Tuy hai người vội vàng đi nhưng tốc độ đi vẫn chầm chậm, hết giờ làm trong bệnh viện nên mọi người cũng đã tan ca, chỉ có thể đến đây vào sáng sớm ngày mai thôi. Hai người nắm tay nhau, ủ rũ đi ra từ bên trong mang theo bộ dáng giống như vừa bị đánh xong.
Sở Lăng Xuyên quay đầu, nhìn bộ dáng ủ rũ đang cúi đầu thấp sắp chạm ngực Tố Tố một chút, anh đứng thẳng lưng, vươn cánh tay nắm bả vai cô : “Bảo bối, tâm tình của em không tốt sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới tiểu Xuyên nhỏ trong bụng em, em có thể vui lên chút hay không?”
Tố Tố ngẩng đầu, nhìn anh mà ỉu xìu nói : “Nhưng. . . . . .”
Sở Lăng Xuyên cắt đứt lời nói của Tố Tố, nghiêm túc nói : “Không nhưng nhị gì hết. An Nhược Tố, tiểu Xuyên nhỏ ở trong bụng em một ngày thì chúng ta phải thật vui mừng trải qua mỗi ngày đó, để cho con có thể cảm nhận được chúng ta bởi vì con xuất hiện mà vui sướng, nghe rõ hay không !”
“Nhưng trên ảnh siêu âm thì đứa bé vẫn chỉ là một chấm nhỏ, có thể cảm nhận được sao ?” Tố Tố biết anh là đang dỗ cô vui vẻ nhưng thật ra thì so với cô còn lo lắng hơn đi, chỉ cần nghĩ một chút là cô biết. Lúc đó tâm trạng anh quả thực rất vui vẻ, nhưng mà hiện tại lại mang dáng vẻ lo lắng và bất an. Ài, thực sự thay đổi rất nhanh.
Sở Lăng Xuyên giả vờ tức giận, đưa tay khác lên nhéo cái mũi của cô : “Anh nói có thể là có thể. Vợ, nhanh cười với anh một cái, nếu không thì anh sẽ dùng hình.
“Nói bao nhiêu lần rồi, em không bán nụ cười, a. . . Ha ha. . . .” Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên cù léc, muốn tránh khỏi bàn tay anh nhưng lại bị anh ôm lấy, đi tới chỗ đỗ xe.
Hai người lên xe, mất mát cùng lo lắng mới vừa rồi hình như vơi đi đáng kể. Đúng vậy, ủ rũ cúi đầu cũng không giải quyết được vấn đề gì, hơn nữa không phải còn chưa đi bác sĩ sao, cũng chưa có kết quả chính thức mà.
Đâu phải là không thể giữ lại tiểu Xuyên nhỏ này đâu.
Hai người ở bên ngoài ăn cơm tối, chỉ là miễn cưỡng ăn, thật ra thì cũng không có khẩu vị gì mà chỉ tùy tiện ăn một chút, sau tính tiền rồi đi thôi. Sở Lăng Xuyên không đưa Tố Tố về nhà mà lại lái xe đến quảng trường.
Thời gian này trời vừa tối, quảng trường đèn đuốc sáng trưng rất đẹp. Giữa quảng trường có một suối phun nước phát ra tiếng nhạc, bây giờ chính là thời điểm tháp suối phun bày ra bộ dáng đẹp nhất của mình cho mọi người chiêm ngưỡng.
Suối phun phản chiếu các loại đèn màu, ánh sáng phản chiếu khiến suối phun trông như tiên cảnh, cực kỳ xinh đẹp. Hoà theo nhịp phun lên xuống của suối cùng với âm nhạc hào hùng đầy khí thế, tâm trạng của Tố Tối cũng tốt hơn hẳn.
Nhìn một lúc, hai người từ từ tản bộ trong sân rộng. Tố Tố không khỏi nhớ lại lần đầu tiên học đi xe đạp, lúc ấy không gian rất tĩnh lặng, bây giờ hồi tưởng lại có chút buồn cười.
Đi tới đi lui thì đến một cái ao gần đó, bên cạnh cái ao có một cây tre và treo một cái chuông đồng, treo rất cao, người bình thường với không tới cho nên nói ai có thể gõ là có thể thực hiện một nguyện vọng.
Lấy cái gì gõ thì đều là mình tự lựa chọn không phân biệt. Với chiều cao của Tố Tố, cho dù có nhảy dựng lên cũng chỉ miễn cưỡng với tới, nàng tìm cây gậy xung quanh, nói lớn: “Em muốn ước nguyện, em muốn ước nguyện.”
“Cái này không phải đơn giản sao.” Sở Lăng Xuyên đứng im, dùng bả vai nâng Tố Tố lên, cô ngồi ở trên bả vai anh, sợ té xuống nên vội vàng đưa tay ôm lấy đầu của anh, “A, anh ôm chắc vào đấy, đừng làm em té xuống.”
Sở Lăng Xuyên nói lời bảo đảm với giọng cực kỳ đáng tin : “Anh ôm chắc rồi. Yên tâm đi.”
Tố Tố đưa tay ra liền dễ dàng gõ được nhưng không vang, đau tay kêu lên “A, lấy cái gì gõ đây?”
Sở Lăng Xuyên cúi đầu thì thấy đôi giày của Tố Tố, liền đưa tay tháo ra, đưa cho Tố Tố: “Dùng sức gõ.”
Tố Tố nhận lấy giày, trợn tròn mắt, dùng giày gõ sao, nhịn không được bật cười, “Sở Lăng Xuyên, anh đừng phá nữa có được không, làm gì có ai dùng giày gõ, có thể đổi cái khác không ?”
“Không cần chú ý nhiều như vậy, không phải có câu chỉ cần thành tâm thì nhất định sẽ được báo đáp sao?”
Tố Tố nghĩ lại thấy cũng đúng nên giơ giày lên, dùng gót giày hung hăng gõ, một tiếng “Ông” liền vang lên.
Anh đặt cô xuống, Tố Tố vứt giày xuống đất rồi xỏ vào, chắp hai tay, bộ dáng thành kính cầu nguyện.
Thực sự trước kia cô đã từng đến nơi này, chỉ là lúc đó theo người khác đến, nguyện vọng của mình cũng không thành sự thật, nhưng là làm ngược lại, cho nên hy vọng lần này sẽ tốt đẹp hơn.
Cô quay đầu nhìn anh, hỏi : “Anh không muốn ước sao ? Anh có muốn em cho mượn giày hay không ?”
“Chính anh cũng có, em mau tránh sang một bên đã.” Sở Lăng Xuyên ngẩng đầu nhìn nhìn chiếc chuông nhỏ kia một chút, ý bảo Tố Tố đứng sang một bên, anh cũng lui về phía sau, khi lùi được khá xa thì liền xông về phía trước, sau đó đá một cước , tiếng “ông..roẹt” vang lên, sau tiếng vang anh vững vàng đứng dưới đất.
Khả năng quả không tệ, nhưng mà tại sao âm thanh lại kỳ lạ như vậy chứ, tiếng “ông” kia là tiếng chuông, còn tiếng “roẹt” kia thì là âm thanh gì vậy ?
Tố Tố nghi ngờ nhìn Sở Lăng Xuyên, vẻ mặt anh lại không được tự nhiên mà vẫy tay với cô, nhìn xung quanh một chút rồi mới nói : “Đừng nhìn nữa, vợ à, ra đây che cho anh đi.”
“Che cho?” Tố Tố đi qua, nhìn Sở Lăng Xuyên từ trên xuống dưới thì mới rốt cuộc hiểu rõ vì sao lại như vậy, hóa ra là quần của người nào đó bị rách rồi.
Cô nhịn không được mà cười một trận, cố ý cúi đầu xem xét chỗ quần bị rách của anh, vẻ mặt của Sở Lăng Xuyên không được tự nhiên. Cô đang nhìn thì anh lại xoay người vòng vòng, chính là không muốn cho cô xem.
Sở Lăng Xuyên không có cách nên liền vươn cánh tay, một tay ôm lấy Tố Tố vào trong ngực mà nói “Đi thôi, ta về nhà.”
Dưới sự che dấu của Tố Tố mà hai người đã đi lên trên xe, Tố Tố cười đến gần như cơ mặt co rút, Sở Lăng Xuyên lại bất đắc dĩ, tức giận lườm cô một cái rồi khởi động xe đi về nhà.
Về đến nhà, sau khi bật đèn lên thì rốt cuộc Tố Tố cũng thấy rõ ràng, đũng quần của Sở Lăng Xuyên bị rách một đường rách rất lớn, đến quần trong màu đen cũng bị lộ ra, lần thứ hai cô lại cười không thở nổi, ngã lên ghế sô pha mà dậy không nổi.
Sở Lăng Xuyên vứt chìa khóa lên bàn, lại thuận tiện nhào về phía Tố Tố, đương nhiên là cực kỳ dịu dàng nhào xuống, ôm cô vào lòng rồi những nụ hôn cũng liền rơi xuống, Tố Tố rốt cuộc cười không nổi rồi.
Đầu lưỡi của anh mạnh mẽ chiếm cứ khoang miệng của cô, quấn quít rồi lại mút, rât lâu sau mới dừng lại, anh buông môi cô ra rồi kéo cô ngồi xuống “Em đi nghỉ ngơi một chút trước đi, anh đi tắm rửa đã.”
Tố Tố gật đầu, Sở Lăng Xuyên đứng dậy đi vào nhà tắm rồi vứt cái quần rách kia xuống đất, sau đó nghênh ngang bước vào buồng vệ sinh, sau đó nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
Sau khi vui vẻ bao nhiêu thì cô đơn bấy nhiêu, cô không biết ngày mai kết quả sẽ là gì, trong bụng cô có tiểu Xuyên nhỏ, không phải sẽ không giữ lại được chứ, nếu không thể được, cảm giác thất vọng cùng mất mát không phải mình cô chịu, mà còn có Sở Lăng Xuyên cùng cha mẹ của anh.
Tố Tố đứng dậy, nhặt cái quần của anh từ trên sàn lên, nhìn tới nhìn lui cũng không có cách sửa được, chỉ có thể vứt đi thôi, cô lục túi, không có thứ gì cả, đành phải vứt nó vào túi nhựa rồi ngày mai mang đi vứt thôi.
Sau khi đánh răng rửa mặt, hai người mới đi ngủ.
Nguyên một đêm, Sở Lăng Xuyên luôn ôm Tố Tố, mà cô thì rúc vào lòng anh ngủ ngon lành, có lẽ là cách xa một tháng nên rất nhớ nhau, đến cả cơ thể cũng muốn ôm nhau.
Sáng ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, Sở Lăng Xuyên đi nấu bữa sáng, gọi Tố Tố đang ngủ nướng dậy đi rửa mặt, hai người cùng ăn bữa sáng, sau khi dọn dẹp xong thì chuẩn bị đi bệnh viện, sau khi mặc quần áo chỉnh tề, vừa bước ra cửa thì Sở Lăng Xuyên nói với Tố Tố: “Bảo Bối, mặc kệ kết quả là gì thì em vẫn phải chuẩn bị tâm lý, nhất định phải dũng cảm đối mặt, có biết không?”
Tố Tố nắm tay anh, gật đầu vẻ đã hiểu, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là vẻ ủ rũ.
Cầm lấy ví và chìa khoá, anh nắm tay cô bước về phía cửa, đúng lúc đó thì chuông cửa lại vang lên, cả hai người nhìn ra, hoá ra người đến là Lý Nguyệt Hương và An Quốc Đống, Sở Lăng Xuyên vội vàng mở cửa, mời cha mẹ vợ vào nhà.
Lý Nguyệt Hương cùng An Quốc Đống vừa bước vào nhà, thì thấy hình như đôi vợ chồng son này muốn đi ra ngoài, sắc mặt hai người cũng không được tốt, nhất là Tố Tố, Lý Nguyệt Hương không kìm được mà hỏi, “Các con muốn ra ngoài sao?”
“Dạ…, dạ.” Tố Tố không biết phải nói với mẹ mình như thế nào nữa.
An Quốc Đống nói: “Đã nhiều ngày không thấy Xuyên Tử, con lại mang thai, mẹ các con sợ con đi lại vất vả nên nhất định muốn đến đây xem. Xuyên Tử, lần này con trở về, sẽ ở lại bao lâu?”
Sở Lăng Xuyên vốn định nói là buổi chiều sẽ rời đi, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời đó trở lại, “Cha mẹ, hai người ngồi đi ạ.”
Sau khi hai vị trưởng bối ngồi xuống, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên mỗi người ngồi một bên, Lý Nguyệt Hương nhìn hai đứa nhỏ vẫn duy trì bộ dáng ủ rũ này, thầm nghĩ nếu biết chuyện Tố Tố có thai thì đáng lẽ phải vui vẻ, tinh thần sảng khoái, tại sao một đứal bày ra vẻ mặt như ăn phải khổ qua, còn một đứa thì đang cố gắng bình tĩnh vậy?
Sở Lăng Xuyên suy nghĩ một chút, việc này vẫn là nên nói với người nhà, huống hồ, cha mẹ vợ cũng đã tới đây rồi, họ cũng có thể hỗ trợ tìm ra cách giải quyết, vừa nghĩ vừa khéo léo nói, “Mẹ. chuyện là như vậy, trước kia Tố Tố bị bệnh, phải châm cứu hai ngày, con và cô ấy sợ việc đó ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng, định đi đến bệnh viện kiểm tra.”
Nhờ những lời của Sở Lăng Xuyên, Lý Nguyệt Hương mới biết trước kia Tố Tố từng đổ bệnh, đứa nhỏ kia dám giấu diếm bà, cũng không hề hé răng với bà nửa lời. Nếu thực sự là như vậy, phần nhiều là đứa nhỏ trong bụng không thể giữ lại được.
Việc mang thai là chuyện vui, tại sao lại biến thành như vậy? Trong lòng bà không khỏi cảm thấy khổ sở, có đứa cháu để bế là việc bà trông mong rất lâu rồi, nhưng lại phát sinh vấn đề như vậy, làm cho người ta vừa mừng vừa lo, không thể quyết định được.
Khi bọn họ đang nói chuyện, chuông cửa lại vang lên lần nữa, người tới không phải ai khác, chính là ba Sở cùng mẹ Sở, hai người họ đều đã quá nhớ Tố Tố, cho nên không ngừng đến thăm.
Ba mẹ Sở đã đến, nhìn thấy hai bên nội ngoại đều ở đây, mọi người đã định ngồi hàn huyên ôn lại chuyện cũ, sau khi biết được chuyện của Tố Tố, tâm trạng đang vui vẻ, lại giống như bị người ta giẫm lên, cao hứng không nổi.
Từ đầu đến giờ Tố Tố vẫn ngồi im không hé răng nửa lời, Sở Lăng Xuyên ngồi bên cạnh cô, nắm tay Tố Tố, hai người im lặng nhìn nhau, trong lòng không ngừng nghĩ, loại chuyện này, bọn họ không thể hiểu được, cũng không biết phải làm như thế nào.
Thật sự, hai người họ đã nghĩ kỹ, đứa nhỏ này, bọn họ muốn, không nỡ mất đi, nếu như vì tương lai mà nhất định phải bỏ, bọn họ không bằng bỏ đi, nhưng mà bỏ đi, tâm lại bắt đầu đau đớn.
Không khí im lặng một lúc lâu, người mở miệng đầu tiên là Triệu Đình Phương, bà nghĩ kỹ một phen, cố gắng khéo léo nói: “Tố Tố, mẹ biết, đây là lần đầu tiên con mang thai, sẽ ôm rất nhiều hy vọng cùng chờ mong. Nhưng mà, con cũng đừng quá đau lòng, con và Xuyên Tử còn trẻ, sau này vẫn có thể có con mà. Ngộ nhỡ con sinh đứa bé ra mà vấn đề, thì đây chính là chuyện cả đời.”
Tố Tố được Sở Lăng Xuyên nắm tay thật chặt, nghe mẹ Sở nói như vậy, cảm giác vấn đề này càng ngày càng nghiêm trọng, một tia hy vọng cũng không có. Hai vợ chồng vẫn không nói chuyện, lặng im nghe trưởng bối thảo luận.
Cuối cùng ý kiến đa phần vẫn là bỏ đứa bé đi, khuyên Tố Tố phá đứa bé, nhưng lại sợ người lạ làm có vấn đề. Sau này chờ cô an dưỡng tốt rồi thì lại có thêm một đứa nữa. Nhưng mà thực sự bọn họ muốn tìm ra phương pháp khác chứ không muốn Tố Tố phải bỏ đứa bé đi.
Cuối cùng Sở Lăng Xuyên cũng lên tiếng, anh muốn mang Tố Tố đi bác sĩ kiểm tra trước đã, rồi mới quyết định bỏ đi hay giữ lại đứa bé này, hiện tại mọi việc chưa rõ, bỏ đi, thật sự không ai nỡ.
Nhất là Sở Lăng Xuyên, anh gần 30 tuổi mớii có tiểu Xuyên nhỏ này, nếu như bỏ đi… Làm sao anh nỡ.
Để các vị trưởng bối ở nhà chờ, Sở Lăng Xuyên lái xe chở Tố Tố đi bệnh viện. Từ lúc đăng kí đến lúc xếp hàng, Tố Tố vẫn như cái đuôi đi theo sau anh, nhìn bóng dáng cao lớn đang bận rộn, cô càng ngày càng hoảng hốt.
Trước kia, cô cũng không mong mình có đứa con này, nhưng khi biết được mình mang thai, cô cảm thấy thực sự rất vui vẻ. Bây giờ, có thể sẽ mất đi tiểu Xuyên nhỏ, cô thật sự rất muốn giữ lại đứa bé này, muốn đến điên cuồng. Tâm của con người thật sự rất kỳ lạ, không phải sao?
Đi tìm bác sĩ, nói chi tiết về tình huống, sau đó cô mới đi siêu âm, còn biết rõ lúc ấy phải dùng thuốc gì. Sở Lăng Xuyên còn gọi điện cho chuyên gia hỏi ngày đó phải dùng thuốc gì, sau đó nói lại với Tố Tố.
Làm xong kiểm tra, xác định được là cô mang thai, người nào đó còn dám quyến rũ Sở Lăng Xuyên một lần, không thể không nói hai người này thật to gan, một lần ở giữa.
Nếu không có việc sinh bệnh của Tố Tố, lần tới bệnh viện này thật sự là vô cùng vui vẻ, nhưng mà bây giờ tâm trạng rất nặng nề.
Tố Tố cầm tờ kiểm tra đi vào phòng khám, mà Sở Lăng Xuyên ở bên ngoài đang lo lắng đợi. Ở nhà các vị trưởng bối cũng đang sốt ruột chờ đợi, gọi vài cuộc điện thoại hỏi thăm tình hình, mà Tố Tố mãi vẫn chưa đi ra.
Chờ đợi mòn mỏi, không thấy người đi ra, Sở Lăng Xuyên như muốn lập tức xông vào đó, ngay lúc anh có ý nghĩ này, Tố Tố cúi gằm đầu xuất hiện, bàn tay nhỏ cầm bệnh án và kết quả kiểm tra.
Tâm Sở Lăng Xuyên trầm xuống. Nhìn bộ dáng này của Tố Tố, anh liền hiểu, cô đang buồn, tiểu Xuyên nhỏ của anh không giữ được, trong lòng đau đớn, nhưng mà không thể biểu hiện ra ngoài, giờ phút này anh là chỗ dựa cho Tố Tố.
Tố Tố như không nhìn thấy anh, bước chân nặng nề tiến đến thang máy, thấy vậy Sở Lăng Xuyên liền vội vàng đuổi theo, không biết cô nhóc kia định đi đâu, là muốn đi làm việc đó sao?
Nhanh chân đuổi theo, một tay nắm chặt lấy tay Tố Tố, tay cô không hề lạnh lẽo mà ngược lại, rất ấm áp, “An Nhược Tố, bác sĩ nói thế nào, mau nói anh nghe, không nói một tiếng, đáng đánh đòn!”
Tố Tố cúi đầu, bả vai run run, giống như đang khóc, tim Sở Lăng Xuyên se lại, vội vàng ôm lấy cô: “Bảo bối, đừng khóc, đừng khóc, nếu khóc anh sẽ lo lắng đó. Sau này chúng ta nhất định sẽ có con mà, ngoan, đừng khóc nữa.”
Tuỳ ý để người nào đó dỗ dành, Tố Tố vùi mặt ở trong lòng anh khóc nức nở không ngừng.
Những người tới khám bệnh, đều chăm chú nhìn bọn họ, cuối cùng, anh phải kéo Tố Tố từ trong ngực mình ra, kéo dãn khoảng cách.
Vươn tay ra, nắm lấy cằm cô, nâng đầu cô lên, thì bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như mặt trời của Tố Tố, đây là quá đau buồn mà cười sao, không thể không lo lắng: “Bảo bối, em đừng doạ anh.”
Tố Tố càng cười tươi, cũng không dám trêu chọc anh nữa, cười hì hì nói: “Sở Lăng Xuyên, anh thật ngốc, bác sĩ nói với em, tiểu Xuyên nhỏ của chúng ta có thể giữ lại được.”
Câu nói của Tố Tố làm Sở Lăng Xuyên sửng sốt, tâm trạng vui mừng như điên, kích động nói to: “Thật sao?”
“Thật, so với việc vàng có giá trị lớn càng thật hơn.” Tố Tố nói xong còn dùng sức gật đầu, Sở Lăng Xuyên liền dùng hai tay ôm cô, không kìm lòng được mà xoay cô mấy vòng, hai người coi mọi người xung quanh là không khí mà vui vẻ cười tươi.
Sau khi cười đủ, anh đặt cô xuống, cô nhóc này lại dùng chiêu cũ lừa anh, anh cứ nghĩ cô khóc, tâm trạng cực kỳ lo lắng, còn cô lại cực kỳ vui vẻ, thật sự là quá đáng.
Bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng cầm gáy cô, hung dữ nói: “An Nhược Tố, em dám làm anh sợ, để xem về nhà anh làm sao trừng trị em.”
“A, bớ người ta, nơi này có người ngược đãi phụ nữ có thai!”