Editor: Uyên Uyên & Thanh Trúc
Sắc mặt của Sở Lăng Xuyên càng ảm đạm hơn, “Có lẽ về sau cũng không còn cơ hội làm, tôi đi đây.” Anh giống như đang nói với chính mình, chào hỏi hai người bạn rồi xoay người, bước nhanh rời đi.
Thiệu Minh Thành nhìn theo bóng lưng Sở Lăng Xuyên, “Nếu như mà tôi nấu cơm cho Tiểu Nhiên liệu cô ấy có cảm động không? Sau đó có cho tôi sờ bụng cô ấy một cái không?”
La Vĩ Khôn không nhịn được lườm Thiệu Minh Thành, thật là, “Nếu như cậu tự mình làm một bữa cơm thịnh soạn thì có lẽ ôm cô ấy ngủ cũng không sao.”
“Bốp” La Vĩ Khôn vỗ bả vai Thiệu Minh Thành một cái, “Anh em tốt, cảm ơn đã nhắc nhở, bây giờ tôi lập tức đi làm, cậu cứ từ từ mà uống...”
Thiệu Minh Thành đi nhanh như cơn gió, La Vĩ Khôn buồn bực, bây giờ ở lại đây một mình làm gì, mấy người này, đi tính tiền vậy.
La Vĩ Khôn vốn định về nhà, nhưng suy nghĩ những chuyện mà Sở Lăng Xuyên và Thiệu Minh Thành làm, anh không thể thua bọn họ được.
Anh gọi điện thoại cho người giúp việc trong nhà làm sẵn một phần cơm để mang đi, hành động quái dị này của anh khiến người giúp việc hết sức buồn bực, tuy nhiên cũng không hỏi nhiều.##di...ennndanlq$n]
Làm xong cơm trưa, đặt cẩn thận vào hộp giữ nhiệt, La Vĩ Khôn trở về đúng lúc rồi cầm đi, anh lái xe đến cổng công ty Hàm Hàm chờ cô.
Chờ đợi có chút nhàm chán, anh nhìn xung quanh lại phát hiện Hàm Hàm đi ra, còn cười vô cùng xán lạn, chẳng lẽ tâm ý tương thông, anh ngồi thẳng người muốn xuống xe, lại có một người đàn ông ở bên ngoài đưa đồ ăn cho Hàm Hàm.
Hàm Hàm vừa nói vừa nhận lấy, hai người còn chọn một ghế đá ở gần đó ngồi xuống.
La Vĩ Khôn nổi giận, người đàn ông này là ai? Người phụ nữ của anh khi nào thì đến phiên người khác đến phục vụ, mẹ nó, hộp giữ nhiệt cũng không thèm cầm, trực tiếp mở cửa xuống xe, đi đến trước mặt Hàm Hàm.
Hàm Hàm đang chuẩn bị ăn thì cảm giác có một bóng đen che khuất, cô ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt như băng bó của La Vĩ Khôn, cô sửng sốt một chút, vì sao anh lại ở đây?
“Sao anh lại đến đây?”
Người đàn ông bên cạnh cũng đứng lên hỏi: “Vị này là?”
La Vĩ Khôn nhíu mày, rất nghiêm túc nói: “Tôi là bạn trai Hàm Hàm, anh là ai?”
Không đợi người đàn ông kia nói chuyện, Hàm Hàm đã trả lời một cách khó chịu: “Anh ấy là bạn tôi, sao nào?”
“Tôi còn có việc đi trước. Hàm Hàm, gần đây dạ dày em không khỏe, đừng ăn lạnh.” Người đàn ông kia rất dịu dàng, còn dặn dò lại hai lần rồi mới xoay người rời đi.
La Vĩ Khôn lập tức giật lấy thức ăn trong tay cô ném vào thùng rác. Hàm Hàm thực sự bị chọc giận rồi, nhưng vẫn bị anh lôi lên xe, cô nổi giận hét lên: “La Vĩ Khôn, anh có ý gì, sao lại ném cơm trưa của tôi! Anh muốn tôi đói chết à?”
“Cơm không thể ăn lung tung có biết không hả?” La Vĩ Khôn giận dữ nói, nhét hộp giữ nhiệt vào tay cô, “Ăn đi, mang cho em, là đồ em thích ăn.”
“Tôi với anh có quan hệ gì mà mang cơm cho tôi.” Mặc dù trong lòng Hàm Hàm kinh ngạc, nói cô không cảm động là giả, tuy nhiên cô vẫn nhét đồ lại vào tay anh, xoay người mở cửa xuống xe, nhưng cô lại bị La Vĩ Khôn kéo lại, “Cái người phụ nữ không biết điều này.”
La Vĩ Khôn lập tức cho xe chạy về nhà mình, Hàm Hàm muốn xuống xe lại bị anh bắt lấy, được lắm, không ăn cơm anh đưa, vậy thì anh ăn cô luôn.
Lúc hàm Hàm bị La Vĩ Khôn đưa đi, Tố Tố vừa lúc đến thời gian nghỉ trưa, đang định đi ăn cơm thì chuông điện thoại reo lên, là nhạc chuông dành riêng cho Sở Lăng Xuyên.
Do dự không biết có nên nhận hay không, nhưng tiếng chuông ‘vợ yêu nghe điện thoại, vợ yêu nghe điện thoại’ làm người khác chú ý, cô chỉ đành bấm nghe máy, “Alo? Có chuyện gì không?”
“Bảo bối, anh đang ở cửa chờ em, cho em 10 phút ra ngoài.”
Tố Tố nghe thấy thế, hơi nhíu mày, nghĩ một lát mới nói: “Không có chuyện gì thì em cúp máy đây, trời nóng quá, em không muốn ra đường, anh cũng về đi.”
“Chờ anh mấy phút.”
Sở Lăng Xuyên nói xong liền cúp máy, Tố Tố sửng sốt, ý gì đây, anh định đi và sao? Cất điện thoại di động, đi về phía cửa sổ thì thấy một chiếc xe jeep chạy nhanh vào.
What? Bác bảo vệ lại cho anh ấy đi vào? Lúc này Tiểu Chu cũng phát hiện, “Ơ, Tố Tố, chồng chị kìa, hạnh phúc thật đấy. Vậy bọn em đi trước nha, chị cứ tự nhiên, ha.”
Các đồng nghiệp cười nói rời đi, Tố Tố nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xe anh dừng ở lầu dưới, còn anh chạy vội vào đây, bóng dáng thoăn thoắt như một con báo săn mồi.
Một lát sau, Tố Tố nghe tiếng bước chân ở phía hành lang, lúc cô xoay người lại đã thấy bóng dáng cao lớn của anh, trong tay còn đang cầm hộp giữ nhiệt.
“Vợ!” Sở Lăng Xuyên đi đến cạnh bàn làm việc của cô, bỏ đồ xuống, mở hộp ra, “Đói bụng không, anh mang cơm trưa đến cho em.”
Cô nhìn mặt anh chảy đầy mồ hôi, theo làn da nâu rắn rỏi chảy xuống, cô không nhịn được móc khăn giấy ra lau cho anh, nhưng vừa mới nghĩ đến gì đó lại rụt tay lại, nhưng làm sao Sở Lăng Xuyên có thể buông tha, anh đưa mặt đến gần, “Nhanh lau cho anh.”
Cô bất động, nhưng anh bắt được tay cô lau lung tung mấy cái, rồi ấn cô ngồi xuống, “Ngồi đây, ăn cơm, nhìn xem anh mang gì cho em.”
Sở Lăng Xuyên lấy hết đồ ra đặt trước mặt cô, nhét chiếc đũa vào tay cô, “Ăn đi, chờ em ăn xong anh sẽ đi.”
Trong lòng Tố Tố đang rất mâu thuẫn, rối rắm, khổ sở, đau lòng, chỉ cần nhìn thấy anh cô sẽ không cách nào quên được ngày hôm đó có chỉ có một mình cô trên taxi và một người xa lạ
Cô nhìn anh sẽ nhớ đến mẹ anh, nếu như không phải bà ấy thì đứa bé đâu có mất, cô có thể tiếp tục chìm đắm trong sự dịu dàng của anh nhưng lại không có cách nào quên được mọi chuyện trong quá khứ.
Rõ ràng hai người bọn họ chỉ chừng mười ngày nữa là ly hôn, tại sao anh còn đối xử tốt với cô như vậy, là áy náy, hay là yêu? Anh nghĩ rằng dùng sự dịu dàng của mình để khiến cô hồi tâm chuyển ý hay sao?
Mặc kệ là vì cái gì cô đều không thể tiếp nhận nữa, anh làm càng nhiều cho cô thì trong lòng cô càng đau đớn. Anh đang dùng sự thống khổ và thâm tình của mình trói chặt lấy cô, khiến cho cô hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Nếu muốn ly hôn, cũng không cần cho anh hy vọng.
Tố Tố đang suy nghĩ miên man đến những chuyện kia, sắc mặt cũng tối hẳn đi.
Sở Lăng Xuyên nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô khiến anh rất đau lòng, anh không nhịn được đưa tay xoa đầu cô, “Bảo bối, cơm này nhìn có thể no sao?”
Lúc này cô mới hoàn hồn, nhìn anh một cái, cúi đầu ăn cơm, cô hơi ngập ngừng một chút: “Em ăn đồ ở trường được rồi, anh đừng đem đến, ảnh hưởng không tốt.”
Sở Lăng Xuyên hình như không nghe thấy lời của cô, anh giả bộ hồ đồ, “Được rồi, ảnh hưởng không tốt gì chứ, em suy nghĩ nhiều rồi, ăn mau.”
Tố Tố quay đâu nhìn anh, có chút tức giận: “Em nói không cần là không cần, em không cần mang cơm đến, anh đừng làm loại chuyện nhàm chán này nữa.”
“An Nhược Tố, em giận anh, cố ý chọc giận anh là không tốt, anh còn lâu mới bị lừa.” Sở Lăng Xuyên vừa nói vừa cười, “Ngoan, ăn đi, nếu không anh sẽ ngồi đây không về.”
Đôi với sự vô lại của Sở Lăng Xuyên, Tố Tố hiểu rất rõ, cô để chiếc đũa xuống, khó chịu nói: “Sở Lăng Xuyên, anh biết không, ban đầu đều là mẹ anh mang cơm trưa hàng ngày cho em, quả thật khiến em thụ sủng nhược kinh, em nghĩ em sẽ nhất định hiểu thảo, đối xử tốt với bà ấy, nhưng kết quả….
Em cảm thấy mình có thể tự chăm sóc bản thân được, không cần bất kì ai đưa cơm, bao gồm cả anh.” ##di...ennnddafnlq$n
Tố Tố chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với anh, lời của cô nhất thời khiến anh im lặng.
Sở Lăng Xuyên chỉ cảm thấy giống như bị dao đâm, đau đớn không nói ra được, “Được, không mang, nhưng thức ăn đều đã lấy ra rồi, em cứ ăn trước đã.”
Cô cho rằng anh sẽ nổi giận, không ngờ, cô nói lời khắc nghiệt với anh như vậy, không nể mặt anh như vậy, thế nhưng anh một chút phản ứng cũng không có, giống như anh thay đổi thành người tốt, không có chút nào giống anh cả.
Tố Tố có thể tưởng tượng ra cuộc sống sau này giữa cô và anh, cô thì tràn ngập oán hận và khổ sở, nhất định sẽ không khống chế được mà nổi giận, đả kích anh, mà anh bởi vì áy náy nên nhất định sẽ thận trọng lấy lòng cô. Như vậy không thể nghi ngờ là hai người đang tự tổn thương lẫn nhau.
Cô không nói thêm gì nữa, cúi đầu ăn cơm, trong lòng Tố Tố cực kì khó chịu, nói những lời tổn thương người khác, nhưng hận ý mãnh liệt cứ thế mà đến khiến cô mất đi lý trí mà nặng lời với anh.
Cô ăn cơm, ra sức ăn cơm, cô không muốn mình trở thành một người phụ nữ độc mồm độc miệng, cũng không muốn làm tổn thương anh, cho nên cô sẽ cố gắng quản tốt cái miệng của mình.
Tố Tố ăn rất nhanh, anh không nói một lời mà lặng lẽ thu dọn đồ thừa, trước khi đi anh hỏi: “Tan việc có cần anh đến đón hay không?”
“Không cần, em tự bắt xe về.”
“Được, tùy em.” Sở Lăng Xuyên nói xong đi luôn, tâm tình của cô như rớt xuống hố nước sâu, không biết sẽ cuốn cô đi đến chỗ nào.
Còn Mạc Tiểu Nhiên thì nói Thiệu Minh Thành mặt dày mày dạn sử dụng phòng bếp của cô nấu cơm, xém chút nữa thì đốt cả phòng bếp, thậm chí còn không biết bật máy thông gió.
Tố Tố nghĩ thầm, ba người đàn ông này cùng nhau làm chuyện kinh thiên động địa, Thiệu Minh Thành và La Vĩ Khôn nhân phẩm quá kém, làm chút chuyện tốt cũng bị hoài nghi thành xấu.
Sau khi tan việc, Tố Tố và đồng nghiệp cùng nhau ra khỏi trường học, trong lúc cô đang đứng bắt xe thì một bóng người xuất hiện trước mặt, lại còn là một người cô không muốn nhìn thấy nhất, Tô Tuệ Vân.
Tố Tố cũng không muốn để ý đến người phụ nữ này, cô ta đến đây khẳng định không có chuyện gì tốt, thế nhưng cô càng không để ý không có nghĩa là người ta sẽ bỏ qua cho mình, Tô Tuệ Vân trực tiếp đến trước mặt cô cười nói: “Làm gì mà tránh tôi như vậy, sợ tôi sao?”
“Cô đừng tự đề cao bản thân như vậy.” Tố Tố bỏ qua cô ta đi về phía trước, Tô Tuệ Vân lại chạy theo đi song song với cô, tay để trước mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Cái này trả cô.”
Tố Tố nhìn cái bật lửa quân dụng quen thuôc trong tay cô ta, trên đó còn có hình dán ảnh cô và Sở Lăng Xuyên, nếu cô nhớ không lầm… trong một lần đến thăm anh đã đưa cho anh cái này, nhưng tại sao bây giờ nó lại ở trong tay Tô Tuệ Vân.
Tâm tình của cô xuống dốc, bước chân cũng không dừng lại, không biết vì sao cô lại vẫn quan tâm như thế, đồ cô đưa cho anh lại có thể nằm trong tay người phụ nữ khác, “Tại sao cô đến đây?”
Tô Tuệ Vân vẫn mỉm cười như cũ, “Lần trước Lăng Xuyên làm rơi ở chỗ tôi, vốn muốn trả lại cho cậu ấy nhưng đã hơn hai mươi ngày rồi không liên lạc được, tôi trả cho cô cũng giống như trả cho cậu ấy thôi.”
Tố Tố không phải người ngu, dĩ nhiên cô biết chuyện mang bật lửa trả lại cho mình là do thêu dệt để phá hư tình cảm của cô và Sở Lăng Xuyên, thật ra thì cũng không cần, vì cô và anh cũng sắp kết thúc, chỉ là cô thật sự không thích cái dáng vẻ phách lối, lấy chuyện phá hoại gia đình người ta là đương nhiên của cô ta.
“Anh ấy có bệnh ưa sạch sẽ, đồ đã bị cô giữ nhiều ngày như vậy rồi sao anh ấy có thể dùng. Tôi thấy cô nên giữ lại để sử dụng thì hơn.”
Cô không để ý đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Tô Tuệ Vân, trực tiếp đi thẳng, cô ta bây giờ mới phát hiện ra An Nhược Tố mắng chửi người không hề thô tục mà chỉ mang theo sự coi thường.
Tố Tố vốn định bắt xe về, nhưng bị Tô Tuệ Vân làm ảnh hưởng như vậy tâm tình cũng không tỉnh táo, càng không muốn nhìn thấy Sở Lăng Xuyên.
Một con ruồi như Tô Tuệ Vân, một…. Để cho cô rơi vào địa ngục, ý nghĩ chìm đắm trong sự khổ sở về Triệu Đình Phương, chỉ muốn trốn tránh, chỉ muốn kết thúc thật nhanh hôn nhân này.
Mặc dù cô tự nhắc mình là bản thân muốn ly hôn với Sở Lăng Xuyên, không cần để ý đến người phụ nữ có ý đồ xấu như Tô Tuệ Vân, nhưng cô vẫn không nhịn được nhớ về hai mươi ngày trước cô ta gặp Sở Lăng Xuyên, mà khi đó đã rất lâu rồi cô chưa gặp được anh, đại khái là khoảng thời gian cô mất đi đứa bé.
Trong lòng cô lập tức thấy khó chịu, mặc dù biết anh và cô ta không có gì, nhưng bộ dạng Tô Tuệ Vân cầm bật lửa trả cô càng khiến cô thêm hận Sở Lăng Xuyên, hình như anh không mang lại cho cô thứ gì tốt, mà chỉ có đau đớn và khổ sở.
Nhà cũng không muốn về, cô bắt xe chạy thẳng về chỗ cha mẹ để ổn định tâm tình, ở cùng anh chỉ khiến cô càng cảm thấy uất ức hơn mà thôi.
Bởi vì tinh thần quá mức hoảng hốt, cô quên không bảo xuống xe, cho nên lại phải vòng lại một lượt, sau khi xuống xe chính cô tự khinh bỉ đầu óc mình một trận, rồi đi về phái chung cư.
Cô vừa mới đêm cửa nhà thì thấy “Soái ca” đang đứng trước cửa nhà, “Ah? Làm sao mày lại chạy ra ngoài, “Soái ca”, có nhớ chị không? Mày đến nghênh đón chị về nhà sao, đi thôi.”
Tố Tố sờ đầu nó, đi về phía thang máy, “Soái ca” rất tự giác theo sau, một người một chó cùng đi, “Soái ca” một mực vẫy đuôi, có thể nhìn ra được nó rất vui vẻ.
Lên đến nhà, Tố Tố vừa nhấn chuông thì mẹ cô đã lập tức ra mở cửa, cô giang hai tay ôm lấy bà: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm, ba đâu ạ?”
“Ở thư phòng đấy.” Lý Nguyệt Hương đi trước vào nhà, Soái ca chạy vào trong nhà vệ sinh cọ lên móng vuốt cho sạch, Tố Tố vừa đổi giày vừa hỏi: “Mẹ, sao Soái ca lại chạy xuống kia?”
Lý Nguyệt Hương cười nói: “Nó mở cửa đấy.”
“A? Thật giỏi, còn biết tự mở cửa.” Tố Tố cảm thấy tò mò, lúc này Soái ca chạy từ nhà vệ sinh ra, Tố Tố chỉ cửa, “Soái ca, mở cửa, mở cửa.”
Tố Tố làm động tác mẫu, Soái ca rốt cuộc hiểu ý, nó chạy đến cửa, nhảy người lên nhấn nút một cái cửa đã được mở ra, sau đó nó khôi phục lại dáng bình thương, nhìn về phía Tố Tố vẫy đuôi rối rít.
Tố Tố ngây người, cười khen, “Soái ca thật giỏi, một lát nữa chị thưởng cho cái xương lớn.”
Cô đang muốn đi thư phòng gặp cha thì cửa thư phòng đã mở, một bóng người cao lớn bước ra, mắt cô trợn lên, người này không ai khác chính là Sở Lăng Xuyên bị cô tức giận đuổi đi lúc trưa.