, trước tiên Tố Tố gọi điện thoại về nhà, báo cho ba mẹ sẽ không về, sau đó ân cần hỏi thăm sức khỏe Soái Ca nhà cô, lúc này mới tắt điện thoại.
Đi nhờ xe trở lại trạm xe gần tân phòng (phòng tân hôn) tiểu khu, lúc xuống xe đi về phía tiểu khu thì di dộng vang lên, Tố Tố lấy di động ra liền thấy là Hàm Hàm gọi tới, trong lòng đoán nhất định là hẹn cô đi chơi.
Lời nói còn chưa nói được thì bên kia Hàm Hàm đã lớn tiếng dọa người : “An Nhược Tố, hôm nay muộn hoạt động tập thể, đừng nói là cậu lại có chuyện ?”
Tố Tố nghĩ một chút rồi nói : “Hôm nay ngược lại không có việc gì cả, ở đâu vậy, mình về nhà trước một chuyến, các cậu đi trước đi, lát nữa mình đi tìm các cậu.”
“Gặp ở chỗ cũ, mình cúp máy trước, phải xuống xe.” Hàm Hàm nói lưu loát rõ ràng xong cúp điện thoại, Tố Tố cười cười cất điện thoại đi, khi tiếp tục đi tiếp thì cảm thấy có điểm là lạ, hình như có người đi theo nàng.
Thời gian này quá lo lắng đề phòng, khi nào thì đến đỉnh điểm đây ?Tố Tố trong lòng hoảng sợ cũng cố ý thả chậm bước chân, sau khi nghe được tiếng bước chân đằng sau thả chậm, cô lại bước nhanh, người phía sau hình như cũng đi nhanh.
Không được, việc này phải giải quyết.
Tố Tố nhớ tới vài thứ Sở Lăng Xuyên mua cho nàng, nảy ra sáng kiến, sau đó ngồi xổm người xuống, giả vở dây giày đang tuột ra, buộc lại dây giày, thực ra một bàn tay đã móc trong túi lấy ra bình xịt cay, hơi hơi nghiêng đầu, cảm giác người phía sau đên gần chỗ nàng, Tố Tố xoay người một cái, giơ tay phun bình xịt cay vào người đó.
Khi phun, Tố Tố rất dũng cảm, sau khi phun Tố Tố có chút sợ, lui về phía sau vài bước, tim đập nhanh nhìn người đó, chỉ thấy một nam nhân mặc tây trang ngồi chổm hổm trên mặt đất, một vẻ mặt rất thống khổ.
Khi Tố Tố muốn báo cảnh sát thì chỉ nghe nam nhân kia kêu : “Chị, chị dâu, người quá độc ác.”
“Minh Thành ?” Tố Tố 囧 rồi, lỡ tay làm thương người một nhà.
Thiệu Minh Thành, cái nam nhân từng bị Tiểu Nhiên cường hôn, cũng là một trong bạn của chú rể khi nàng cùng Sở Lăng Xuyên kết hôn. Vì sao cậu ta xuất hiện ở nơi này tạm thời không đề cập đến, trước tiên phải giúp cậu giảm bớt đau đớn đã.
Mua một lọ nước khoáng để cho cậu rửa mắt, lại đi hiệu thước gần đó mua thuốc nhỏ mắt, giằng co nửa giờ, lúc này Thiệu Minh Thành mới trở lại bình thường, Tố Tố cảm thấy thật ngại quá, nhưng cũng cảm thấy kỳ quái trước sự xuất hiện của cậu, liền hỏi :“Như thế nào cậu lại ở chỗ này, tôi đã nghĩ cậu là người xấu.”
Thiệu Minh Thành xoa hai con mắt nói :“Xuyên nói chị gần đây gặp phải người xấu nên lo lắng, để cho em lặng lẽ đi theo sau chị nhìn xem người nào hay đi theo chị, nếu gặp thuận tiện bắt đưa cho dồn cảnh sát.”
Thì ra là thế, nhưng mà người ta có ý tốt, lại làm cô tưởng mà gắn mác cho họ chịu tội người xấu này, thật sự là vô cùng áy náy, đang muốn nói thật có lỗi thi di động lại vang lên, chắc là Tiểu Nhiên gọi tới, thúc giục cô nhanh tới, ghét bỏ cô chậm chạp.
Lúc này Tố Tố liên tục nói sẽ tới, sau đó tắt máy, Thiệu Minh Thành vừa nhỏ một giọt thuốc nhỏ mắt, sau hỏi Tố Tố : “Chị dâu nếu muốn đi đâu, xe em ở gần đây, đúng lúc đưa chị đến đó.”
“Không cần làm phiền đâu.”
“Chị dâu,em với Xuyên tử là anh em tốt, chị liền coi em như em trai tốt là được, đừng sáo với em.”
Thiệu Minh Thành nói như vậy, Tố Tố thấy lại từ chối cũng không tốt, liền nhờ Thiệu Minh Thành đưa cô tới chỗ nhà hàng món cay Tứ Xuyên cùng Tiểu Nhiên mọi người tụ họp, Thiệu Minh Thành vừa nghe cô muốn đi chỗ đó, nhịn không được nhớ tới một màn lần đầu gặp Tố Tố kia, cũng nhớ tới người từng cường hôn cậu Mạc Tiểu Nhiên.
Bất tri bất giác đã đến nơi, khi Tố Tố định xuống xe thì nhìn về phía Thiệu Minh Thành, “Minh Thành, em còn chưa có ăn cơm đi, xuống xe cùng nhau ăn đi.”
Thực ra trong lòng Thiệu Minh Thành là muốn đi, cậu nghĩ, Tố Tố hẹn ngày hôm nay gặp mọi người, không chừng còn Mạc Tiểu Nhiên kia cũng có tới, cậu rất muốn nhìn thấy cô, tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại từ chối :“Chị dâu, đều là bằng hữu của chị, em đi cũng không thích hợp.”
“À, đều là người quen biết, xuống xe đi.”
“Vậy thôi được.”
Thiệu Minh Thành cùng Tố Tố xuống xe, vào nhà hàng món cay Tứ Xuyên, đi tới phòng Mạc Tiểu Nhiên mọi người đang ở. Mạc Tiểu Nhiên và Hàm Hàm nhìn Tố Tố đến cùng Thiệu Minh Thành thì liền tương đối khó hiểu.
Nhưng mà mọi người thực sự cũng đều là người quen, không nói lần đầu tiên gặp còn là ở nơi này, khi Tố Tố kết hôn cũng có gặp qua, Mặc Tiểu Nhiên nhíu mày nhìn Thiệu Minh Thành, không khách khí hỏi : “Tố Tố, làm sao anh ta lại đến đây ?”
“Chuyện này nói ra thì dài lắm, rất quanh co ly kỳ, mình ngồi xuống trước rồi chậm rãi nói.” Tố Tố nói xong cũng gọi Thiệu Minh Thành ngồi xuống, sau đó chính mình ngồi bên cạnh Hàm Hàm, thao thao bất tuyệt kể sự tình từ đầu đến cuối một lần.
Thiệu Minh Thành cảm thấy rất xấu hổ, Mạc Tiểu Nhiên và Hàm Hàm thì lại cười không kiêng nể gì cả, sau khi cười xong, cũng vì lo lắng Tố Tố, Mạc Tiểu Nhiên lắc lắc đầu, vẻ mặt lo lắng nói : “Tố Tố, cậu nói nói lúc đó không có việc gì, về sau thì như thế nào, trừ phi bắt được kẻ theo dõi điên cuồng đó.”
Tố Tố ngược lại cũng không nghĩ đến, sợ hãi cũng sợ hãi qua, lúc này nhưng lại rất bình tĩnh : “Có lẽ là mình quá nhạy cảm, hoặc ngày đó nói không chừng người nọ chính là một con quỷ sai đi nhầm cửa.”
Hàm Hàm lại cười hì hì nói : “Tố Tố à, nam nhân nhà cậu đối với cũng không phải giống như để ý, cậu xem đi, lo lắng cho cậu còn phái cả hộ vệ đến bảo vệ cậu, thật sự là nam nhân tốt nha !”
Mạc Tiểu Nhiên cũng không khách khí nói : “Mình nghĩ là nam nhân ngốc nghếch, sau đó lại phái người ngu ngốc nhất bảo vệ Tố Tố, kẻ theo dõi điên cuồng kia còn chưa bắt được, trái lại chính mình bị đánh, hộ vệ này cũng quá vô dụng.”
Tố Tố không phúc hậu cười, Hàm Hàm hòa giải : “Tiểu Nhiên, cậu nói như vậy không đúng rồi, mặc kệ như thế nào, không có công lao cũng có khổ lao mà. Lát nữa đồ ăn đưa lên thì ăn nhiều một chút nhé.”
Hảo nam cùng nữ đấu, Thiệu Minh Thành liếc mắt nhìn Mạc Tiểu Nhiên, lựa chọn im lặng.