Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 126: Q.0 - Chương 126: Chương 84-2: Họ Sở kia, bà đây không sợ anh 2




Editor: Uyên Xưn & Thanh Trúc

Chuông reo không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng vẫn không có ai nghe máy, Tố Tố bắt đầu lo lắng, cô nghĩ mãi, trừ đơn vị ra, cô thật sự không biết ngày thường anh thích đi chỗ nào.

Định gọi cho La Vĩ Khôn và Thiệu Minh Thành hỏi một chút, nhưng lại nghĩ, lúc ban ngày mình nổi đóa với Sở Lăng Xuyên trước mặt họ như vậy, bây giờ lại bày ra dáng vẻ quan tâm, có ý nghĩa gì chứ.

Thật là rối rắm, cô lại nghĩ, hay là anh về nhà bố mẹ anh, nhưng mà còn lâu cô mới gọi điện thoại cho Triệu Đình Phương, nghĩ tơi nghĩ lui đều không thích hợp, cuối cùng an ủi mình, Sở Lăng Xuyên là ai chứ, bản lĩnh lớn, một nam tử hán, chắc là không có chuyện gì, bây giờ không nghe điện thoại chắc là đang giận dỗi cô thôi.

Mặc dù an ủi mình, nhưng Tố Tố vẫn không ngủ được, thức trắng một đêm, mở to mắt đến khi trời sáng, mãi cho đến 7 giờ, mới nghe thấy tiếng đóng mở cửa phía bên ngoài.

Tố Tố giật mình, lắng tai nghe tiếng động, hình như anh đi tắm, mấy phút sau lại nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, qua một hồi lâu, phòng ngủ truyền tới âm thanh mở cửa, nhưng không có ai lên tiếng.

Cô khẽ nhíu mày, ngồi dậy ra khỏi phòng ngủ, khẽ mở gian phòng ngủ còn lại, thấy anh đang nằm ở đó, sắc mặt có chút khó coi, hình như là ngủ thiếp đi.

Cô đóng cửa lại, thở dài một hơi, sau đó quay lại đi rửa mặt, cô nhìn khuôn mặt mệt mỏi của mình trong gương, tự làm mặt quỷ trấn an chính mình, không cần lo lắng, anh không sao đâu.

Sau khi rửa mặt xong, Tố Tố vào bếp định làm bữa sáng, lại thấy điểm tâm anh đã chuẩn bị xong xuôi, đang để ở trong nồi, anh nói muốn yêu thương, cưng chiều cô, mặc dù cãi nhau anh cũng không bỏ mặc cô.

Tâm tình cô rất phức tạp, trong lòng có chút lo lắng, sau khi ăn xong điểm tâm, không có chuyện gì làm nên cô vào thư phòng giết thời gian.

Đại khái tầm khoảng chín giờ, di động của cô vang lên, là một số xa lạ gọi đến, sau khi cô bắt máy, trong điện thoại truyền đến một giọng nói khá quen.

dien.d..//leequydonnn+uyenx

“Này, An Nhược Tố?”

“Cô là?”

“Tôi là Tô Tuệ Vân!”

Chân mày Tố Tố cau lại, cô ta làm sao biết được số di động của cô, chỉ cần nghe thấy giọng nói của cô ta là cô đã vô cùng khó chịu rồi, Tô Tuệ Vân nói tiếp: “Tôi muốn nói chuyện với cô.”

“Xin lỗi, tôi không có gì để nói.” Tố Tố trực tiếp cúp máy, cô lười cùng người phụ nữ này nói nhảm, cô vừa đặt điện thoại xuống để chuẩn bị ra ngoài thì có tin nhắn đến.

Cô vừa mở ra xem, cả người cứng đờ, chỉ cảm thấy toàn bộ máu như dồn lên não, tức giận, đau đớn, xen lẫn cảm giác bị phản bội.

Tin nhắn được gửi kèm theo ảnh, bên trong là khuôn mặt ngủ an ổn của Sở Lăng Xuyên, mà người phụ nữ bên cạnh lại không phải là cô, Tô Tuệ Vân, lại là cô, cô lập tức nhắn lại: “Gặp nhau ở đâu?”

Rất nhanh sau đó Tô Tuệ Vân gửi lại một tin nhắn báo địa điểm gặp mặt, Tố Tố, để điện thoại trên giường, mặc quần áo, không để ý đến Sở Lăng Xuyên, vội vã ra khỏi nhà.

Đi trên đường, Tố Tố dần bình tĩnh lại, cô nghĩ đến mục đích của mình, trên mặt treo nụ cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cô bước vào quán cafe, thấy Tô Tuệ Vân đang đeo một cái kính râm lớn mỉm cười với mình, giờ phút này, Tố Tố rất muốn cho cô ta một bài học nhớ đời.

Cô đi đến ngồi ở ghế đối diện, Tô Tuệ Vân khách khí hỏi: “Muốn ăn hay uống chút gì không?”

Tố Tố nhìn chằm chằm vào cô ta, nhếch môi nói: “Không cần, nhìn thấy cô là tôi không còn khâu vị rồi.”

Tô Tuệ Vân không tức giận, vẫn híp mắt cười như cũ, “Hình cô đã xem rồi.”

Tố Tố không khách khí đáp lại: “Cô thật biết cách nói nhảm, nếu tôi không nhìn thấy thì sẽ ở đây nói nhảm với cô ư, nếu cô là người thông minh, có chuyện thì nói, có rắm thì thả, đừng lãng phí thời gian của tôi.”

Sắc mặt Tô Tuệ Vân biến đổi: “Thô tục!”

Tố Tố đập một cái lên bàn, cô nhíu mày, “Nói hay không, nếu không nói thì lời thô tục vẫn còn ở phía sau.” Ở cùng Sở Lăng Xuyên đã lâu, ít nhất cô cũng học được ít tính khí của anh, lại nói thật ra cô cũng không phải người dịu dàng.

“Tôi nghe Lăng Xuyên nói hai người sẽ ly hôn?” Tô Tuệ Vân nhìn Tố Tố, cảm thấy một cười như vậy không có tư cách, vì sao Sở Lăng Xuyên có thể thích một người phụ nữ như vậy chứ, một chút đức tính cũng không có.

Ngược lại Tố Tố rất bình tĩnh, nhẹ nhàng hỏi: “Giống như cô nói, xem ra quan hệ của hai người phát triển cũng không tồi, anh ấy còn nói gì nữa?”

“Anh ấy áy náy với cô, muốn bù đắp cho cô, ngày hôm qua nhìn rất đau lòng, tôi ngồi với anh ấy một lát cho đến khi uống hết rượu, cho nên, chuyện xảy ra sau đó cũng là tự nhiên.”

Tô Tuệ Vân nói xong, Tố Tố đột nhiên giơ tay kéo rớt kính cô ta xuống, lộ ra đôi mắt gấu mèo, Tố Tố không bởi vì lời nói của cô ta mà đau lòng tức giận, ngược lại còn nở nụ cười lớn.

“Cô…. cô, người điên!” Tô Tuệ Vân đoạt lại kính của mình đeo lại thật nhanh, cô ta không đoán ra người phụ nữ trước mặt mình có tâm tư gì, biết cô ta ngủ cùng chồng mình không phải nên tức giận sao, vậy mà còn cười được, “Có gì đáng cười?”

“Xin lỗi… Xin lỗi, tôi… luống cuống.” Tố Tố cố gắng nén tiếng cười trong cổ họng, nhưng nghĩ đến đôi mắt gấu mèo của Tô Tuệ Vân lại một lần nữa cười phá lên, cười đến nỗi chảy cả nước mắt, “Rất lâu rồi tôi không vui vẻ như vậy.”

Tô Tuệ Vân bị Tố Tố làm cho rối loạn, cô ta cũng không nghĩ ngợi nhiều, “An Nhược Tố, mặc kệ cô nghĩ thế nào, tôi yêu Sở Lăng Xuyên, so với cô yêu anh ấy thậm chí còn hơn rất nhiều, tôi hy vọng cô có thể rời khỏi anh ấy.”

Rốt cuộc Tố Tố cũng ngưng cười, nhưng khuôn mặt đã bị cứng lại do cười nhiều quá, cô giơ tay xoa mặt mình, lúc này mới nói chuyện: “Cô trực tiếp cầm đi uy hiếp Sở Lăng Xuyên không phải xong rồi sao, nói với tôi làm gì, có hữu dụng không?”

Tô Tuệ Vân nhìn Tố Tố, cô ta không ngốc, cầm hình đi uy hiếp Sở Lăng Xuyên thì chắc chắn sẽ bị anh hận chết, xuống tay từ Tố Tố dù sao cũng tốt hơn.

“Nếu như có thể vẹn cả đôi đường, việc gì tôi phải bí quá hóa liều, nếu như cô không hợp tác, đừng trách tôi thủ đoạn, không biết nếu lãnh đạo của anh ấy thấy những hình này liệu có thể ảnh hưởng đến tiền đồ sau này không nhỉ?”

“Tôi thật sự phải khen cô một câu, Tô Tuệ Vân đúng không, bây giờ tôi đã được gặp người phụ nữ vô sỉ nhất, âm hiểm nhất, chả trách hơn ba mươi không ai thèm lấy, người như cô thì ai dám cưới về.”

“Cô...” Tô Tuệ Vân bị Tố Tố nói cho nghẹn họng, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, cô ta định cầm ly cà phê hắt vào Tố Tố thì tay bị người giữ lại, Tố Tố đẩy ra, động tác làm liền một mạch, hất ly cà phê vào ngực cô ta, bên trong quán cafe ai cũng hiếu kì nhìn hai người bọn họ, đặc biệt là Tô Tuệ Vân.

Tô Tuệ Vân tức đến muốn phát điên, Tố Tố đứng lên, “Tôi cho cô một tách cafe này để cô khỏi ra dáng con gái đại gia trước mặt người khác, nếu lần sau còn tiếp tục chuyện như thế này thì cái cô nhận được không chỉ nhẹ nhàng là một ly cafe vào người đâu, đừng trước mặt tôi tự bêu xấu chính mình, khi đó người thua thiệt chính là cô.

Cô hẹn tôi ra ngoài với mục đích gì tôi còn không biết sao, để tôi nói cho cô biết, tôi và Sở Lăng Xuyên cưới nhau hay ly hôn là chuyện của hai chúng tôi, cô không có quyền nhúng tay vào.

Thuận tiện nhắc nhở cô một chút, đừng khiến Sở Lăng Xuyên chán ghét, biết điều thì hủy những bức ảnh kia đi, chớ hại người hại mình, đến lúc gà không trộm được lại mất nắm gạo.”

Tố Tố nói xong xoay người bước đi, mới được vài bước cô lại dừng lại, cười nói: “Còn nữa, quên cảm ơn cô, hôm nay là ngày tôi vui vẻ nhất, cười nhiều nhất, cảm ơn cô đã gọi tôi ra ngoài để giải trí, tâm tình tôi đặc biệt thoải mái, hẹn gặp lại.”

Tô Tuệ Vân hoàn toàn không phải đối thủ của Tố Tố, cô ta vẫn ngồi ngây ngốc ở đó, cho tận đến khi Tố Tố rời đi mới phản ứng lại, vội vàng cầm khăn giấy lên lau cafe trên quần áo, cô ta nghĩ đến lời nói của Tố Tố, hại người hại mình, quả thật trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Tố Tố vừa ra khỏi quán cafe thì không cười nổi được nữa, mặc dù cô biết Sở Lăng Xuyên say rượu hay đấm đá, nếu anh say thì không thể làm chuyện gì với người phụ nữ khác.

Nhưng trong lòng cô vẫn không thoải mái, chỉ cần nghĩ đến bọn họ ở cùng nhau cả đêm, thậm chí anh còn bị Tô Tuệ Vân ôm, cô khó chịu như nuốt phải ruồi.

Mắt Tô Tuệ Vân thâm đen nhất định là do Sở Lăng Xuyên đánh, điều đó chứng tỏ anh uống say như chết, cô hiểu, bởi vì trong lòng anh khó chịu, nhưng lại không biết kể cùng ai, nhưng anh và Tô Tuệ Vân vì sao lại ở cùng một chỗ?

Cô hiểu rõ anh nên vô cùng tin tưởng anh và Tô Tuệ Vân không phát sinh cái gì, nhưng nếu như Tô Tuệ Vân bí quá hóa liều, đưa hình phát tán ra bên ngoài thì làm thế nào?

Sở Lăng Xuyên ngủ thẳng đến trưa, sau khi anh rửa mặt đánh răng xong, ra khỏi phòng ngủ thấy phòng khách trống không. dien.d..//leeqdonnn+uyenx

Anh nghe thấy tiếng động ở phòng ăn thì bước vào, Tố Tố đã làm xong một bàn cơm trưa, cô đang lấy bát đũa, nhìn thấy anh đi vào, cô hỏi: “Dậy rồi thì ngồi ăn cơm.”

Sở Lăng Xuyên rất chột dạ, lúc trước anh tức giận với cô, lại còn đi cả đêm không về, dù sao lâu nay quan hệ giữa hai người đều như vậy, anh không nghĩ có thể hài hòa lại, không ngờ Tố Tố lại chủ động để ý đến anh.

Trong lòng anh rất vui, chạy lại ôm lấy cô rồi giải thích: “Bà xã, hôm qua anh ra ngoài uống rượu một mình, uống nhiều quá say không biết gì, thậm chí không nhớ được là người nào đã đưa anh vào khách sạn, nhưng sáng tỉnh lại thì chẳng có ai.”

“Về sau không cho uống nhiều rượu như vậy, không tốt cho thân thể.” Tố Tố bình tĩnh nói, đẩy anh ra, “Đói không, ngồi xuống ăn cơm.”

Hai người ngồi đối diện nhau, anh nhìn tôi một chút, tôi nhìn anh một chút, cùng nhau ăn hết bữa cơm, Sở Lăng Xuyên cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

Cô đợi cho anh ăn xong, sau đó do dự đặt một tờ giấy lên bàn, đẩy đến trước mặt anh, Sở Lăng Xuyên ngẩn ra, mấy chữ thỏa thuận ly hôn đập vào mắt anh, thậm chí cô còn chuẩn bị sẵn báo cáo để nộp cho đơn vị, cô đúng là chu đáo.

Đôi mắt Sở Lăng Xuyên tối đi, tay anh siết chặt tờ giấy, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Tố Tố, ánh mắt phảng phất sự đau đớn, khổ sở, có cả lạnh lùng hờ hững, anh xé nát tờ giấy trước mặt cô, vứt đầy trên mặt đất.

“Anh….” Tố Tố cau mày nhìn anh, trong bụng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh thì đành nuốt tất cả vào, “Anh có ý gì, ly hôn cũng đồng ý rồi, anh đã đảm bảo sẽ thực hiện đúng còn gì nữa.”

“Đã hết hai mươi ngày sao? Anh nói nói chờ anh nghỉ phép hết hai mươi ngày.” Sở Lăng Xuyên lạnh lùng đứng dậy, đạp ghế, xoay người đi ra khỏi phòng ăn.

Anh ngồi trên ghế salon phòng khách, châm thuốc, rít từng ngụm khói, phun ra trắng xóa, trong lòng anh đầy tức giận, không khí xung quanh khiến người ta hít thở không thông.

Tố Tố đứng cách đó không xa nhìn anh, “Anh nói hai mươi ngày căn bản chỉ là kế hoãn binh, anh chính là muốn trêu chọc em, đâu có tính toán đến ly hôn. Dù sao, em… em nói cho anh biết, chuyện này tâm em đã quyết.”

Sở Lăng Xuyên dập tắt điếu thuốc, ném vào gạt tàn, thình lình đứng dậy, anh cả giận, “An Nhược Tố, ông đây nói cho em biết, ly hôn ư, em sớm vứt bỏ suy nghĩ này đi.”

“Anh...” Tố Tố phát hỏa, anh thật vô lại, cô xoay người vào ngăn kéo lấy điện thoại di động, mở tấm hình anh và Tô Tuệ Vân, sau đó ném cho anh: “Anh tự xem đi.”

Sở Lăng Xuyên bắt rất chuẩn xác, xanh mặt nhìn màn hình, hình ảnh anh và Tô Tuệ Vân cứ thế đập vào mắt, thế mà hai người lại ngủ cùng nhau, anh còn bị Tô Tuệ Vân ôm thân mật.

Mắt anh trừng lớn, rốt cuộc anh cũng có phản ứng lại, chẳng lẽ ngày hôm qua anh uống nhiều quá, là Tô Tuệ Vân đưa anh về khách sạn, sau đó thì chụp hình này lạ gửi cho Tố Tố, anh nhìn dãy số điện thoại, quả nhiên là cô ta, mẹ kiếp, người phụ nữ này đúng là có bệnh.

Trong lúc mấu chốt này lại khiến anh có thêm rắc rối, con mẹ nó, anh thật muốn cho người phụ nữ kia một trận, anh ném điện thoại lên khay trà, “An Nhược Tố, anh bị oan uổng, bị hãm hại, em có tin không?”

“Sở Lăng Xuyên, chứng cớ xác thực, anh còn muốn chối cãi, em mặc kệ có phải anh oan uổng hay không, anh nhất định phải đồng ý, nếu không em không còn cách nào khác là cầm ảnh này báo cáo với lãnh đạo của anh, anh cứ suy nghĩ đi.”

Sở Lăng Xuyên sải bước đến bên cạnh Tố Tố, tức giận nhìn cô: “Em cho anh xem một chút vợ của mình như thế nào, muốn đi báo cáo, cứ việc, để anh xem lòng dạ em độc ác đến mức nào.”

Tố Tố rất dễ nhát gan, trời sinh cô chỉ sánh ngang với chuột, anh nói như vậy chỉ là để cô từ bỏ, nhưng cô không phục, cô muốn cho anh thấy cô không sợ anh.

Cô vẫn cứng đầu cứng cổ, lắp bắp nói lại: “Được, anh đừng tưởng là em không dám, em..em, anh là đồ quân phiệt, họ Sở kia, em cho anh biết, bà đây không sợ anh.”

Sở Lăng Xuyên trực tiếp ôm cứng lấy Tố Tố, “A...” Cô hét lên, liều mạng giãy dụa, “Sở Lăng Xuyên, thả em xuống, anh làm gì vậy?”

“Con mẹ nó, hôm nay em chết chắc, không dạy dỗ em không được.” Sở Lăng Xuyên ném cô lên giường, không đợi cô đứng dậy, thân hình anh đã ép đến

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.